5


Người đăng: yen27121997@

Tàn dư sau đại chiến coi mắt rất nhiều.

Nhưng khi nhìn đống lễ vật có thể chất thành ngọn núi nhỏ. Ta đã thấy thoả
mãn.

Các tiểu thư, công tử tìm được phu thê phu quân như ý mình. Đều để lại một
chút lễ vật, xem như tạ ơn bà mai là ta.

Tuy nói như vậy. Nhưng chuyện mai mối số lượng lớn, không tránh khỏi phiền
phức...

Khoan nói đến ngự sử đại nhân. Mỗi lần cùng nghĩa tế của hắn bất đồng quan
điểm. Đều lôi bản công chúa đây ra lải nhải một lần.

Chẳng hạn như

"Tên tiểu bạch kiểm chết tiệt kia... Thế nhưng hôm nay lại muốn quyên góp 3
vạn bạc để cứu trợ hạn hán phía nam. Ngũ công chúa người thấy có quá đáng
không. "

Quá đáng hay không thì có liên quan gì đến ta???

"Trạng nguyên gia là người lương thiện hiếm có... Ngự sử đại nhân thật có
phúc!"

"Ta có phúc? Hắn lấy tiền của ta quyên góp là ta đây rất khó phúc sao??? Thật
không hiểu... lúc trước ta vì nguyên do gì mà nhận hắn làm nghĩa tế!"

"Nhất định là trạng nguyên gia có chỗ hơn người... Khiến ái nữ của ngự sử đại
nhân để mắt đến"

"Hừm... Nó chẳng qua là bị tên bạch kiểm kia mê hoặc thôi... Cũng không biết
là ai mắt mù như vậy tác hợp cho chúng nó "

Ngươi đến mắng ta có thể nói thẳng! Lần sao không cần vòng vo như vậy đâu...

...............

Khó khăn nhất lần này là tể tướng đại nhân và thượng thư đại nhân vốn ở hai
phe đối lập.

Ví dụ phụ hoàng ta hỏi "đó là hình gì.'

Tể tướng trả lời là vuông, thì dù nó rõ ràng là hình vuông. Thượng thư vẫn có
lý lẽ để nói nó là hình tròn.

Hai người bọn họ cứ như oan gia truyền kiếp. Như lửa với nước vốn không thể
dung hợp.

Nhưng sau tiệc trà, nhi tử, nữ nhi họ lại có tình ý với nhau.

Tình cảm của bọn họ phát triển nhanh đến thần kỳ.

Đến bản công chúa cũng sợ ngây người.

Chỉ sau ba ngày. Nhất kiến chung tình đã hoá thành khắc cốt ghi tâm.

Cá chép hoá rồng cũng không nhanh như thế a.

Vị tiểu thư kia mỗi ngày đều đến chỗ ta khóc lóc. Nói ái tình khổ sở ra sao.
Nói tương tư đau khổ đến mức nào.

Trên thực tế, ta cảm thấy bọn họ đang khoe khoan ân ái với kẻ... không có lấy
một bóng ma theo đuổi như ta đây.

Vị tiểu thư này... Ta cùng lắm chỉ là bà mai a. Thấy hai người có vẻ hợp...
thì tiện tay tác hợp một chút.

Mấu chốt vẫn là, hai người có cảm thấy đối phương phù hợp hay không. Nếu đã
biết đối phương là ai. Khó khăn thế nào, thì quyết định tiếp tục kiên trì hay
dừng lại là của hai người...

Ta chỉ là bà mai a. Chẳng lẽ sau này cô khó sinh, bà mai ta cũng phải có trách
nhiệm đỡ đẻ à????

Tuy nói như vậy. Nhưng ta không nỡ nói ra những lời gây tổn thương người khác
như thế.

Ta nhường một tấc bọn họ lấn một thước.

Vị tiểu thư kia ngày đêm ở lại phủ công chúa. Ban ngày lải nhải về tương tư
liên tục. Ban đêm, bản công chúa lại bị tiếng đàn bày tỏ của vị công tử ngoài
sân đánh thức. Có khi nửa đêm hai người bọn họ lại nổi hứng ngâm thơ, hoà tấu.
Quả thật bọn họ có ý thức mình đang ở phủ của ta không!

Sau bảy ngày không ngủ. Bản công chúa đã đến giới hạn chịu đựng.

