Sự Khác Thường Của Phế Khu Cổ Loa


Người đăng: shennamasiro

Chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, tên võ giả dẫn đầu đã tắc thở mà không một
ai hay biết, và Đăng Dương cũng không có ý định để cho chín tên còn lại nhận
ra điều này, lấy một đánh mười, hắn bắt buộc phải tận dụng triệt để ưu thế bất
ngờ.

Chỉ thấy sau khi tiêu diệt tên đầu tiên, trong lúc mà đám võ giả còn lại vẫn
đang cười ha hả khinh thường Đăng Dương thì từ trong hư không, một con đại xà
dài hơn hai mươi mét bổng nhiên lù lù xuất hiện, sau đó nó lại dùng tốc độ
nhanh đến nổi mắt thường khó lòng theo kịp, đem một lúc cả ba tên võ giả ở gần
nhất, cuốn chặt lại trong thân thể to lớn, cái mồm đỏ lòm như chậu máu mở rộng
ra, sau trong cổ họng còn lập lờ hỏa diễm đỏ hồng nóng cháy, một ngụm mãnh
liệt cắn xuống.

Nhất thời, máu tươi phun trào, hai tên Võ Sư trung cấp và một tên Võ Sư sơ
cấp, cứ thế bị Hắc Ngục Xà nuốt trọn đầu lâu, chết không kịp ngáp.

Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân sáu tên còn lại cùng bắt đầu ào ào chuyển động,
tạo thành từng ô cát lún riêng lẽ, kéo toàn bộ nửa thân dưới của bọn chúng
chui tọt xuống mặt đất rồi khóa cứng ngắc lại như đá.

Đồng thời trên không trung, Băng Điểu cũng vỗ cánh bay lên, tê khiếu một tiếng
lanh lãnh rồi phun ra một luồng hơi thơ lạnh thấu xương, trong nháy mắt đã
khiến cho đám võ giả khổ không thể tả. Tên mạnh một chút thì còn có thể miễn
cưỡng vận chuyển đấu khí để chống trả, tên yếu một chút thì triệt để hóa thành
băng điểu, chết trong tức tưởi.

Không dừng lại ở đó, nhân lúc đám võ giả của Cuồng Phong Trại rơi vào thế gọng
kìm của song Linh, Đăng Dương cũng lập tức phóng người lao đi kéo theo một
loạt tàn ảnh mờ nhạt, Bình Minh kiếm trên tay lướt ngang không trung, lóe lên
quang hoa sắc lạnh, xẹt xẹt vài cái thì đã chém bay năm cái đầu lên không
trung và cuối cùng dừng lại tại yết hầu của tên Võ Sư trung cấp cuối cùng.

“Không muốn chết thì đừng vọng động, tay ta cầm kiếm không có chắc đâu” Đăng
Dương nhẹn nhàn nói, lưỡi kiếm sắt lạnh miết nhẹ một chút, cắt ra một vệt máu
đỏ tươi nhưng không sâu.

Cảm nhận yếu hầu dâng lên một trận đau rát cùng mát lạnh, sắc mặt tên Võ Sư
trung cấp đã trắng bệch như tro tàn, đến lúc này hắn đã chính thức nhận ra,
cái tên thiếu niên trước mắt nào đâu phải là quả hồng mềm gì, mà thật ra chính
là một cục sắc to bự, hơn nữa còn có chi chít gai nhọn sắc bén, đá vào không
chỉ đau chân mà con mất mạng, thật sự khiến cho hắn hối hận muốn chết.

Bất quá, trên đời này làm gì có thuốc hối hận, bời vậy, việc hắn có thể làm
lúc này chính là cầu xin được sống, bằng mọi giá phải sống sót cho bằng được.

Ánh mắt nhìn đến Đăng Dương không giấu nổi sự kinh hãi nồng đậm, tên Võ Sư
trung cấp tựa như mình thấy ma quỷ dưới địa ngục u minh, lắp ba lắp bắp nói

“Tiểu huynh… không… đại… đại huynh đệ, có… có gì từ từ nói, là… là ta có mắt
không tròng, đuôi mù không thấy được núi thái sơn, mong… mong huynh đệ để cho
ta một con đường sống”

“Tất cả tài bảo tiểu… tiểu nhân đều không cần, chỉ cầu… cầu được sống”

Nói rồi, để biểu đạt thành ý của mình, tên Võ Sư trung cấp còn muốn móc tất cả
tài sản mang theo bên mình đưa cho Đăng Dương, chỉ có điều, nửa người dưới bị
chôn xuống đất, nửa người trên thì đang từng chút một ngưng kết thành băng,
muốn cử động cũng là thập phần khó khăn.

