Một Kiếm


Người đăng: shennamasiro

Diệp Khắc Linh vừa đồng ý, đám đệ tử tụ tập xung quanh liền ồ một tiếng ngạc
nhiên, cùng với đó là không ít âm thanh cười trên nổi đau của người khác vang
lên

Ở trong mắt của bọn hắn, Nguyệt Vô Song đường đường là một cường giả Võ Tướng,
trong khi đó Đăng Dương chỉ là một Võ Sư sơ cấp nhỏ nhoi.

Tuy vừa rồi, Đăng Dương đúng là có thể bất phân thắng bại với Diệp Khắc Linh
nhưng đừng quên, cốt yếu ở trong này chính là Diệp Khắc Linh cố ý nhường nhịn,
chỉ sử dụng phân nửa thực lực để mà giao đấu.

Từ đó mới thấy, một quyền của Nguyệt Vô Song, cho dù có là một quyền vô cùng
tùy ý đi chăng nữa, thì Đăng Dương chưa chắc đã có thể đỡ được, cách biệt ba
tầng đẳng cấp, không phải là chuyện đùa.

Đó là còn chưa nói đến, Nguyệt Vô Song cũng không phải là một Võ Tướng thông
thường mà là tuyệt đỉnh thiên tài cảnh giới Võ Tướng, sức chiến đấu mạnh hơn
rất nhiều so với võ giả đồng cấp.

Mà tại trong lúc đám đông đệ tử không ngừng bàn tán, đứng sau lưng hai người
Diệp Khắc Linh không xa, Diệt Vân Hà cũng là âm thầm cười lạnh không thôi,
dùng ánh mắt thương hại nhìn đến Đăng Dương, chờ đợi sự nhục nhã có thể đoán
trước.

Trở lại với người trong cuộc, Đăng Dương nhìn Diệp Khắc Linh, cười khổ nói
“Đánh thật à?”

“Tất nhiên!” Diệp Khắc Linh tự tin đáp “Chỉ một quyền mà thôi, đối với ngươi
chính là dễ như bỡn ấy mà”

“Là ta đánh chứ có phải nàng đánh đâu, tự tin cái quỷ gì?” Đăng Dương đảo cặp
mắt trắng dã, bực tức nói “Lần này xem như nàng tiếp tục nợ ta một cái nhân
tình thứ hai đấy!”

Nói rồi, Đăng Dương khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ, tiến lên một bước đứng
đối diện với Nguyệt Vô Song, cẩn thận ôm quyền, cười nói

“Vô Song sư huynh, mời!”

“Tiểu tử, có đảm lượng đấy” Nguyệt Vô Song cong môi mỉm cười, một nụ cười
tưởng chừng như hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp đến nổi thậm chí khiến cho tim
Đăng Dương không khỏi đập mạnh một cái.

“Tuy nhiên cái đảm lượng đó cũng không thể giúp ngươi vượt qua ải này đâu. Dám
đối nghịch với ta, kết quả chỉ có một, chính là chết!”

Tiếng ‘chết’ lạnh tanh vừa rơi xuống, Nguyệt Vô Song cũng bước ra một bước,
tùy ý đánh ra một quyền.

Tuy nhiên đừng nhìn bộ dạng tùy ý của Nguyệt Vô Song mà lầm tưởng, giống như
Diệp Khắc Linh có Phong Nguyên thể chất, bản thân hắn cũng có Hỏa Nguyên thể
chất siêu hiếm.

Mà bản chất của Hỏa Nguyên chính là thiêu đốt và bạo tạc, bởi vậy, một quyền
này của hắn nhìn như đơn giản nhưng ẩn chứa bên trong lực đạo kinh nhân, đem
Hỏa hệ đấu khí cực kỳ hùng hồn, bằng một thủ pháp khống hỏa đặc biệt mà ngưng
tụ tại một điểm duy nhất trên quyền đầu.

