Sa Quái


Người đăng: shennamasiro

Đối với những vỏ giả bình thường, cho dù có là Võ Sư trung cấp hay cao cấp đi
chăng nữa, một khi bất ngờ bị hàng chục xúc tu hiểm độc, bủa vây với tốc độ
cực nhanh như thế này, tất yếu sẽ bị kinh sợ trong thoáng chốc, dẫn đến không
kịp làm ra phản hứng mà bị tóm gọn chỉ trong tích tắc.

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là nói đến võ giả bình thường, Đăng Dương lại khác,
ngoại trừ sức chiến đấu mạnh mẽ ra, bản thân hắn còn là một gã Hồn Sư không
tệ. Với tinh thần lực siêu việt người thường của mình, ngay tại lúc mặt đất
bắt đầu xuất hiện biến động, hắn đã lập tức phóng lôi điện ra từ lòng bàn
chân, đem cơ thể bắn thẳng lên trời, hoàn mỹ né tránh một kiếp chỉ trong đường
tơ kẻ tóc.

Sau đó, lại từ trên không trung, Đăng Dương lại rút ra Bình Minh kiếm, mũi
kiếm nằm ngang, trảm mạnh xuống dưới, soạt… soạt vài tiếng đã chặt đứt toàn bộ
mười mấy xúc tu chỉ trong chớp mắt.

Thế nhưng vẫn giống như lúc trước, những chiếc xúc tu sau khi bị Đăng Dương
chém đứt lại bắt đầu ào ào chuyển động từng dòng cát vàng, lúc nhúc như những
con giòn không xương, tựa hồ chỉ trong tích tắc nữa thôi sẽ mọc lại như cũ.

Nhìn những cái xúc tu bắt đầu ngọ ngậy khôi phục trở lại, Đăng Dương khẽ híp
mi mắt, khóe mối nhết lên, cười khẽ nói

“Để xem thử cách này có được hay không? Thổ Địa, đến lượt mi!”

Đăng Dương vừa quát lên, từ hình xăm ngoằn ngoèo trên mu bàn tay trái, con
giun nhỏ màu vàng nghệ liền ba ra, rơi xuống trên vai Đăng Dương, sau đó nó
ngóc cái đầu nho nhỏ lên, hai con mắt ti hí như hai hạt é liền nhìn chòng chọc
vào mười mấy cái xúc tu kia.

Và dưới cái hình khóa chặt của Thổ Địa, điều kỳ diệu liền xảy ra. Chỉ thấy tại
vị trí bị kiếm của Đăng Dương chém đứt, từng dòng cát chảy đang không sinh sôi
nảy nở bổng dưng chậm dần rồi cuối cùng là ngừng hẳn lại.

Quá trình tái sinh của Sa Quái, cứ thế mà bị Thổ Địa cắt đứt theo một cách
không thể đơn giản hơn.

“Ha ha, Đại Địa Tinh Linh đúng là có khác, mặc dù sức tấn công không mạnh mẽ
như Băng Điểu nhưng lại có toàn quyền khống chế đại địa, dễ dàng chặn đứng
dòng chảy của cát, mà một khi cát đã không chảy được, vậy thì những con Sa
Quái này hồi phục bằng niềm tin”

Trông thấy suy tính của mình manh lại hiệu quả rõ rệt, Đăng Dương liền vui vẻ
cười to, tiếp tục lao người đến trước, Bạch Tuyết kiếm trên tay phách trái
chém phải, điểm ra từng đường quang hoa lưu chuyển, tuần hoàn không dứt, tựa
như một đóa hoa sen màu trắng đang nở rộ, trong nhất thời đã đem tất cả mười
mấy cái xúc tu kia gọt đến tận tốc rễ, biến tất cả bọn chúng thành từng đống
cát nhỏ rơi vãi trên mặt đất.

“Còn không chịu ra?” Sau khi chém đứt hết tất cả xúc tu, Đăng Dương hơi chút
hưng phấn cười nói, mũi kiếm sắc lạnh lóe lên kiếm ý bạch sắc, nhắm vào phần
mặt đất hơi nhô lên, mãnh liệt đâm xuống.

Nếu như hắn đoán không lầm, mấy cái xúc tu kia cũng không phải là Sa Quái thật
sự, mà chân thể của nó chính là đang ẩn mình phái dưới gò đất hơi nhô lên này.

ẦM!