Đối với biểu hiện cầu sinh mãnh liệt của tên Võ Sư trung cấp, Đăng Dương ngược
lại không mấy quan tâm, lạnh nhạt nói

“Muốn sống cũng không phải không được, chỉ cần trả lời đầy đủ các câu hỏi của
ta và làm cho ta hài lòng, ngươi tự nhiên có thể rời khỏi đây”

Tên Võ Sư trung cấp vừa nghe thế, nếu như tại tình huống bình thường, chắc
chắn là hắn sẽ không bao giờ tin tưởng, thế nhưng lúc này mạng nhỏ đã ở trong
tay người, hắn cũng chỉ đành bám víu chút hi vọng mỏng manh này mà thôi, biết
đâu được trời cao sẽ thương sót hắn, thật sự để cho hắn một con đường sống
cũng không chừng.

Nghĩ vậy, tên Võ Sư trung cấp nào dám chậm trễ, liền lia lại gật đầu, dứt
khoát nói

“Được, được, được, huynh đệ cứ thoải mái hỏi, ta biết gì đều sẽ khai hết toàn
bộ, tuyệt không dám giấu giếm nửa lời, nếu không thì sẽ bị trời tru đất diệt,
ngũ lôi oanh đỉnh, tứ mã phanh thanh, xẻo da lóc thịt, chết không toàn thây”

Hắn vừa trơn tru thề thốt xong, bổng dưng lại cảm thấy một lồng khí nóng rực
phả vào mặt, nhất thời khiến cho da mặt không khỏi bỏng rát một trận, phi
thường đau đớn.

Thì ra, Hắc Ngục Xà sau khi đánh chén xong ba tên võ giả xấu số kia thì đã bòn
qua bên này, thân thể to lớn không biết từ khi nào đã cuốn quanh người tên Võ
Sư trung cấp, cái miệng to lớn không ngừng bốc lên hỏa diễm nóng bỏng, lại kết
hợp với đôi mắt tam giá đỏ lòm như ác ma, càng khiến cho hắn sợ hãi thêm gấp
bội, mặc dù đang bị vây trong băng giá nhưng mồ hôi không ngừng đổ ra như tắm,
ướt hết cả người.

Khè! Tựa như cảm thấy ánh mắt của tên Võ Sư trung cấp đang hướng về phía mình,
Hắc Ngục Xà liền thò ra thụt vào lưỡi rắn chẻ đôi, tức giận khè lên một tiếng
thị uy, sâu trong đôi mắt đỏ rực, sát ý lan tràn tứ phía

Thấy vậy, Đăng Dương khẽ vỗ nhẹ cái đầu to lớn của Hắc Ngục Xà một cái, ra
lệnh cho nó bình tĩnh lại rồi nhìn đến tên Võ Sư trung cấp, cười hỏi

“Phế khu Cổ Loa chứa đựng vô số tài bảo giá trị, tại sao đám người Cuồng Phong
Trại các ngươi sau khi tiền vào vùng Trung Thành rồi mà không lo tranh đoạt
giành mà lại đóng chốt ở cái cổng này, thu tiền lệ phí?”

Tên Võ Sư trung cấp cố gắng né đầu ra khỏi hơi thở nóng bỏng da của Hắc Ngục
Xà, nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khan, thành thật đáp

“Không giấu gì huynh đệ, chúng ta làm như vậy cũng là vì không còn các nào
khác”

“Phế khu Cổ Loa khai mở lần này, thật không biết vì nguyên do gì mà số lượng
Sa Quái nhiều đến bất thường, đâu đâu cũng có. Hơn thế nữa, những con Sa Quái
bậc 8, bậc 9 xưa nay chưa từng xuất hiện tại vùng Trung Thành, hôm nay cũng
bổng nhiên lại đi ra đến mười mấy con, nhất thời khiến cho cơ số võ giả thương
vong thảm trọng, xác chết đầy đường”

“Nói thật chứ, vùng Trung Thành lúc này, không khác nào một mảnh tử địa đối
với Võ Sư từ trung cấp trở xuống. Mà cho dù có là Võ Sư cao cấp, một khi hành
động cũng phải đi thành từng đội lớn, cẩn trọng hành tẩu, lơ tơ mơ một cái thì
mất mạng lúc nào không hay. Có lẽ, cũng chỉ có cường giả Võ Tướng mới có thể
tự do hành động bên trong Trung Thành mà thôi!”

Nghe từng lời rõ ràng của tên Võ Sư trung cấp, ánh mắt Đăng Dương thoáng lóe
lên quang mang kỳ dị, ngờ vực nói

“Còn có chuyện này sao?”

“Là sự thật trăm phần trăm, ta làm sao dám nói láo huynh đệ được” Tên Võ Sư
trung cấp chém đinh chặt sắt nói “Hơn nữa, ta còn nghe phong phanh rằng, hiện
tượng kỳ lạ này, phần nhiều chính là do sức mạnh bí ẩn bên trong vùng Nội
Thành gây nên. Mà những con Sa Quái bậc 8, bậc 9 kia, cũng là từ vùng Nội
Thành mà đến”

Dứt lời, tên Võ Sư trung cấp lại tiếp tục nuốt xuống một ngụm nước bọt, khô
khốc cầu xin

“Đại huynh đệ, đó là tất cả những gì ta biết rồi, huynh đệ có thể rộng lượng
một chút, để cho ta một con đường sống được không?”

“Chỉ cần được sống, ta sẽ ngay lập tức rời khỏi nơi này, rồi biến mất khỏi
Hoang Mạc Tây Nguyên luôn, chắc chắn sẽ không là bất kỳ việc gì ảnh hưởng đến
huynh đệ đâu, ta có thể thề với trời, nếu như ta …”

Còn không để cho tên Võ Sư trung cấp nói hết lời, Đăng Dương đã thu lại Bình
Minh kiếm, cười nhạt nói, âm thanh không buồn cũng không vui nhưng lại làm cho
người ta rợn cả người

“Tiểu Hắc, của ngươi cả đây!”

“Khôngggggggg!” Tên Võ Sư trung cấp vừa nghe Đăng Dương nói vậy, sắc mặt lập
tức trắng bệch không chút huyết sắc, điên cuồng gào thét trong tuyệt vọng

Chỉ là mặc cho hắn gào lớn đến đâu, cà khẩu to lớn của Hắc Ngục Xà cũng không
chút nào chậm lại, đơn giản là cắn mạnh xuống, một ngụm nuốt trọn đầu lâu của
hắn.

“Đúng như những gì mình nghĩ, phế khu Cổ Loa càng ngày càng bí ẩn cùng thú vị,
và tất nhiên cũng sẽ nguy hiểm hơn vạn lần. Có điều, nguy hiểm cảng lớn, tài
bảo sẽ càng nhiều, mình tuyệt nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này mà đứng ngoài
cuộc chơi được, cho dù chỉ là húp được một chén cơm thừa canh cặn của đám Võ
Tướng cao cấp kia thì cũng đủ cho mình hân hoan một bữa rồi”

“Đó là còn chưa kể đến, bản thân mình vẫn còn một thiên đại cơ duyên đang chờ
đợi trước mắt nha, không đi thì hơi bị uổng”

Nói rồi, Đăng Dương thoáng thu thậm một số chiến lợi phần trên người mấy tên
võ giả Cuồng Phong Trai, sau đó lại thu hồi Thổ Địa, Băng Điểu và Hắc Ngục xà
vào người rồi nhanh chân thông qua cổng thành phía nam, tiến vào vùng Trung
Thành, khu vực trọng điểm của võ giả khi tiến vào phế khu Cổ Loa.

-----------------

Khác với vùng Ngoại Thành, khi Đăng Dương vừa đi vào Trung Thành, thứ đập vào
mắt hắn đầu tiên không phải là từng dãy nhà bai ba tầng san sát nhau mà lại là
từng khối kiến trúc tinh mĩ, nằm trong những hoa viên biệt lập với tường rào
vững chải bảo quanh.

