Người đăng: shennamasiro
Lưu ý: Những thông tin được nêu trong chương truyện này là do tác giả tham
khảo từ truyền thuyết và lịch sử cổ đại, sau đó kết hợp với ý tưởng của riêng
mình mà viết ra thành một câu chuyện mới, hoàn toàn không có ý bóp méo lịch sử
dân tộc.
Mong các bạn đón đọc với tâm lý cởi mở, đừng tự làm khó chịu chính mình.
-----------
Đăng Dương không kiêu không nịnh, chỉ nhàn nhã cười đáp, ánh mắt mơ hồ toát
lên nét tự tin nồng đậm
“Đến cả uy hiếp tử vong, ta cũng đã đối mặt qua, chỉ mấy tên Võ Tướng cao cấp
làm sao có thể khiến ta chùng bước được. Bọn chúng mạnh, điều đó hoàn toàn
không sai, tuy nhiên cũng đâu có ai quy định ta phải chính diện đối đầu với
bọn chúng đâu?”
“Nếu như tiền bối đã theo dõi ta từ lâu và quyết định lựa chọn ta, vậy chắc có
lẽ là ngài cũng nắm rõ cách làm việc của ta rồi chứ?”
“Đối với ta, mặc kệ là dùng phương thức nào, không cần biết hạ lưu hay đê tiện
đến đâu, chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng là được!”
Nhìn bộ dạng tự tin của Đăng Dương, sau đó lại nghe những câu nói sặc mùi đen
tối của hắn, thế nhưng Thần Rùa không chỉ không cảm thấy khó chịu mà ngược lại
còn không ngừng gật gù cái đầu to lớn, cười to nói
“Ha ha, đúng như vậy đấy tiểu tử, những điều ngươi nói đều hoàn toàn chính
xác, phàm là kẻ làm đại sự, tất sẽ không cần để ý đến những chuyện tiểu tiết
vặt vãnh”
“Tuy nhiên ta vẫn phải nói trước, ta lựa chọn ngươi cũng không có nghĩa ngươi
chắc chắn sẽ trở thành truyền nhân của thành Cổ Loa đâu. Chỉ là theo cảm nhận
của riêng ta, ngươi sẽ là người có khả năng lớn nhất trở thành truyền nhân của
nó mà thôi”
“Do đó, ta cũng sẽ không bao giờ phá lệ mà ra tay hổ trợ ngươi đi tranh đoạt,
đồng thời lại càng không để cho ngươi tự tiện cầm đi những tài bảo trên lưng
của ta”
Ở phía đối diện, đứng ở trên chiếc thuyền chất đầu máu và xác chết, Đăng Dường
vừa nghe Thần Rùa nói đến sẽ không cho hắn bất kỳ một món tài bảo nào thì
trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thất vọng man mác.
Hắn cứ tưởng rằng, Thần Rùa đã lựa chọn hắn rồi, ắt sẽ tạo điều kiện tốt nhất
để hắn đi tranh đấu với đám thiên tài Võ Tướng ngoài kia, dù cho không có trực
tiếp nhún tay vào thì ít nhất cũng phải cho hắn tùy ý chọn lựa đống tài bảo
trên lưng lão a.
Hiện tại, thứ hắn thiếu nhất chính là những môn võ kỹ cường đại, cả về tấn
công, phòng thủ lẫn thân pháp. Nếu như trong nhất thời có thể học được một bộ
bao gồm năm sáu võ kỹ cấp bậc Địa giai, vậy thì sức chiến đấu của hắn chắc
chắn sẽ được gia tăng một mảng lớn, đủ sức để chính diện chiến đấu với Võ
Tướng trung cấp.
Hài, quả đúng là từ cổ chí kim, làm gì có chuyện tự nhiên lại có một cái bánh
ngọt thơm lừng từ trên trời rơi xuống chứ? Thần Ma hệ thống cũng vậy mà cái
lão rùa già sống không biết bao nhiêu năm trước mắt này cũng thế, hắn đây
chính là quá mơ mộng hão huyền rồi!
Bất quá, còn không để Đăng Dương chìm vào thất vọng quá lâu, câu nói tiếp theo
của Thần Rùa đã ngay lập tức khiến cho hai mắt hắn sáng rực cả lên
“Tuy nhiên, ta lại có thể cung cấp cho ngươi một số thông tin quan trọng,
những thông tin vô cùng giá trị mà không có bất kỳ một tên võ giả nào ở bên
ngoài nào biết được”
“À mà việc ta đã nói là cần ngươi giúp đỡ ấy, nó cũng liên quan mật thiết đến
nhưng thông tin này, có muốn nghe một chút hay không?”
