2


Người đăng: Hanachan

“Con ơi dậy đi, 6 giờ rồi” giọng nói mẹ vang vọng. Thất bừng tỉnh, ánh sáng
bất ngờ tiếp xúc làm cô choáng váng. Thông qua đôi mắt cận lòi, cô nhận ra đây
là phòng của mình. Thất ngơ ngác ngồi trên giường, hết ngó đông ngó tây rồi
lại nhòm trở lại cơ thể của mình. Không có vết thương, cũng chẳng phải cơ thể
người khác.

“Chẳng lẽ là mơ” Thất bần thần, “Chắc là do mình đọc truyện nhiều quá nên bị
lậm rồi” nhưng cô lại nghĩ đến cảnh mình bị xe tải tông, cái đau thấu tận tim
gan ấy không thể nào là giả được.

Mẹ Thất bỗng nhiên ló đầu vào khiến Thất giật bắn người “Con còn ngồi đó làm
gì? Đã trễ lắm rồi đấy” mẹ lầm bầm đầy bất mãn “Suốt ngày ngủ nướng, không bao
giờ chịu dậy sớm”.

Thất chu mỏ “Mẹ à ~” mặc kệ có phải mơ hay không, cảnh tượng mẹ khóc đến không
thể thở nổi đã cho cô một đấm tỉnh cả người. Kể từ ngày này cô hạ quyết tâm:
Mẹ là để yêu thương, cưng chiều; cô sẽ nâng mẹ như nâng trứng, hứng như hứng
hoa.

Nói là làm, Thất tung chăn chạy bay đi tắm, chưa bước ra cửa cô lại chạy vòng
trở lại. Quên mất chưa gấp chăn ╮(╯▽╰)╭.

Thất cởi chiếc váy ngủ hường phấn ra thì kinh hách phát hiện ngực trái của
mình xuất hiện hình xăm màu xanh lá hình cánh chim nhỏ. Cô lấy ngón tay vân vê
hình xăm, lời nói của người đàn ông nọ cứ vang vọng trong đầu. Nhớ lại lúc cô
nắm lấy tay anh ta, cảm giác bị đốt cháy ở ngực và những âm thanh xì xào vang
lên, lời thề và giao ước đã được hình thành. Tất cả mọi chuyện không phải giấc
mơ.

Thất theo nghành Đông phương học chuyên về tiếng Nhật mà cô hằng mong ước. Mỗi
ngày cô đều cặm cụi dịch manga, anime và trở thành một người ăn chay trường
(mì tôm ngày 3 bữa) nhưng không hiểu sao cô không hề tăng độ. Dần dà, sự nỗ
lực của cô đã đạt được kết quả, cô đã trở nên nổi tiếng trong giới edit. Cô
cùng anh trai góp vốn dựng một quán cà phê nhỏ dễ thương cho mẹ.

Đôi lúc Thất tưởng chừng như bản thân là nữ nhân vật chính trọng một bộ truyện
trọng sinh nào đó. Sau khi đã thành công trong sự nghiệp, cô sẽ gặp anh tổng
giám đốc bá đạo yêu cô chân thành, hai người sẽ làm đám cưới và đi du lịch
Nhật Bản. Cuối cùng bộ truyện sẽ kết thúc với cái phiên ngoại viên mãn, con
cháu đầy đàn.

Đương nhiên đây không phải truyện trọng sinh. Nếu không thì tiêu đề truyện đã
là Trọng sinh thay đổi số phận bla bla bla rồi.

Thất cũng muốn kiếm một anh chàng đẹp trai và hẹn hò thử, với điều kiện cô
không đang bất tử. Sau sinh nhật năm 18 lần đó của cô, ngày nào cũng là sinh
nhật thứ 18 của cô. Cơ thể dừng phát triển, dừng lão hóa, móng tay và tóc
không thể dài ra nữa.

Cuộc đời của mẹ Thất khá viên mãn, con trai và con gái đứa nào cũng ngoan
ngoãn, thành đạt. Bà chỉ tiếc nuối con gái của bà đến năm 40 tuổi vẫn chưa thể
kiếm một tấm chồng.

Thất mỉm cười ôn nhu nhìn mẹ, nghe mẹ cằn nhằn quan tâm đến cô sao lại ngọt
ngào đến thế. Cô tựa vào lồng ngực của mẹ, dụi đầu làm nũng như hồi xưa bé cô
đã từng làm. Khóe mắt không tự chủ được rơm rớm vài giọt lệ, anh trai đứng kế
bên cũng không khỏi xót xa.

Mẹ Thất mỉm cười “Mấy đứa đúng là chẳng bao giờ làm mẹ bớt lo hết. Giờ mẹ muốn
nghỉ ngơi một lát, tí mấy đứa nhớ gọi mẹ dậy nhé.” Bà nhắm mắt lại, hàng mi
run run, có lẽ mẹ đang nhớ tới những kỷ niệm bên người chồng chẳng may qua đời
sớm, nhìn mẹ bây giờ thật rạng rỡ làm sao.

Thất cảm nhận được hơi thở của mẹ nhạt dần rồi mất hẳn, cô nắm lấy tay mẹ rất
lâu, cho tới khi hơi ấm trên người mẹ biến mất. Thất đứng lên hôn vào trán mẹ,
thì thầm “Chúc mẹ có những giấc mơ đẹp”.

Những năm tháng tiếp theo dần trôi qua, anh trai cô từ một thanh niên trẻ tuổi
biến thành một ông lão già khọm. Cô thật sự rất muốn cười nhạo anh nhưng không
hiểu sao nước mắt cứ rơi. Trong tang lễ anh trai, cô hóa trang thành một người
bà lão, đôi mắt hiền từ nhìn vào những đứa con của anh trai.

Chợt đứa chắt của cô chạy tới, ngơ ngác hỏi “Cụ ơi, tại sao mọi người lại tụ
tập ở đây đông vậy cụ.” Cô bật cười sờ mái tóc chắt “Anh trai ta đã lên thiên
đường và ta cũng sẽ thế. Bây giờ chắt hãy mang tập hồ sơ này và chạy đến đưa
cho cha mẹ chắt đi. Ta nghĩ bọn họ sẽ vơi phần nào nỗi buồn”

Thất nhìn đứa chắt chạy vụt đi, sau đó thân ảnh của cô chợt tiêu thất. Lúc ba
mẹ đứa chắt chạy khắp nơi tìm thì bóng dáng bà cụ đã biến mất hoàn toàn trên
thế gian.


Hệ Thống Dưỡng Thành Thần - Chương #2