Chỉ cần một quyền này trúng đích, điểm tích tụ đó sẽ ngay lập tức nổ tung,
giải phóng ra sức tàn phá không gì cản nổi, bá đạo tuyệt luân, uy lực không hề
thua kém bất kỳ Nhân giai cao cấp võ kỹ nào, thậm chí có khi còn mạnh hơn.

Nếu như mà ăn phải một quyền này của Nguyệt Vô Song, Đăng Dương không chết thì
cũng mất vài cái răng, nằm liệt giường một tháng là điều không thể tránh khỏi.

Nhìn Nguyệt Vô Song xuất quyền uy mãnh, đám đông đệ tử xung quanh không hẹ mà
gặp, liền đồng loạt nuốt một nước bọt, mặt dù không phải là người trực tiếp
hứng lấy một chiêu này nhưng tay chân cả đám đã lại lạnh buốt một mảnh, kinh
sợ trong lòng

Mà không chỉ có bọn hắn, người duy nhất thực sự đối mặt với hỏa quyền của
Nguyệt Vô Song, Đăng Dương hiện tại tựa hồ cũng đã bị dọa cho chết khiếp, cả
người chết đứng ở một chỗ như trời trồng, hoàn toàn buông bỏ luôn cơ hội phản
kháng duy nhất.

Và tất nhiên, hành động yếu nhược này rơi vào trong mắt đám đệ tử xung quanh
liền nhất lên một trận chê cười cùng khinh bỉ, ừ thì cảnh giới cách biệt thì
cánh biệt, nhưng sợ hãi đến nổi một chút cam đảm để chống đỡ cũng không có thì
thật sự quá mức vô dụng rồi!

Tại phía sau, Diệt Vân Hà nhìn một màng này thì cũng mím môi cười nhạt, phun
ra hai tiếng vô tình

“Chấm hết!”

Thế nhưng mà, cái ‘chấm hết’ này hình như không phải dành cho Đăng Dương mà là
để ám chỉ nét mặt hả hê của hàng trăm đệ tử xung quanh.

Ngay khi tất cả mọi người đều tưởng chừng như trận đấu đã kết thúc, thì hỏa
quyền cực kỳ mãnh liệt kia lại đột nhiên dừng lại giữa không trung, cách vần
trán cao rộng của Đăng Dương chưa đến 10 cm, quyền kình thổi qua, khiến cho
tóc hắn không gió mà bay, da mặt có chút buốt giá.

Nguyệt Vô Song mở lớn song nhãn, sắc mặt bao phủ bởi hàm ý khó tin, cắn răng
nói

“Ngươi? Từ khi nào mà…?”

Nghe vậy, Đăng Dương thoáng lùi ra sau một bước, tránh đi quyền ảnh rực lửa
của Nguyệt Vô Song, tủm tỉm cười nói

“Dù sao thì trước khi gia nhập Tam Sơn Môn, tiểu đệ cũng là người lăn lộn
trong giang hồ mà, có một chút ít thủ đoạn bảo mạng cũng không phải là chuyện
gì kỳ lạ. Thế nào Vô Song sư huynh, trận so đấu này vẫn tính là ta thắng chứ?”

Nguyệt Vô Song khẽ nheo mị nhãn, trầm ngâm trong chốc lát rồi cuồi cùng cũng
thu quyền lại, âm điệu có chút bấc ngờ, nói

“Không tồi, quả thật không tồi, không hề tồi một chút nào! Xem ra ta đã nhìn
lầm ngươi rồi, à mà ngươi tên là gì chỉ?”

“Đăng Dương, Đăng trong đăng quang, Dương trong thái dương, hiểu nôm na chính
là mặt trời dâng cao!” Đăng Dương vuốt mũi, khẽ cười đáp

“Đăng Dương sao? Tên đẹp đấy!” Nguyệt Vô Song nghe thế thì cũng bật cười, sau
đó trong sự ngỡ ngàn của tất cả mọi người, hắn dõng dạc nói “Ta nhận thua.
Trận chiến hôm nay, người chiến thắng là Đăng Dương!”