“Thông tin gì?” Đăng Dương vội vàng hỏi “Còn có chuyện nào mà tiền bối không
làm được lại cần phải nhờ ta giúp đỡ hay sao?”
Thần Rùa cười khẽ, đôi đại nhãn sáng rực kim quang thoáng xẹt qua một tia
tưởng niệm, điềm tĩnh nói
“Tiểu tử, ngươi không cần phải thắc mắc nhiều lời mà hãy cẩn thân nghe ta kể
một câu chuyện xưa là được. Đợi đến khi nghe xong, ngươi ắt sẽ hiểu rõ những
điều cần biết, bao gồm của việc ta cần nhờ vã ngươi!”
“Vậy được, tiền bối cứ kể đi, ta sẽ cẩn thận lắng nghe!” Đăng Dương gật nhẹ
đầu, nghiêm trang nói
Thần Rùa thở ra một hơi bạch khí trắng toát, bắt đầu chậm rãi kể, trong thanh
âm ẩn ẩn có một chút nhớ nhung
“Chuyện kể về 5000 năm trước, khi mà mảnh hoang mạc rộng lớn nơi đây vẫn còn
là một vùng đất ngập tràn sinh cơ, khắp mọi nơi đều là những thảo nguyên xanh
mát trải dài bất tận, hoa lá cả cây tươi tốt không nơi nào sánh bằng”
“Lúc bấy giờ, ngự trị trên vùng đất này chính là đại vương triều Âu lạc, một
đế quốc phong quang chói lọi, hùng bá bát phương, quốc lực dồi dào, dân sinh
no ấm, là một đại quốc mà bất kể thế lực nào cũng phải dè chừng, không dám ôm
ấp tư tưởng xâm phạm”
“Đứng đầu Âu Lạc chính là đức vua Thục Phán, phong hiệu là An Dương Vương và
đồng thời cũng là lão bạn già của ta. Không ngoa mà nói, hắn ta chính là một
trong những kẻ mạnh nhất thiên hạ mà ta đã từng nhận thức. Với cảnh giới võ
đạo cực kỳ cao thâm, hắn là vị thần minh mà không biết bao nhiêu võ giả phải
cuối đầu ngưỡng vọng”
“Chỉ là cây to đón gió, sự phồn vinh hơn người của Âu Lạc, rốt cuộc cũng đã
lôi kéo sự chú ý của những đại vương triều hùng mạnh khác, trong đó bao gồm cả
Tần quốc, một đại vương triều phi thường cường đại ở phương bắc, so với Âu Lạc
của chúng ta thì còn to lớn hơn gấp mấy lần”
“Và rồi cuối cùng, điều gì đến cũng đến, đương kim hoàng đế của Tần quốc đã ra
lệnh cho Triệu Đà, một trong những viên đại tướng đắc lực nhất của y, mang
theo quân đoàn võ giả hơn 50 vạn người, mưu đồ thôn tính Âu Lạc”
(50 vạn = 500.000)
“Nhớ lại mùa xuân năm đó, thành Cổ Loa bị đại quân nhà Tân vây chặt như nêm
cối, ý chí sát phạt quấy động trời cao, biến cả một mảnh thiên địa xanh tốt
trở thành địa ngục trần gian, khói lửa bốc lên mịt mù, huyết sắc nhuộm đỏ
thương khung”
“Triệu Đa đứng giữa vạn quân, toàn thân khoác giáp sắt màu đen như một vị hung
thần, tay cầm Thần Binh, chân đạp Long Điểu, khí tức tỏa ra từ người hắn hùng
mạnh đến nổi nghiền ép cả không gian, khiến cho hư vô vỡ nát, thật khiến cho
lòng người hoa dung thất sắc, sợ hãi tận sâu bên trong linh hồn. Nói về sức
mạnh thuần túy, Triệu Đà sợ là còn cao hơn An Dương Vương một bậc”
“Đối mặt với Triệu Đà, An Dương Vương mặc lên người hoàng kim chiến vũ, hai
tay dương cao trường thương đỏ hồng, cưỡi trên lưng Cửu Thải Thiên Hạc, tuy
rằng tu vi yếu hơn một bậc nhưng chiến ý lại hừng hực như vân, uy phong lẫm
liệt, thống lĩnh hơn 30 vạn đại quân tinh nhuệ của vương triều Ấu Lạc, quyết
một trận tử chiến”
“Tiếp đó, giữa hai bên tất nhiên là nổ ra một trận kịch chiến kinh thiên động
địa, quỷ khốc thần sầu, thiên băng địa lịa, trời đất sụp đổ, máu chảy thành
sông, người chết so với rơm rạ còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần”
“Thế rồi sau bảy ngày bảy đêm tranh đấu ác liệt, bởi vì chênh lệch thực lực
cùng quân số giữa hai bên là quá lớn, An Dương Vương tuy rằng chưa bại nhưng
vẫn phải hạ lệnh lui binh, sau đó dựa vào ưu thế dễ thủ khó công của thành Cổ
Loa, ra sức kháng cự, kéo dài thời gian”
“Trong khi đó, Triệu Đà đại thắng trận đầu, sĩ khí trong quân đang lúc dâng
cao như nước lũ, làm sao có thể để cho An Dương Vương thời gian nghỉ ngơi
dưỡng sức, ngay tức khắc liền thừa thắng xông lên, không tiếc hao binh tổn
tướng, nhất quyết công thành, đánh thẳng vào bên trong”
“Tuy nhiên, tôn hiệu ‘tòa thành không thể công phá’ của thành Cổ Loa đâu phải
chỉ là hư danh, An Dương Vương mặc dù đã tổn hao binh lực đến hết sáu bảy
thành trong trận đại chiến lúc trước, tuy nhiên với số quân ít ỏi còn lại, lão
bằng hữu bất khuất của ta vẫn có thể cầm cự, chặn đứng đại quân của Triệu Đà
bên ngoài tường thành trong suốt một tháng thời gian ròng rã, mòm mỏi chờ đợi
một kỳ tích xuất hiện”
Kể đến đây, Thần Rùa bổng dưng dừng lại, đôi mắt to lớn nhìn xuống Đăng Dương
vẫn còn đang chăm chú lắng nghe bên dưới, bất chợt hỏi
“Tiểu tử, ngươi đoán thử xem, kỳ tích mà An Dương Vương đang chờ đợi là cái
gì?”
Bổng dương lại bị Thần Rùa hỏi, Đăng Dương bởi vì còn đang chìm đắm trong câu
chuyện cổ mà hơi bị chậm nhịp, mãi một lúc sau mới kịp suy nghĩ rồi đáp
“Kỳ tích mà An Dương Vương đang chờ đợi, có thể là quân tiếp viện của một đại
vương triều khác đến ứng cứu hoặc cũng có thể chính là ngài, tiền bối?”
Thần Rùa vừa nghe vậy thì liền bật cười, lắc đầu nói
“Nói để tiểu tử ngươi biết, khi ấy, Tần quốc chính là đại vương triều hùng
mạnh nhất ở lục địa Mê Linh, giang sơn của nó cơ hồ chiếm lấy một phần năm
diện tích của cả lục địa, mấy đại vương triều còn lại tránh còn tránh không
kịp, lấy đâu ra can đảm mà dám lên tiếng thách thức?”
“Còn về phần ta, ha ha, tu vi của ta tại thời điểm đó tuy rằng cũng được xếp
vào hàng cường giả đỉnh cao nhưng nếu đem so sánh với hai người An Dương Vương
cùng Triệu Đà thì còn thua kém rất nhiều, nói trắng ra chính là không có tư
cách xen vào ở giữa”
“Bất quá, thứ kỳ tích mà An Dương Vương mong mỏi chờ đợi cũng không phải là
viện binh hay là một thế lực nào khác, thứ hắn chờ đợi là một thanh Diệt Thần
Binh, thứ vũ khí có sức mạnh diệt thần”
“Vũ khí diệt thần?” Đăng Dương hít hà một hơi, kinh dị nói
Thần Rùa gật mạnh đầu, trầm giọng nói
“Đúng thế, chính là vũ khí diệt thần”
“An Dương Vương một tay gầy dựng lên cả cơ đồ to lớn như đại vương triều Âu
Lạc, làm sao có thể là một kẻ hữu dũng vô mưu được? Ngược lại, ngoài cảnh giới
võ đạo cực cao của mình ra, Thục Phán còn mà một người có khả năng hùng tài
thao lực hết sức kinh người”
“Kể từ khi đế chế Âu Lạc thăng cấp lên thành một đại vương triều, lão bạn già
của ta đã biết trước được sẽ có một ngày, đất nước của hắn sẽ trở thành đích
ngắm của Tần quốc, do vậy, hắn đã âm thầm phái người đi khắp thiên hạ, mời
chào vô số kỳ nhân dị sĩ, những người không có tu vi cao thâm nhưng lại có cả
một kho trí thức trải dài trên mọi lĩnh vực, uyên bát đến cực đỉnh”
“Và trong những người đó, có ba vị Thánh Nhân nổi bật nhất là Thần Y – Thanh
Tùng, Tông sư luyện khí – Cao Lỗ cùng với Nhà lý luận Đấu Khí và Hồn Lục –
Trần Hiểu”
“Mà nhiệm vụ An Dương Vương giao cho ba vị Thánh Nhân này chính là nghiên cứu
cũng như chế tạo cho hắn một thứ vũ khí có thể giết thần, một thứ vũ khí mạnh
đến nổi, chỉ cần một đòn duy nhất là có thể tiễn chính bản thân hắn về với các
bụi”
“Bất quá, muốn chế tạo một thứ vũ khí có thể trong nháy mắt giết chết một
trong những vị cường giả hùng mạnh nhất thiên hạ lúc bấy giờ, nói chính là dễ
hơn là làm. Phải mất ròng rã hơn vài chục năm trời liên tục nghiên cứu mới có
thể tìm ra một chút manh mối đầu tiên, và mãi cho đến khi đại binh của Triệu
Đà chỉ còn cách đô thành Cổ Loa mười hai ngày đường hành quân, ba vị Thánh
Nhân mới thành công vẽ ra bản thiết kế Diệt Thần Binh hoàn chỉnh”
“Mọi chuyện sau đó, thì như ta đã kể, trong lúc An Dương Vương đang cố gắng
giữ vững từng tất tường thành trước thế công điên cuồng của Triệu Đà, ba vị
Thánh Nhân cũng chính là ráo riết chạy đua với thời gian, bằng tốc độ nhanh
nhất có thể, điên cuồng chế tạo Diệt Thần Binh”
Đang nói đến đoạn kịch tính, lại một lần nữa, Thần Rùa đột ngột ngừng lại giữa
chừng, cười hỏi
“Tiểu tử, ngươi tiếp tục đoán xem, ba vị Thánh Nhân đã dùng những nguyên liệu
gì để chế tạo Diệt Thần Binh?”
Nghe vậy, Đăng Dương cũng không có như lần trước, tốn thời gian suy diễn lung
tung, bởi vì hắn biết rõ, mọi suy đoán của hắn sẽ đều trật lất mà thôi, đành
thở dài nói
“Tiền bối, hay là ngài cứ nói ra luôn đi, hỏi một kẻ chỉ có kiến thức hạn hẹp
như ta mấy cái chuyện cao siêu này, quả thực là làm khó ta mà!”
“Ha ha, tiểu tử ngươi cũng thật là, lười nghĩ thì lười nghĩ, cần gì phải viện
lý do, nói chuyện chả có chút thú vị gì hết!” Thần Rùa cười mắng một tiếng,
sau đó thì nhàn nhã nói tiếp, thanh âm phát ra nhẹ tựa lông hồng nhưng lại như
một quả bom khủng bổ, nổ đùng trong đầu Đăng Dương
“Nguyên liệu chủ yếu để chế tạo Diệt Thân Binh chính là xương cốt tứ chi của
ta, bên cạnh đó, tất nhiên còn phải kết hợp với gân rồng và một số kỳ kim dị
bảo hiếm có khác nữa!”
Đăng Dương có chút không dám tin vào tai mình, trợn mắt há mồm nói lớn “Xương
cốt tứ chi của tiền bối, lẽ nào?”
Thần Rùa gật nhẹ đầu, cười khẽ nói “Đúng vậy, chính bản thân ta đã tự chặt tứ
chi của mình để giúp An Dương Vương chế tạo Diệt Thần Binh. Bản thân ta, vốn
dĩ cũng là một loại Thần Thú mang huyết mạch thượng cổ, do đó, bất kỳ bộ phận
nào trên người của ta đều có giá trị liên thành, mang ra làm nguyên liệu chế
tạo binh khí thì còn gì thích hợp hơn?”
“Ha ha, vẫn là may mắn, nhờ có xương cốt của ta làm nguyên liệu chính, tại
ngày thứ ba mươi ba Triệu Đà công thanh Cổ Loa, Diệt Thần Binh đầu tiên của
vương triều Âu Lạc cuối cùng cũng đã được ba vị Thánh Nhân chế tạo thành công”
“Xưng danh là Kim Quy Diệt Thần Nỏ!”