Và mặc dù những khối kiên trúc này đã bị cát bụi thời gian bao phủ, đổ nát
ngổn ngang, thế nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự sa hoa và quý tộc vốn
có của nó. Chỉ cần nhìn qua một cái liền biết, nơi này khi xưa, chắc chắn là
khu vực để cho tầng lớp có địa vị cao trong xã hội sinh sống

Đùng! Bổng nhiên từ phía chân trời xa xa, một tiếng động vang dội thu hút sự
chú ý của Đăng Dương

Chỉ thấy ở nơi đó, một con kỳ đà khổng lồ, cao hơn hai mươi mét đang huy động
cái đuôi to bự của mình, tùy ý càn quét tứ phía, tại những nơi đại vĩ đi qua,
từng tòa nhà cổ kính ầm ầm sụp đổ, nhất lên cát bụi mịt mù, mặt đất chưa đến
vài giây thời gian đã hoàn toàn bị san thành bình địa.

“Là Sa Quái bậc 9! Mạnh kinh khủng khiếp!” Nhìn đến cảnh tượng này, Đăng Dương
không khỏi lạnh tê da đầu, lẩm bẩm nói “Nếu như thực sực không may gặp phải
thể loại này, sợ rằng chỉ một cái quất đuôi của nó thôi thì mình cũng đủ tan
xương nát thịt. Tốt nhấn vẫn là nên tránh ra xa xa một chút!”

Làm ra quyết đinh, Đăng Dương liền nhất chân rời đi, tốc độ không nhanh không
chậm, đều đều chạy dọc theo bức tường thành thứ hai, tránh xa nhưng rắc rối
không cần thiết, thằng về hướng đông, mục tiêu là Hồ Thủy Quy.

Thế nhưng, những lời tên Võ Sư trung cấp kia nói cũng không hề sài, so với
vùng Ngoại Thành bên ngoài, số lượng Sa Quái bên trong vùng Trung Thành đúng
là nhiều không đếm xuể, cho dù Đăng Dương có cố ý chạy dọc theo tường thành
thì vẫn không thể tránh khỏi chiến đấu với Sa Quái.

Tại khi Đăng Dương chạy chưa đến trăm mét, từ bên trong một mảnh hoa viên đổ
nát, một con Sa Quái có hình thù giống như một con sư tử bất ngờ nhào ra, vươn
lên cặp móng vuốt sắc nhọn, nhằm vào đầu Đăng Dương mà bổ mạnh xuống, tốc độ
nhanh đến không ngờ.

“Chết tiệt, lại là Sa Quái bậc 7, khó chơi rồi đây!” Bị tập kích bất ngờ, Đăng
Dương buột miệng chửi thầm một tiếng, hai chân bạo nổ lôi điện tử sắc, đạp
mạnh mặt đất mà tránh vội qua một bên.

Tuy nhiên, phản ứng nhanh cộng với tốc độ hơn xa võ giả đồng cấp vẫn không
cách nào giúp hắn hoàn toàn tránh thoát một trảo này, tại phần vai trái vẫn bị
móng vuốt sắc nhọn cắt qua, máu tươi bắn tung tóe.

Mới chiêu đầu tiên đã thụ thương, sắc mặt Đăng Dương lập tức trở nên nghiêm
nghị hẳn ra, sức chiến đấu của Sa Quái bậc 7 chính là ngang bằng với một Võ
Tướng sơ cấp, không thể không cẩn trọng đối đãi

Đăng Dương một bên thì thúc dục Huyết Khí Tiên Công khôi phục thương thế, một
bên thì gọi ra Đại Địa Tinh Linh rồi xuất kiếm khỏi vỏ, tiến hành phản công.

“Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhất Kiếm Thức”

Con sư tử trông thấy con mồi không những không chạy mà còn xách đầu lao lên,
tất nhiên là vui vẻ ra mặt, cái miệng to lớn rống lên một tiếng bạo ngược, hai
vuốt trảo tiếp tục vung ra, khinh thường kiếm chiêu bén nhọn mà đập thẳng
xuống người Đăng Dương.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #229