Đầu


Người đăng: Hanachan

Tất nhiên, mong muốn cũng chỉ là mong muốn. Cô chỉ là một phần tử nằm bên
ngoài xã hội, không thể hòa nhập. Thất cũng chẳng phải tên thật của cô, chẳng
qua số thứ tự của cô năm nào cũng là 07 nên mọi người gọi hoài thành ra quen
rồi.

Cuộc sống vẫn tuần hoàn, đi học từ sáng đến tối, về nhà lại học bài chuẩn bị
cho bài kiểm tra hôm sau. Niềm vui duy nhất của cô là đọc truyện, manga, ngôn
tình, xuyên không, trọng sinh, dị giới, mạt thế, tu tiên gì cũng xơi tất. Bởi
vậy tuy mới chỉ lớp 11 mà đã cận đến 7, 8 độ.

Có thể đổ lỗi do cuộc sống của bản thân không như ý nên cô mới đắm chìm trong
thế giới của người khác như vậy. Cô cũng hay mơ mộng một ngày bản thân mình
tỉnh dậy trong cơ thể của người khác, xinh đẹp, quyền thế, nhà giàu.

Ha! Cũng chỉ là một thoáng mơ mộng thôi, nhưng dù sao trong thế giới đó, ít
nhất cô cũng đã quên đi hiện thực tàn khốc, trở thành một con người hoàn mĩ và
tài năng.

Nhưng bây giờ nhìn chiếc xe tải đang lao tới chỗ mình, cô mới thấy bản thân
ngu xuẩn biết bao nhiêu. Suốt ngày mơ mộng, lười biếng không giúp đỡ công việc
cho mẹ, luôn để bà phải lo lắng. Thân thể cô bay lên như con rối bị cắt đứt
dây rồi lao thẳng xuống đường, trượt dài trên mặt đất.

Đau!!! Cả người vỡ nát, cơn đau này khiến cho kỳ kinh nguyệt chỉ có thể bái
làm cụ cụ tổ. Thế giới nhuộm sắc màu đỏ tươi, cô nhìn thấy rất nhiều người
đứng xung quanh mình chỉ trỏ, lâu lâu còn có người rút điện thoại ra chụp
hình. Không thể chống đỡ nữa, cô chìm vào bóng tối.

Thất mơ màng thấy thi thể của mình đang nằm trong quan tài, mọi người đều có
mặt đông đủ. Đôi mắt ai cũng sưng đỏ, mẹ cô đang quỳ dưới dất khóc thật thương
tâm. Khuôn mặt mẹ tiều tụy, hai hốc mắt hõm sâu, đầu tóc bạc phân nửa.

“Mẹ!!!” Thất hốt hoảng, tay quơ quào muốn bám vào người mẹ nhưng đôi bàn tay
của cô lại xuyên thấu. Anh trai bước bước qua người cô nâng mẹ dậy, mọi người
lục tục lên xe.

“Mọi người tính đi đâu vậy?!” mặt Thất tái mét, trong lòng cô hiểu rõ cơ thể
mình sẽ bị đưa đi hỏa táng. Mắt thấy đoàn người đi càng lúc càng xa, Thất gào
thét đến khan giọng “Mẹ ơi!!! Đừng đi mẹ ơi!!! Chờ con với!!! Đừng bỏ con ở
lại!!!”. Cô kinh hoàng phát hiện ra mình không thể động đậy, đôi chân bị dính
chặt dưới mặt đất. Chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn người đi càng lúc càng xa rồi
biến mất.

Thất quỳ xuống khóc thất thanh, đáng lẽ đã chết rồi cô không thể cảm nhận gì
mới đúng. Nhưng giờ đây cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương
đông cứng cả tâm hồn cô.

Một đôi giày da đen bóng xuất hiện trọng tầm mắt của Thất, cô ngước mặt lên,
đôi mắt đong đầy nước và ngược sáng khiến cô không tài nào nhìn được khuôn mặt
người đàn ông này.

“Muốn tham gia thử thách để trở thành thần không? Cô sẽ có cơ hội làm lại lần
nữa.” giọng người đàn ông thật lạ, như thanh âm của tiếng đàn, trầm thấp và
đầy sức thuyết phục.

“Tôi có thể chăm sóc mẹ tôi và anh trai đến hết phần đời còn lại?” Thất rụt rè
hỏi.

Người đàn ông khẽ cười, giọng của anh ta khiến Thất ngây người, anh ta đưa bàn
tay ra “Cô sẽ có rất nhiều thời gian”.


Hệ Thống Dưỡng Thành Thần - Chương #1