Cùng lúc với kiếm ảnh đâm xuống, cái gò đất hơi nhô lên kia cũng bổng dưng nổ
tung, tạo thành một cái lỗ sâu rộng gần năm mét, từ trong lỗ sâu, một con
trùng đất khổng lồ với cái miệng khủng bố hình tròn, lởm chởm hàng trăm răn
nhọn ghê rợn, lao thẳng vào Đăng Dương đang ở giữa không trung, tựa như muốn
đồng quy vu tận.

Mà đây cũng là phương thức chiến đấu vô cùng đặc trưng của Sa Quái, tại vì bản
thân được làm hoàn toàn từ cát, cộng với đó là khả năng hồi phục siêu cường,
nhưng con Sa Quái này hoàn toàn không lo sống chết.

Nếu như có đồng quy vu tận với địch thủ, vậy thì cũng là địch thủ tử nạn đương
trường, trong khi chúng nó chỉ mất một khoảng thời gian nho nhỏ để hồi phục mà
thôi, chỉ cần Tinh Hoa Thạch không bị vỡ, vậy thì bọn chúng chính là những
sinh vật bất tử.

Sa Quái muốn dùng phương thức đồng quy vu tận để liều chết với Đăng Dương, thế
nhưng Đăng Dương lại không muốn vậy, tại giữa không trung, Bình Minh kiếm đang
dũng mãnh đâm tới thì bổng dưng rung mạnh, phá không bắn ra một tia kiếm ý
bạch sắc bén nhọn, phóng thẳng vào bên trong cá miệng lở chởm răng nhọn đó.

Cùng lúc đó, Đăng Dương khẽ vung lên cánh tay còn lại, ngón trỏ và ngón giữa
dương ra thành kiếm chỉ rồi xoay mạnh một vòng.

Dưới sự khống chế của Đăng Dương, tiểu kiếm bạch sắc vừa mới phóng ra cũng
không có như mọi phi phóng thẳng tới trước như một viên đạn, thay vào đó, nó
lại tự động xoay tròn giữa không trung với tốc độ cực nhanh, biến thành một
cánh quạt xé gió, chặn ngay trước cú lao người cắn mạnh của con Sa Quái.

Tiếp sau đó, cát bắn đầy trời, cánh quạt xé gió do Cửu Ảnh Kiếm Ý tạo thành,
quả thật là không khác gì một cái máy xay thịt, đơn giản là xay nát toàn bộ
con Sa Quái thành bụi cát chỉ trong tích tắc, đồng thời, với sức mạnh của Thổ
Địa, con Sa Quái bị xay nhiễn cũng không thể nào khôi phục được nữa.

Còn Đăng Dương thì tất nhiên vô cùng nhàn nhã đi ngay phía sau cánh quạt, linh
hồn lực thả ra bên ngoài, cảm nhận vị trí của viên Tinh Hoa Thạch bên trong cơ
thể Sa Quái.

Rất nhanh, không đến vài giây sâu, Đăng Dương đã tìm ra bị trí của viên Tinh
Hoa Thạch và dễ dàng đoạt lấy rồi thu hồi vào bên trong kho đồ hệ thống.

Mất đi Tinh Hoa Thạch duy trì, con Sa Quái khổng lồ cuối cùng cũng không trụ
được nữa, cơ thể to lớn đổ ầm xuống đất, phân tán thành một đống cát vàng, ào
ào chảy khắp mặt đất.

“Con Sa Quái này, so với con bò mộng lúc này thì có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều lắm,
hoàn toàn không thua kém bất kỳ một con quái thú bậc 5 ở bên ngoài nào, nếu
như là một tên Võ Sư trung cấp bình thường nào đó mà không phải mình, sợ rằng
đã làm mồi ngon cho nó rồi”

Phủi nhẹ một chút cát vàng còn dính trên người, Đăng Dương đưa mắt nhìn sâu
vào vùng Trung Thành xa xa, hai vòng tròn vàng kiêm trong ánh mắt nhẹ nhàn
chớp động, nghi hoặc nói

“Bất quá, chỉ mới phần rìa của vùng Ngoại Thành mà đã xuất hiện Sa Quái cấp
bậc này, hình như không đúng với những thông tin mà mình thu tháp được!”

“Tựa hồ, lần khai mở phế khu Cổ Loa này, có điều khác biệt gì đó đang xảy ra!”