Lời tuyên bố vừa được Nguyệt Vô Song nói ra, ngay tức khắc như một quả bom bạo
tạc, nổ giữa đám đông, nhất thời khiến cho toàn thể đệ tử mắt chữ A, mồm chữ O
mà ngạc nhiên không ngớt, hoàn toàn là một bộ dáng không thể tin vào tai mình.

“Làm sao Vô Song sư huynh lại chủ động nhận thua?”

“Chuyện này làm sao có thể được?”

“Rõ ràng là sắp thắng tới nơi rồi, sao đột nhiên dừng lại giữa chừng rồi cuối
cùng nhận thua luôn thế này? Hư cấu vãi đạn!”

“Các ngươi nhìn kia, trên đầu Vô Song sư huynh hình như có cái gì đó!” Một tên
đệ tử dường như đã nhận ra điều bất thường, vội vàng quát lớn

Đám đông vừa nghe thấy thế, lập tức nhao nhao đưa mắt nhìn qua thì thấy, không
biết từ lúc nào, ngay trên đỉnh đầu Nguyệt Vô Song lại có một thanh tiểu kiếm
bạch sắc chậm rãi xoay tròn, mũi kiếp sắc lạnh chính là cắm thẳng vào mái tóc
đen như mun của hắn, chỉ cần đi xuống thêm một xíu nữa, chắc chắn sẽ đâm lủng
xọ Nguyệt Vô Song trong nháy mắt.

Mà thanh tiểu kiếm này, còn thuộc về ai khác ngoại trừ Đăng Dương, chính là
Nhất Kiếm trong Cửu Ảnh Kiếm Ý.

Thì ra ngay khi Đăng Dương cảm nhận được địch ý của Nguyệt Vô Song trúc lên
người mình, hắn đã âm thầm đưa kiếm ý xâm nhập mặt đất, cố ý ẩn nấp chờ đợi
thời cơ, phòng trường hợp bất trắc mà trở tay không kịp.

Và quả nhiên, Đăng Dương đã dự đoán không hề sai, Nguyệt Vô Song ấy vậy mà đem
hắn ra khai đao, do đó Cửu Ảnh Kiếm Ý mới có cơ hội hiển lộ hùng phòng trước
mặt bàn dân thiên hạ.

Bỏ ngoài tai tất cả tiếng bàn luận xầm xì xung quanh, thấy Nguyệt Vô Song đã
thẳng mặt nhận thua, Đăng Dương cũng không dây dưa nữa, liền chuyển động ý
niệm, nháy mắt thu hồi bạch sắc kiếm ý vào trong người, cười nói

“Đa tạ Vô Song sư huynh đã nhường!”

Đứng bên cạnh, Diệp Khắc Linh cũng ngân nga bờ môi phớt hông, cười như không
cười nói “Vô Song sư huynh, nói cũng đã nói rồi, đánh cũng đã đánh xong, mọi
chuyện cũng nên kết thúc tại đây chứ?”

Mặc dù thua dưới tay một tên Võ Sư sơ cấp như Đăng Dương, Nguyệt Vô Song cũng
không có gì là tỏ vẻ khó chịu, ngược lại khí độ vẫn vô cùng tự nhiên, thong
thả cười nói

“Không cần khiêu khích ta, thua chính là thua, ta cũng không phải là không
thua được, chuyện hôm nay gác lại tại đây. Có điều, Diệp sư muội, ý định theo
đuổi muội của ta vẫn không hề thay đổi đâu. Trong toàn bộ cái Tam Sơn Môn nay,
cũng chỉ một mình thiên chi kiêu tử như ta là xứng đáng đứng bên cạnh muội
thôi!”

Nguyệt Vô Song chuyển ánh mắt qua nhìn Đăng Dương, cẩn thận đánh giá kỹ càng
trên dưới lại một chút, lãnh đạm nói

“Còn ngươi, trận chiến ngày hôm nay, là lần đâu tiên và cũng chính là lần cuối
cùng ngươi có thể thắng ta, vĩnh viễn sẽ không có lần thứ hai đâu, nhớ lấy
điều đó!”