Ta rút lại lời nói phía trên. Nếu ngươi cứ do dự sợ họ bị tổn thương. Thì
người đau khổ mãi mãi chỉ có ngươi...

Hôm đó ta đã nói rất nhiều thứ.

Nhưng hình như chỉ nhớ được vài câu.

"Các ngươi không muốn bất hiếu? Cũng không muốn phụ người bên cạnh? Ta nói cho
hai tên ngốc các ngươi biết. Trừ khi ngươi chết! Còn lại các ngươi đều phải
đối mặt với sự lựa chọn này. Không có lựa chọn nào là vẹn cả đôi đường. Chỉ có
lựa chọn tốt hơn...."

Rõ ràng bản công chúa khuyên họ rất nhiều a.

Nhưng kết quả họ chỉ rút ra vài từ ta tùy tiện nói.

Đó là " trừ phi ngươi chết "

Ngày hôm sau, may là bọn thái giám phát hiện kịp thời. Nếu không trong ao
hoàng cung đã xuất hiện hai cái xác nổi lềnh bềnh.

Nhi tử của thượng thư vốn không có vấn đề gì lớn. Nhưng nữ nhi của thừa tướng
thể chất vốn yếu ớt. Lại được vớt lên sau... Vậy nên vẫn còn đang hôn mê.

Sinh mệnh của tiểu thư kia ngày một mỏng manh. Vị công tử này bất chấp sự phản
đối của phụ thân. Từ bỏ quyền làm trưởng tử. Một đường chạy đến phủ thừa
tướng. Hắn vốn vừa mới qua một hồi sinh tử. Lại mặc áo phong phang chạy trong
mưa tuyết. Công tử kia vừa đến cửa phủ thừa tướng thì hôn mê. Thừa tướng có lẽ
bị cảm động bởi lòng chân thành của hắn. Nên đưa hắn vào phủ. Tìm thái y cho
hắn. Nghe thái y nói trong lúc hôn mê, công tử kia luôn miệng gọi tên nữ nhi
của thừa tướng. Khi tỉnh lại việc đầu tiên hắn muốn làm là gặp mặt tiểu thư
kia.

Vị tiểu thư kia ba ngày sau thì tỉnh lại.

Thừa tướng và thượng thư đã không còn ý định chia rẽ uyên ương nữa. Bọn họ
cũng không muốn phải mất nhi tử, nữ nhi nha.

Sau này, khi hai người gặp lại bản công chúa, tặng lễ vật tạ ơn. Lúc đấy ta
mới biết được. Thì ra câu chuyện ta kể trên chỉ là phiên bản truyền miệng...

Sự thật thì tên công tử có khuôn mặt yêu nghiệt này là... một tên bụng đen
không thua kém Hoắc hồ ly.

Mọi chuyện đều do hắn sắp đặt. Kể cả thái giám, cung nữ, thái y đều bị hắn mua
chuộc.

Nhưng mà... Các ngươi nghĩ, Chức quan thừa tướng và thượng thư là tự nhiên mà
có... ?

Hai vị lão đại kia đã biết mưu kế của hai người bọn họ. Nhưng đến phút cuối,
họ cũng chỉ nói bóng gió vài câu.

Thủ đoạn như vậy không qua mắt được họ~

So về độ liều mạng, bọn họ lại thua xa đám tiểu bối nha.

Lúc đó tên nghịch tử con thượng thư đã bồi một câu.

"Nếu lần này giả không thành công. Lần sau sẽ là thật."

Hai vị trưởng bối mắng hắn một trận. Cuối cùng cũng đồng ý cọc hôn sự này.

Sao bao ngày vất vả hóng hớt chuyện thiên hạ. Bản công chúa cuối cùng cũng có
thể kê cao gối ngủ!

Không ngờ vào thời khắc ta không phòng bị nhất. Mẫu hậu đã ném cho ta một vấn
đề hết sức nan giải.

Người hỏi ta

"Tiệc trà lần này... có vừa mắt ai không? "

Ta chột dạ không dám ngẩng đầu lên. Giọng vang lên như muỗi kêu.

"Không có... "

"Vì sao không có! "

"Vì ai cũng dễ nhìn hết a... "

"..."


Hậu Cung Thật Vô Vị - Chương #5