“Có lẽ mình nên thả chậm tốc độ lại một chút, để cho bảy ngàn tên võ giả kia
đi trước làm đá dò đường. Dù sao, bảo vật tuy rằng quang trọng nhưng mạng nhỏ
còn giá trị hơn, không giữ được mạng để hưởng thì cướp được bảo vật còn có ý
nghĩa gì chứ?”

Nghĩ vậy, Đăng Dương nắm chặt Bình Minh kiếm trên tay, không điên cuồng lao
lên như trước nữa mà chậm rãi tiến bước, cước bộ không nhanh cũng không chậm,
nhìn qua lại có chút thong thả thự nhiên.

---------------

Cứ thế mà một đường thẳng tiếng, sau hơn nửa ngày ròng rã, vừa đánh nhau vừa
di chuyển, Đăng Dương cuối cùng cũng đã đến được bức tường thứ hai.

Trong hành trình này, hắn cơ hồ đã chiến trên trăm trận, giết chết vô số Sa
Quái, trong đó có không dưới mười con Sa Quái bậc 5 và ba con Sa Quái bậc 6,
thu về đại Tinh Hoa Thạch phi thường trân quý.

Đồng thời, trên đường đi, Đăng Dương cũng gặp được không ít tổ đội võ giả, có
tổ đội chỉ vài người và có tổ độ lên đến vài chục người. Có điều, cũng như
Đăng Dương, mục đích của những tổ đội này cũng là bằng cách nhanh nhất tiền
vào khu vực Trung Thành ma thôi, cho nên giữa các tổ đội cũng không hề xảy ra
bất kỳ một cuộc sô sát nào, ngược lại, đôi khi còn ra tay hiệp trợ, giúp nhau
tiến lên.

Chỉ là, hiệp trợ thì hiệp trợ, những tộ đội võ giả này cũng không có sự trợ
giúp của Đại Địa Tinh Linh như Đăng Dương, chiến đấu với Sa Quái phải nói là
khổ cực vô cùng, thương vong không ít, thậm chí còn có những tổ đội xui xẻo,
gặp phải Sa Quái bậc 6 tập kích, dẫn đến toàn quân bị diệt, phi thường thể
thảm.

Để có thể đến được cánh cổng dẫn vào khu vực Trung Thành, trong hơn 7000 võ
giả ở đây, sợ rằng cũng đã bỏ mạng không dưới 2000 người, một con số vô cùng
khủng khiếp.

Đến được bức tường thứ hai, Đăng Dương cũng không có gì là vội vàng đi tiếp,
hắn tùy ý chọn một căn nhà hai tầng, tiến hành nghỉ ngơi dưỡng sức, ăn vào một
chút thịt khô, uống một chút nước, sau đó lại vận chuyển Tam Kiếp Chấn Lôi
Công, từ từ hồi phục lượng đấu khí đã hao hụt cực độ.

Chỉ thấy tại lúc Đăng Dương vận công, trên người của hắn, từng chùm tia xét
nhưng những con rắn nho nhỏ ẩn ẩn hiện hiện, một phân thành ba, chia làm ba
điểm tập trung đặc biệt, hai trắng, một tím.

Những điểm này, không hoàn toàn ở yên tại một chỗ mà là không ngừng luân
chuyển, đi khắp tất cả bộ phận trong người Đăng Dương, từ đỉnh đầu cho đến
trái tim, đan điền, lòng bàn tay, lòng bàn chân, tấm lưng cũng như xương cụt,
tạo thành một vòng tuần hoàn liên miên bất tận.

Và tất nhiên, khác với Lôi Đạo Công chỉ là một môn Nhân giai sơ cấp công pháp,
bản thân là một môn Địa giai trung cấp công pháp, tốc độ vận chuyển đấu khí
của Tam Kiếp Chấn Lôi Công phải nói là phi thường mau lẹ, với ba điểm chính là
ba kiếp luân hồi, giúp cho Đăng Dương chỉ trong một khoảng thời gian nửa tiếng
ngắn ngủi, một lần nữa rót đầy đấu khí tử sắc vào đan điền cạn khô.

Cả quá trình nghỉ ngơi, ăn uống và tu luyện, tiêu tốn của Đăng Dương một tiếng
thời gian, đưa hắn trở về thời kì toàn thịnh nhất.

