Người đăng: yen27121997@
Chiến tích vẻ vang trong hoàng cung của ta. Có kể ba ngày ba đêm cũng không
hết.
Quan trọng là hiện tại, có một vấn đề khiến ta rất đau đầu.
Vốn dĩ ba ngày sau, bản công chúa đã có thể trốn khỏi nơi đây.
Bọn ta dự định đốt quách nơi này đi. Sau đó chuồn êm khỏi lãnh cung.
Dù sao cũng đã ba năm, mọi người trong hoàng cung e rằng đã sớm quên mất.
Trong lãnh cung có một người như bản công chúa. Chỉ cần xảy ra hoả hoạn. Dù
không tìm thấy thi thể. Họ cũng tiện thời bỏ qua. Lý do rất đơn giản, đó là
chết bớt người, đỡ lo tốn cơm canh. Đối với họ hoàn toàn có lợi.
Càng đừng mong tên hoàng đế kia để mắt đến. Hậu cung trong mắt hắn chỉ có Chu
Phi.
Nếu không phải thân phận Chu phi thấp kém. Lại chưa có hoàng tự. Nên việc lập
hậu có chút khó khăn. Ngôi hoàng hậu sớm đã thuộc về nàng rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính!
Lão đại có câu" không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo".
Quả là không sai...
Tuy rằng, đa phần câu đấy dùng để mắng ta.
.......................
Ta còn nhớ lúc biết tin ngũ công chúa ta phải đến Nghiêm quốc hoà thân. Tam
hoàng huynh đang canh giữ ở biên cương chưa nghe được tin này.
Mãi đến khi ta bước vào kiệu hoa chuẩn bị khởi hành đến Nghiêm quốc. Lúc này,
một nam tử tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngầu nhanh chóng thúc ngựa về phía ta.
Thuận tiện dùng trường thương phá tan cái kiệu hoa đáng thương. Rồi lôi ta lên
ngựa. Trên tóc trang sức khẽ đung đưa, cái cổ mỏng manh của ta cũng lắc lư
theo. Suýt nữa ngay ngài đại hôn ngũ công chúa của bọn họ đã ngọc vẫn hương
tiêu. Ta quay đầu, hết sức lên án hành động vừa rồi.
Nhưng Tam hoàng huynh không chút chú ý đến sắc mặt khó coi của hoàng muội này.
Khí thế chính nghĩa hô lớn.
"Hoàng muội ta không muốn gả! Hừm... ta xem là kẻ nào dám ép muội ấy thành
thân."
Ai bảo ta không muốn gả? Là ai bịa chuyện vô đạo đức như thế? Sắc mặt ta có
chỗ nào nói rằng "ta không muốn gả??? "
Phụ hoàng lúc này chậm rãi đi lại. Giọng không vui vang lên.
'Đây là ngày vui của Ngũ nhi! Con nháo đủ chưa."
'Phụ hoàng! Ngày nhỏ người dạy nhi thần rằng. Làm nam tử phải bảo vệ được thân
nhân. Làm hoàng đế phải bảo vệ được thiên hạ. Nhi thần vẫn còn là một hoàng
tử, nếu ngay cả muội muội của chính mình cũng không bảo vệ được. Thì sao có
thể bảo vệ được giang sơn sau này. Nếu hôm nay muội ấy bị ép buộc gả đi. Cẩn
nhi con cũng không cần làm thái tử nữa."
Khoé miệng ta bất giác co rút.
Hoàng huynh.... Huynh nói ra lời này không sợ lương tâm bị tha mất! Huynh chỗ
nào là lo cho hoàng muội này? Nếu không phải ở đây mấy năm. Biết rõ tính tình
hắn. Biết hắn không thích làm hoàng đế. Ta còn tưởng hắn thật sự thương sót
cho ta đấy.
Chuyện là.
Mỗi lần tam hoàng tử của chúng ta lên triều. Việc đầu tiên hắn làm là... xin
phụ hoàng lập người khác làm thái tử.
Lần đầu nghe thấy thế các quan trong triều đều ra sức khuyên ngăn. Phụ hoàng
thì tức giận đến mức hít thở không thông.
Nhưng lâu dần, mọi người đều thích nghi. Cho rằng đây là nghi thức xã giao có
hơi đặc biệt của tam hoàng tử.
Các người đang thắc mắc tại sao ta không kêu hắn là Thái tử gia sao?
Đơn giản lắm, nếu như ngươi nhìn thấy ngày đầu tiên hắn nhậm chức thái tử. Đã
có bao nhiêu người bị hoàng huynh đá xuống hồ vì lỡ gọi hắn là thái tử gia.
Ngươi sẽ không thấy có gì đặc biệt.
Về phần nguyên nhân, ta cũng không biết...
'Hồ nháo! "
Phụ hoàng gần đây gặp ta rất thích nói hai từ này.
Ta kéo tay hoàng huynh. Duy trình nét mặt nhu nhược. Dù sao trước mặt nhiều
người như vậy... Vẫn là không nên trở thành đề tài bàn tán.
"Hoàng huynh! Đây là do ta tự nguyện, không liên quan đến Phụ hoàng cùng mẫu
hậu."
Hoàng huynh nhìn thẳng vào mắt, tay vỗ vỗ hai má ta như lúc nhỏ.
"Ngươi cho rằng hoàng huynh rất ngốc sao? Ngươi đang yên đang lành... làm sao
đột nhiên muốn gả cho một nam tử không quen biết."
Buồn cười! Hoàng huynh ta không ngốc thì ai ngốc đây. Đừng để bề ngoài của hắn
đánh lừa ngươi.
Sống mấy năm trong hoàng cung. Ta đã sớm lãnh giáo trình độ hiểu nữ nhân của
hắn... nát đến mức nào.
Ta nhớ có một lần, là sinh thần hoàng tẩu. Hắn suy nghĩ mất ba đêm để tìm quà
tặng. Kết quả, lại đi tặng cho tỷ ấy một khúc xương.
Vừa thấy nó, tỷ ấy đã đen mặt. Rất lâu sau đó tam hoàng tử mới có thể xuống
giường đi lại.
Ta còn nhớ lúc đó tỷ ấy sắc mặt âm trầm. Qua khẽ răng gằm từng chữ.
"Khúc xương này... Ta cảm thấy không thú vị bằng xương ngươi a... "
Ta e... trên đời này, chỉ có hoàng tẩu là đủ dũng khí thích hắn.