Mỵ Châu – Trọng Thủy


Người đăng: shennamasiro

Tựa như được sống lại tràng diện kinh tâm năm đó, ánh mắt Thần Rùa có vẻ hiện
lên sự kích động, nói

“Có được Kim Quy Diệt Thần Nỏ rồi, An Dương Vương tất nhiên là không còn lý do
gì để co đầu rút cổ nữa, liền bắt đầu phản công điên cuồng”

“Chỉ nhớ vào bình minh ngày hôm đó, đại quân của Triệu Đà vẫn vây chặt thành
Cổ Loa như nên cối, thế công phi thường mãnh liệt, gần như đã thành công xô đổ
bức tường thứ nhất, binh tràn như nước lũ, ào ào xông vào trong thành”

“Ngay đúng thời khắc ngàn cân treo sợ tóc ấy, An Dương Vương như một vị thần
minh cứu thế xuất hiện giữa bầu trời Cổ Loa đỏ rực, hai tay dương lên Kim Quy
Diệt Thần Nỏ, nhằm thẳng vào đại quân của Triệu Đà và rồi mạnh mẽ siết cò”

“Mũi tên bắn ra như mặt trời giáng thế trần gian, mang theo luồng sức mạnh
khủng bố đến không thể nào đong đếm được, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi
đã quét sạch vài chục vạn đại quân của Triệu Đà thành cát bụi, mà chính bản
thân hắn, mặc dù đã kịp thời tung ra tất cả con bài ẩn giấu nhưng vẫn không
thể nào ngăn cả được uy lực bá đạo của Diệt Thần Nỏ, cuối cùng vẫn là tan
xương nát thịt, chết không toàn thây”

“Cảnh tượng một phát bắn kinh nhân ấy, quả thực khiến cho người ta lau mắt mà
nhìn, nhớ mãi không thôi”

“Và rồi chưa bao lâu sau, chỉ vài ngày thời gian mà thôi, tràng diện kim tâm
động phách đó cũng như sức mạnh khủng bố của Kim Quy Diệt Thần Nỏ đã theo gió
mà lan tỏa khắp muôn nơi, vừa khiến cho người người nể phục, đồng thời cũng
làm không ít đại vương triều phải thu lại tư tâm thừa nước đục thả câu của
mình, tuyệt nhiên không dám để ánh mắt trên mảnh đất Âu Lạc tan thương nhưng
huy hoàng này nữa”

“Thậm chí, đến cả đại vương triều hùng mạnh nhất lục địa Mê Linh như Tần quốc
cũng phải kiên kỵ Kim Quy Diệt Thần Nỏ mà thu lại ma trảo của mình, cắn răng
nuốt cục tức to đùng xuống bụng, dù cho mất hết mặt mũi cũng tuyệt nhiên không
dám xuất binh báo thù”

“Chính vì lẽ đó, Ấu Lạc tuy rằng đã thương gân động cốt, sức cùng lực kiệt sau
một trận đại chiến tàn khốc với Triệu Đà, thế nhưng chưa đến vài ba năm sau,
Âu Lạc không chỉ khôi phục mà còn phát triển mạnh mẽ đến mức siêu việt luôn cả
thời kỳ đỉnh phong trong quá khứ, chạm đến một tần thứ mà có nằm mơ, An Dương
Vương cũng không nghĩ là mình có thể đạt được”

“Ha ha, bây giờ là đến đoạn tiểu tử ngươi trông đợi nhất đây, cố mà nghe cho
rõ nhé!”

Thần Rùa cười khẽ một tiếng, cố ý chậm giọng lại một chút rồi nói tiếp

“Sau đại chiến, bên cạnh việc khôi phục và phát triển đất nước, An Dương Vương
hiển nhiên cũng không quên vinh danh và trọng thưởng cho những người có công,
trong đó, tất yếu phải nêu tên ba vị Thánh Nhân và cả lão rùa ta đây, bốn kẻ
đã cống hiến hơn nửa đời mình để chế tạo ra Kim Quy Diệt Thần Nỏ”

“Và để nghi nhớ công lao không thể đong đếm được này, An Dương Vương liền
phong cho ba vị Thánh Nhân danh hiệu Lạc Thần, lão quy ta là Hải Thần, để cho
đám con cháu Âu Lạc sau này, đời đời thờ phụng. Đồng thời, An Dương Vương cũng
ra lệnh cho ba vị Thánh Nhân, dùng những nguyên liệu quý giá còn sót lại sau
khi chế tạo Kim Quy Diệt Thần nỏ, làm ra năm chiếc chìa khóa vô cùng đặc biệt”