“Tốt rồi, tính đến lúc này, đám võ giả kia cũng xem như đã tiến hết vào bên
trong vùng Trung Thành, mình cũng nên lên đường thôi” Đăng Dương đưa mắt nhìn
thoáng qua đồng hồ trên tay, cười cười nói.

Tiếp đó, hắn liền thu thập một chút rồi rời khỏi căn nhà hai tầng, hướng đại
môn phía nam của bức tường thứ hai mà chậm rãi bước đi.

“Hey, tiểu huynh đệ, định đi đâu đó?” Ngay tại Cổng Nam, một đám hơn mười tên
võ giả vừa nhìn thấy Đăng Dương đi đến thì liền đứng ra chặng đường, cười lạnh
nói

Bổng nhiên bị chặng đường, nét mặt Đăng Dương liền đại biến, có chút nghi ngờ
nhìn đến mười tên võ giả đang chặng giữa cổng thành, ngờ vực hỏi

“Các ngươi làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ lại muốn chặng đường mãi lộ?”

Tên võ giả cầm đầu nghe thấy vậy thì liền cười hắc hắc, hung ác nói

“Cái gì mà chặng đường mãi lội chứ? Khó nghe muốn chết. Đám huynh đệ Cuồng
Phong Trại chúng ta chỉ muốn thu một chút phí vào thành mà thôi”

Một tên võ giả đứng bên cạnh, trên tay lăm le lưỡi kiếm sắc nhọn cũng liếm môi
tiếp lờ

“Đúng thế, phí vào cổng, mỗi người 10.000 vina mà thôi, rất rẻ có đúng không?
Nhìn bộ dạng tiểu huynh đệ ngươi cũng không phải dạng khố rách áo ôm gì,
10.000 vina chắc là bỏ ra được chứ nhỉ?”

‘Hửm, Cuồng Phong Trại… lại là Cuồng Phong Trại, ha ha, xem ra giữa mình và
bọn này đúng là có chút duyên nợ đi’

Nghe hai tên võ giả nói, Đăng Dương liền không nhịn được mà cười thầm, bất
quá, sắc mặt của hắn vẫn như trước có chút khó tin, lắp bắp nói

“Cái gì chứ? 10.000 vina, sao các ngươi không đi ăn cướp luôn đi?”

“Hừ, nếu như bọn ta muốn cướp thì tiểu huynh đệ đã không còn mạng mà đứng ở
đây rồi. Không nhiều lời, muốn đi vào Trung Thành thì ói tiền ra đây, không có
tiền thì lập tức cút, để cho bọn ta còn làm ăn” Tên võ giả cầm đâu cười gằn
một tiếng đầy sát khí, lạnh lùng quát

Chín tên võ giả đằng sau vừa nghe thấy vậy cùng liền ha hả cười to, ánh mắt
nhìn Đăng Dương tràng ngập sự khinh bỉ

Bị cả mười ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn chăm chăm, Đăng Dương làm bộ đấu
tranh tư tưởng dữ lắm, cuối cùng thì cắn răng, móc từ trong người ra một xấp
tiền mỏng, đưa tới trước, căm tức nói

“10.000 vina thì 10.000 vina, bố thí cho các ngươi đấy, đợi đến khi ta đạt
được đại cơ duyên của phế khu Cổ Loa rồi, nhất định sẽ quay lại tính toán với
các ngươi!”

Đám vỏ giả nghe vậy thì một lần nữa ha hả cười to

“Ha ha ha, cái tên ngu ngốc này còn muốn giành lấy đại cơ duyên cơ đấy? Cười
chết ta mất”

“Vào bên trong đó, ngươi có sống sót được một ngày hay không còn chưa biết
được, cơ với chả duyên cái đếch gì, ha ha ha!” Tên thủ lĩnh võ giả cũng ha hả
cười lớn, vươn tay dựt mạnh lấy xấp tiền của Đăng Dương

Chỉ là, ngay tại lúc hai bàn tay chạm vào nhau, một tia kiếm ý sắc lạnh của
Cửu Ảnh Kiếm Ý đã nương theo vị trí tiếp xúc, âm thầm phóng thẳng vào người
tên võ giả, trong điện quang hỏa thạch đã chạy thẳng đến trái tim và rồi phá
hủy nó chỉ trong tích tắc.

Cứ thế, một tên Võ Sư cao cấp đã kết thúc sinh mạng trên tay Đăng Dương mà
không một ai hay biết.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #228