Dịch Tam Thiếu


Người đăng: monstergra4

Kết thúc buổi học, Phúc và Tuyết cười đùa vui vẻ ra khỏi phòng học, Phúc vừa
đi vừa kể chuyện tiếu lâm với nhau :

Hắn kể:

- Có một quán rượu rất nổi tiếng vì cách ủ rượu rất là đặc biệt của họ, là
họ dùng cả thân thể của người con gái đẹp để ngâm và tạo ra một loại rượu ủ
ngon tuyệt nhưng một hôm có một vị khách đến uống, bỗng nhiên khi ông đang
uống thì có 1 cọng gì đó quăn quăn, người khách hỏi cô chủ quán:

-‘Chủ quán, sao lại có một sợi gì quăn quăn trong ly rượu của tôi thế này’, cô gái thấy thế thì bỗng nhiên khuôn mặt đỏ chót nói:

-‘À đó là tóc của tôi khi ngâm rượu không cẩn thận bị rụng ấy mà’, rồi cô gái cầm sợi tóc và đi ra khỏi tiệm rượu.

Người khách thấy vậy thì cảm thấy là lạ nghĩ:’Ủa, tóc cô chủ quán là tóc
thẳng mà, tại sao lại có một sợi tóc cong vậy nhỉ?’

Hắn nói với Tuyết :

-Ngươi có biết tại sao không?

Tuyết nghĩ một vài phút thì bỗng nhiên khuôn mặt đỏ bừng cô hét lên nói với
Phúc :

-’Vô liêm sỉ, bại hoại’.

Rồi cô nàng lao vào cắn và cào điên loạn vào người hắn, sau đó hắn né tránh
những cú cào cấu từ Tuyết, đưa tay lên xoa đầu nàng :

- Đùa thôi mà đùa thôi !! Hì hì, muội đỏ mặt đáng yêu thật đó Tiểu Tuyết à
!!

- Phúc vừa nói xong, khuôn mặt hồng hồng của Tuyết bỗng chốc đỏ rực như ánh
nắng mặt trời, tưởng như có thể xuất huyết ra đến . Nàng cúi đầu, lẩm bẩm :
- Ngươi .... ngươi làm cái quái quỷ gì thế hả ????

Bỗng dưng, Tuyết nghĩ đến điều gì đó, nàng ngẩng mặt, véo lên tai hắn và
hét lớn vào tai :

-Mà khoan !!!!! Ai là tiểu Tuyết ??? Hử ??????? và ai là tiểu muội của ngươi hả????????.

Tuyết khuôn mặt giận giữ nhìn hắn.

Hắn cười vô sỉ nhìn Tuyết :

-Tất nhiên là muội rồi Tiểu Tuyết à.

Nói xong thì hắn chạy một mạch để lại thân ảnh của Tuyết đứng la mắng như một
bà bán cá đang chửi.

Hắn vừa đi tới nhà ăn vừa cười hì hì thầm nghĩ :

-‘Không ngờ, Tiểu Tuyết lại dễ thương như vậy?’.

Bỗng nhiên, hắn thấy một đám người đang đi lại về phía hắn, trong khuôn mặt
đầm sát khí đến nói:

-‘Thằng mập mạp kia, khôn khồn thì cút khỏi Hàn Lãnh Tuyết, ngươi không biết là Hàn Lãnh Tuyết là lão bà của Thiếu chủ chúng ta sao?’, một người trong đó to tiếng nói với Hắn.

-‘Ngươi không xứng với tiểu Tuyết, nếu ngươi mà không cút ra khỏi tiểu Tuyết thì đừng trách vì sao ta không nhắc nhở ngươi’, tên được gọi là thiếu chủ vẻ mặt khinh thường nhìn hắn.

Hắn chuẩn bị chửi tên thiếu chủ thì……..

-‘Hừ, Dịch Tam Thiếu, ai cho ngươi gọi ta là tiểu Tuyết, ta nhớ hình như ta và ngươi không quen biết nhau lắm nhỉ?’, Lãnh Tuyết đi tới vẻ mặt giận giữ nói.

Dịch Tam thấy thế thì luống cuống nói :

-‘Tiểu Tuyết, chúng ta quen nhau được 1 tuần rồi mà, em làm bạn gái anh được không?’.

Lãnh Tuyết không nói gì?, bỗng dưng cô bé khoác tay Phúc rồi nói:

-Đừng gọi ta là tiểu Tuyết nghe buồn nôn lắm, với lại ta đã có bạn trai rồi nên xin người đừng có làm phiền chúng ta, muội nói có đúng không lão công?

Nói rồi Tuyết nháy nháy mắt ra hiệu với Phúc giống như đang nói giúp tôi đi
mà. Hắn thấy thế thì cũng hiểu và nói bên tai Tuyết, ta sẽ giúp muội với điều
kiện là phải để ta làm ca ca của muội trong 1 tháng và gọi là tiểu Tuyết, nếu
được thì ta sẽ giúp?

Tuyết nghe thấy thế thì biểu môi nói :

-‘Con trai gì mà keo kiệt thấy ớn’

Nhưng phút chốc cô lại nghĩ :

-‘Hăn làm ca ca của mình thì chẳng phải mỗi ngày mình sẽ được ăn nhiều chocolate và bánh quy khi đó mình sẽ ăn cho đến khi hắn sạc nghiệp mới thôi, hà hà’.

-‘Được rồi, ta đồng ý’.

Sau đó nói :

-‘Giúp muội nha ca ca’, Tuyết làm một bộ mặt đáng thương nhìn hắn

Nhưng cô nàng không biết là các món ăn của hắn đều lấy từ hệ thống ra và miễn
phí nên kế hoạch của cô đã sụp đổ ngay từ lúc bắt đầu rồi.

Thấy yêu cầu mình được đáp ứng thì hắn cười ha hả nói :

-Tốt, nhưng phải diễn cho thật giống đừng có trách huynh nha.

Nói rồi, Hắn ôm eo và nựng 1 cái vào má của Tuyết, việc xảy ra quá bất ngờ
cả Tuyết và Dịch Tam Thiếu đều đứng hình toàn tập.

Dịch Tam Thiếu khuôn mặt âm trầm nói với Phúc:

-Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao hả ? Ngươi dám động vào lão bà của ta ư?.

Tuyết cũng giận quá nhưng nghĩ sau này mình sẽ xử bại hoại này, còn bây giờ
thì phải phối hợp đã, sau đó nói với Dịch Tam:

-Ai là lão bà của ngươi hả? Ngươi không nghe rõ ta nói sao, người này là lão công của ta, mãi mãi là như vậy, còn ngươi sao thức thời thì đi chỗ khác, kẻo lão công ta tức quá thì sẽ đập ngươi đấy.

Dịch Tam giận tím cả khuôn mặt, cả đời này mình chưa bao giờ bị hung hăn chửi
như vậy? Đến cha mình còn thương mình không ngớt nữa mà?.

-Tốt một cái Trần Thanh Phúc, tốt một cái tiểu tiện nhân Lãnh Tuyết, các ngươi chờ ta sẽ xử ngươi Thanh Phúc, còn con Kỹ Nữ Lãnh Tuyết kia ta sẽ cho ngươi biết tư vị bị nhiều người đàn ông chơi trên cơ thể ngươi.

Phúc khuôn mặt lạnh lại nói :

-Ngươi đứng lại cho ta.

Dịch Tam đứng lại quay đầu cười to nói:

-Ngươi không xứ…….!

Chưa nói hết câu thì Dich Tam đã bị 1 cái tát vào khuôn mặt của mình!.

-Tội thứ nhất dám uy hiếp ta, ta bồi ngươi 1 cái tát.

Sau đó 1 cái tát hướng má trái của Dịch Tam.

-Cái tát thứ 2, ngươi dám uy hiếp lão Bà của ta, đáng đánh.

Và thêm 2 cái liên hoàn vào mặt Dịch Tam.

-Thêm 2 cái vì ta thích thì ta tát thôi.

Lúc này thì Dich Tam Thiếu đã hoàn toàn phẫn nộ và mất hết cả lý trí nói với
Phúc :

-Ngươi dám, các ngươi lên xử hắn cho ta.

-Hừ, ta xem người nào dám đụng vào lão đệ của ta, sau đó 1 thân ảnh đứng chắn trước mặt của Thanh Phúc.

Dich Tam thấy người đi tới thì khuôn mặt bỗng dưng đen như cái nồi:

-Sao cái sát tinh này lại ở đây, phá hỏng hết chuyện vui của mình.

Sau đó thì uy hiếp Phúc một câu :

-Con chó kia ngươi cứ chờ.

Phúc nói:

-Con chó uy hiếp ai?

Dịch Tam nói theo:

-Con chó uy hiếp ngươi.

-Ha ha, ừ con chó đang uy hiếp ta!!.

Những người trong nhà ăn, cũng cười thiệt to.

Biết mình bị lừa một vố thì Dich Tam hừ một tiếng rồi dẫn thuộc hạ ra khỏi nhà
ăn.

Phúc cười nói với người mới chắn cho mình :

-Cảm ơn, tam ca đã giúp đệ ,ân tình này đệ xin nhớ.

Thì ra người vừa rôi đã giúp cho Phúc là Lâm Ca.

-Không sao, chỉ là một việc nhỏ thôi mà, thôi ta đi có việc đây ngươi cứ ở lại với em dâu đi nhá.

-Chào, tam ca đi vui vẻ.

Phúc đang mải mê nói chuyện với Tam ca nhưng đâu biết rằng ở sau hắn, Tuyết
khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cô đưa cái tay véo vào hông hắn làm cho hắn la
toán lên:

-Á, muội muội sao thế sao lại nhéo sư huynh vậy.

Khuôn mặt Phúc vô tội nói.

-‘Ngươi chiếm tiện nghi bổn cô nương, rồi nói không làm gì à?’Tuyết thở phì phò nói.

-‘Thì ta đã nói trước rồi, phải diễn là phải diễn cho giống mà không phải sao?’.Phúc nói.

-‘Nhưng, nhưng diễn thì ôm thôi là được rồi cần gì phải hun’, Tuyết nói.

-‘Chỉ ôm thôi thì không thật, phải hôn mới giống, không phải chỉ hôn má thôi sao có mất mát gì đâu, thế ngươi mún ta đền cái gì??’ Phúc vô tội nói.

Tuyết suy nghĩ một hồi thì nói:

-‘Chắc ngươi biết ta là thực thần rồi chứ gì?, dễ thôi ngươi chỉ cần tặng cho ta 100 gói chocolate, 100 gói bánh bích quy, thì ta sẽ tha cho ngươi’, Tuyết khuôn mặt đầy thèm thuồng nói.

-‘Tưởng việc gì chứ việc này thì được, không cần phải 100 gói ta cung cấp cho ngươi cả đời cũng được nữa mà?’, phúc hào phong nói.

-Ngươi hứa rồi đó nha?’ Tuyết vui vẻ nói.

-‘Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, đàn ông nói là phải làm’, Phúc dõng dạt hứa.

Tuyết cười hì hì nói:

Thôi đến giờ rồi, muội có việc nên ca ca về trước đi.

Hắn cười nói :

-Chào muội muội đáng yêu của ta nha.

Rồi hai người chia tay nhau tại đây (Còn tiếp)


Hệ Thống Tập Trung - Chương #7