“Trong đó, mỗi một vị Thánh Nhân sẽ được giữ lại cho mình một chìa khóa rồi
đem tất cả tri thức tích lũy cả đời của mình, lưu trữ bên trong chiếc chìa
khóa đó, tạo nên một Vật Tổ truyền đời, mãi mãi gắn liền với vương triều Âu
Lạc, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, chỉ cần Âu Lạc vẫn còn, gia tộc của bọn
họ sẽ mãi mãi không bao giờ tàn lụi”

“Bản thân ta cũng được ban thưởng cho một chiếc chìa khóa và cũng đã được ta
truyền vào bên trong kỹ năng thiên phú mạnh mẽ nhất của mình, chính là chiếc
chìa khóa Lưu Thủy trên tay ngươi đấy, tiểu tử”

“Còn về chiếc chìa khóa Lông Ngỗng cuối cùng, An Dương Vương dàng tặng cho
người con gái mới sinh của mình, cô công chúa ra đời trong thời khắc nguy nan
nhất của đất nước, tiếng khóc của nàng tựa như một tia hi vọng lóe lên trong
bóng tối mị mù, là nguồn động lực lớn nhất giúp cho An Dương Vương dù đứng
trước bại cục vẫn có thể giữ vững ý chí bất diệt”

“Tên của nàng là… Mỵ Châu”

“Không uổng cho sự kỳ vọng của An Dương Vương, Mỵ Châu sau này lớn lên, không
chỉ xinh đẹp tuyệt trần mà còn là một tuyệt thế thiên tài Hồn Sư hiếm có, vừa
sinh ra đã sở hữu cho mình Hắc Bạch Hồn Tinh, loại Thiên Sinh Hồn Tinh cao cấp
nhất”

“Nàng, ba tuổi bắt đầu tu hồn, bốn tuổi đã trở thành Nhất Tinh Hồn Sư, sáu
tuổi đột phá Thập Tinh Hồn Sư, mười tuổi tiến lên Bách Tinh Hồn Sư, vừa tròn
mười sáu tuổi thì đạp cửa Thiên Tinh Hồn Sư, hai mươi lăm tuổi trở thành Vạn
Tinh Hồn Sư trẻ nhất trong lịch sử đại lục, mang trong mình sức mạnh ngang
bằng và thậm chí còn vượt trội hơn cả cường giả Độn Thiên”

“Còn chưa hết, ngay tại thời khắc đột phá đến Vạn Tinh Hồn Sư đó, Mỵ Châu còn
vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người, thế nhưng lại có thể bước vào cảnh
giới ngộ đạo, dành trọn một trăm mười một ngày, sáng tạo ra một loại hồn thuật
vô thuộc tính, không cấp độ nhưng lại phi thường bá đạo, gọi là Áo Choàng Lông
Ngỗng”

“Về sau, Mỵ Châu cũng đã đem loại hồn thuật bá đạo này lưu trữ bên trong chiếc
chìa khóa của nàng, từ đó mới dẫn đến cái tên Lông Ngỗng của nó”

Nghe đến đây, Đăng Dương cảm thấy thế giới quan cùng với nhân sinh quan của
mình như đang ầm ầm sụp đổ. Hắn hiện tại mười sáu tuổi, vẫn còn lắc léo ở cảnh
giới Võ Sư, trong khi đó người ta cũng chỉ mười sáu tuổi nhưng đã là Thiên
Tinh Hồn Sư, tương đương với cảnh giới Vân Lãng của võ giả!!!!

Dẫu biết một tên chả có thiên phú như hắn mà đi so sánh với một tuyệt thế
thiên tài thì đúng là có chút ngu si, thế nhưng…

‘Con bà nó chứ, cái tốc độ tu luyện quái thai này, đám thiên tài thiên tiếc
ngoài kia chỉ có thể gọi bằng cụ, không tức chết người mới là lạ!’

Nhìn vẻ mặt ganh tị đến nổi đang dần dần thâm đen của Đăng Dương, Thần Rùa
liền ha hả cười to, hài hước nói

“Sao hả tiểu tử, đang muốn tìm đống phân trâu đập đầu tự tử à? Ha ha ha, nói
thật, chính bản thân ta tận mắt chứng kiến nàng lớn lên cũng là bị ngược cho
đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần a. Mỵ Châu quả thật không khác
gì một tiểu quái vật”

“Bất quá, nói gì thì nói, hiện tại chiếc chìa khóa của nàng cũng đã rơi vào
tay tiểu tử ngươi rồi, cần gì phải ghen tị cơ chứ?”

Vừa nghe Thần Rùa nói vậy, nhân sinh quan cùng thế giới đang không ngừng tan
vỡ của Đăng Dương, chỉ trong một cái chớp mắt thì đã phục hồi như chưa từng có
gì xảy ra, thần sắc hắn tươi tỉnh hẳn lên, ánh mắt lóe sáng hào quang chớp
động, có chút hăng hái nói

“A a, tiền bối nhắc ta mới nhớ, hiện tại chìa khóa Lưu Thủy của ngài và chìa
khóa Lông Ngỗng của công chúa Mỵ Châu đều đã nằm trong tay ta rồi, vậy làm
cách nào để ta học được những kiến thức đang được cất giữ bên trong?”

Thần Rùa lắc nhẹ cái đầu to lớn, chậm rãi nói

“Tiểu tử, không cần lo, nếu như ta đã kể cho ngươi nghe những bí mật này, vậy
thì ta tất nhiên cũng sẽ chỉ cho ngươi cách thức để có được giá trị thật sự
của những chiếc chìa khóa”

“Có điều, trước tiên, ngươi cũng nên nghe cho hết câu chuyện đi đã, nghe để
biết lý do vì sao, nguyên cớ nào khiến cho một đại vương triều hùng mạnh như
Âu Lạc lại sụp đổ và rồi phải ngậm đắng nuốt cay bị chôn vùi sâu trong lòng
đất!”

“Tiền bối thứ lỗi, là ta quá sức lỗ mãn rồi!” Đăng Dương cũng không dám hối
thúc, vừa nghiêm trang vừa tò mò, nói “Mời ngài nói tiếp, bản thân ta cũng rất
muốn biết vì sao lại thành ra cớ sự như vậy”

Thần Rùa tiếp tục kể, trong đôi mắt hoàng kim khổng lồ không giấu nổi sự tiếc
thương cùng đau lòng.

“Hài, nói ra chuyện này, chỉ tóm gọn trong một câu duy nhất, thành cũng Mỵ
Châu mà bại cũng Mỵ Châu!”

“Mỵ Châu là tiểu quái vật, là thiên tài tuyệt đỉnh nhân gian, là cường giả cái
thế có sức mạng kinh thiên, thế nhưng rồi vẫn không tài nào thoát được chữ
‘Tình’!”

“Tiểu tử, ngươi còn nhớ tên Triệu Đà kia chứ?” Thần Rùa chợt hỏi

Đăng Dương gật nhẹ đầu, sau đó nghi hoặc nói “Đột nhiên tiền bối lại nhắc đến
Triệu Đà, không lẽ sau trận chiến năm đó, hắn còn chưa chết?”

Thần Rùa có chút căm giận nói “Đúng vậy, hắn không những chưa chết mà còn âm
thầm mai danh ẩn tính, tựa như một con độc xà luôn luôn lăm le vương triều Âu
Lạc, chỉ chờ đợi một thời có thích hợp thì liền xông ra cắn một đòn chí mạng”

“Chỉ có điều, vương triều Âu Lạc lại có Kim Quy Diệt Thần Nỏ bảo vệ, cho dù có
vô tình để lộ ra sơ hở thì sơ hở đó cũng không phải là cơ hội để cho hắn có
thể cắn càn. Do đó, hắn đã âm thầm lập ra một kết hoạch cực kỳ kín kẻ, dành
suốt thời gian ba chục năm để tự tạo ra cơ hội cho chính mình”

“Vào năm Mỵ Châu tròn ba mươi tuổi, người nam nhân định mệnh trong đời nàng
cuối cùng cũng đã xuất hiện, hắn tên là Trọng Thủy”

“Trọng Thủy thân cao hai mét, tráng cao mũi thẳng, mày kiếm mắt hoa, phong
thần tuấn lãng không ai sánh bằng, hơn nữa, trên người còn mang một thân tu vi
cực kỳ mạnh mẽ, đích xác là cường giả Độn Thiên hàng thật giá thật, so với Mỵ
Châu hoàn toàn không thua kém chút nào”

“Với tất cả những yếu tố trên, lại cộng với phong cách hành sự hào hoa, cử chỉ
lạnh lùng nhưng vẫn ấm áp lạ thường, đã khiến cho Mỵ Châu sau khi một lần vô
tình được Trọng Thủy cứu giúp trong cơn nguy khốn, lần đầu tiên rung động con
tim”

“Kế tiếp đó, tựa như một quy luật bất thành văn của cuộc đời, hai người cùng
nhau trải qua biết bao nhiêu cay đắng ngọt bùi của tình yêu, cuối cùng cũng đã
quyết định tiến tới hôn nhân. An Dương Vương bình sinh cực kỳ thương con, sau
lại không tra ra được lai lịch Trọng Thủy không có bất kỳ chỗ nào bất minh thì
liền chấp nhận cho tổ chức hôn lễ, để Trọng Thủy và Mỵ Châu danh chính ngôn
thuận đến với nhau”

“Thế nhưng ai mà biết được, tên thật của Trọng Thủy còn thiếu mất một chữ
Triệu!”

“Triệu Trọng Thủy thực chất là con trai Triệu Đà, được hắn dốc lực nuôi dưỡng
và huấn luyện từ bé cho đến lớn trong âm thầm kín kẽ, và sau bao nhiêu năm
tháng mòn mỏi chờ được, tất cả cố gắng của hắn đều đã được đền đáp xứng đáng”

“Trọng Thủy không những trở thành phò mã của vương triều Âu Lạc mà còn là cánh
tay phải đắc lực của An Dương Vương, được nhà vua tin tưởng giao cho vô số
công việc hệ trọng có can hệ đến vận mệnh của đất nước”

“Nhờ có những quyền lực tuyệt vời đó, cũng như niềm tin tuyệt đối của Mỵ Châu,
Trọng Thủy đã thành công đánh cắp vô số bí mật của Âu Lạc về cho Triệu Đà, bao
gồm cả việc thần không biết, quỷ không hay đánh tráo Kim Quy Diệt Thần Nỏ bằng
một cây nỏ giả được chế tạo vô cùng tinh vi, nếu như không sử dụng thì chắc
chắn sẽ không thể nào phân biệt được thật giả”

“Sau khi đã đánh mất Kim Quy Diệt Thần Nỏ, Âu Lạc đã không còn bất kỳ thứ gì
để uy hiếp ngôi vị bá chủ của Tần quốc nữa. Do đó, mùa xuân năm Mỵ Châu ba
mươi năm tuổi, tức ba năm kể từ khi nàng lấy Trọng Thủy làm chồng, Triệu Đà đã
chết từ lâu bổng nhiên đội mồ sống dậy, một lần nữa thống lĩnh 50 vạn đại quân
tinh nhuệ nhà Tần, dựa vào những bí mật đã thu nhặt được trong những năm qua,
lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, tấn công thẳng vào đô thành Cổ Loa, khiến
cho An Dương Vương không kịp trở tay”

“Và rồi đợi đến khi An Dương Vương kịp nhận ra Kim Quy Diệt Thần Nỏ đã không
còn tác dụng thì đã quá muộn, thành Cổ Loa chỉ trong một đêm đã bị nhấn chìm
trong biển lửa, tiếng kêu khóc thấu tận trời xanh”

“Cũng trong thời khắc nguy nan đó, Mỵ Châu mới vỡ lẻ nhận ra, kẻ thật sự đứng
sau tất cả chuyện này, chồng của nàng, người đàn ông mà nàng yêu thương nhất
trần gian ấy, vậy mà lại là kẻ đã tính kế nàng từ đầu đến cuối, suốt năm năm
ròng, dắt mũi nàng đi như một con trâu ngu ngốc”

“Chìm đắm trong tuyệt vọng và sự day dứt lương tâm, cuối cùng, Mỵ Châu lựa
chọn cái chết để tạ tội đất nước, lạnh lùng tự vẫn ngay trước mắt Trọng Thủy.
Trùng hợp thay, ngày nàng chấm dứt sinh mệnh của mình cũng giống như ngày mà
nàng bước đến thế giới này, một ngày của khói, lửa và nước mắt!”

“Sau khi Mỵ Châu ngã xuống, Trọng Thủy mới chợt nhận ra là hắn đã yêu Mỵ Châu
nhiều như thế nào? Nàng chết cũng mang con tim của hắn chết theo”

“Cuối cùng, hắn cũng lựa chọn bỏ mặt tất cả, ôm chầm lấy thể xác vẫn còn vươn
một chút hơi ấm mỏng manh của Mỵ Châu, nguyện ý ra đi cùng nàng”

Khẽ ngừng lại vài giây trầm lặng, Thần Rùa thở dài một tiếng, tiết nuối nói

“Hài…. tên Trọng Thủy này, mặc dù rất đáng hận nhưng đối với Mỵ Châu cũng là
một lòng một dạ yêu thương, trọng tình trọng nghĩa. Nếu như thực sự có thế
giới sau khi chết, ta thật sự mong hai đứa bọn chúng có thể hảo hảo bên nhau
trọn đời trọn kiếp, mãi mãi tránh xa nhưng thứ tranh quyền đoạt lợi nơi dương
gian!”


Hào Quang Mặt Trời - Chương #241