Nói rồi, Nguyệt Vô Song cũng không có ý định ở lại nữa, dứt khoát quay người
rời đi, cước bộ tuy chậm nhưng tốc độ của hắn lại cực nhanh, chưa đến và giây
thời gian thì đã hoàn toàn biến mấy trong đám đệ tử đông đảo.

Cũng tại lúc Nguyệt Vô Song dứt áo rời đi, Vũ Văn Lập tâm tình có chút thỏa
mãn mà đưa mắt nhìn đến vẻ mặt khó coi của Diệt Vân Hà, tỏ vẻ ‘đệ đã nói mà’
mà cười ha hả, hơi chút đắc ý nói

“Sao nào, Tứ sư huynh, hiện tại thì huynh cũng đã tận mắt chứng kiến rồi đấy,
đệ không có nói bừa, đúng chứ?”

Diệt Vân Hà nghe vậy, sắc mặt đã tối nay lại càng âm trầm hơn, lãnh ngạo nói

“Chứng kiến cái gì? Đăng Dương thắng được Nguyệt Vô Song, thứ nhất là dùng thủ
đoạn âm hiểm để đánh lén, thứ hai là Nguyệt Vô Song ngạo mạn khinh địch, hoàn
toàn không có một chút gì liên quan đến chuyện hắn ta nội ngoại song tu cả!”

“Vũ Văn Lập, ngươi đây là đang cố tỏ vẻ cái gì?”

Đối với lý lẽ mang tính chèn ép của Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập vẫn cắn răng, nhất
quyết giữ vững lập trường của mình, đanh thép nói

“Mặc kệ thắng bằng cách nào, Đăng Dương thắng chính là thắng, đó đã là việc
không cần bàn cải. Tứ sư huynh, huynh nói đi, một kẻ chỉ có cảnh giới Võ Sư sơ
cấp nhưng lại có thể đánh thắng … ‘thật sự đánh thắng’ Võ Tướng sơ cấp, thì có
thể gọi là thiên tài hay không?”

“Và nếu như chính huynh bị vây trong tình thế như hắn, liệu huynh có thể làm
được như hắn?”

“Ngươi… được lắm!” Diệt Vân Hà bị lời lẽ đanh thép của Vũ Văn Lập làm cho cứng
họng, hoàn toàn không có cách gì để bật lại.

Đó là bởi vì Vũ Văn Lập nói không hề sai, nếu là thay chính bản thân hắn vào
vị trí của Đăng Dương, quả thật hắn hoàn toàn không có bất cứ một cơ hội gì
trước một Nguyệt Vô Song hùng mạnh như thế cả.

Bất quá, dẫu là biết vậy, Diệt Vân Hà vẫ nhất quyết không chịu chấp nhận sự
thật này, cuối cùng thẹn quá hóa giận mà hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng bực bội như muốn nổ tung của Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập không
khỏi đắc chí cười thầm, ánh mắt sau cặp kính híp lại thành một đường cong phi
thường vui vẻ.

Nguyệt Vô Song đi rồi, Đăng Dương rốt cuộc cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, đem
ánh mắt có chút trách cứ nhìn đến Diệp Khắc Linh

“Giờ thì nàng hài lòng chưa, không đâu lại lôi kéo thêm cho ta một kẻ địch
cường đại nữa”

Diệp Khắc Linh khẽ nhún vai thon, ngượng ngùng nói “Xin lỗi a, nhưng mà cái
tên Vô Song đó cực kỳ dây dưa, cứ như keo dính vậy, hơn nữa thân phận của hắn
cũng có chút đặc biệt, ta chính là không tiện ngay mặt từ chối”

“Nàng không tiện ra mặt thì ta tiện chắc?” Đăng Dương khịt mũi, chán nản nói
“Từ giờ về sau, ta mà không bị tên ‘xinh gái’ kia hành chết mới là lạ!”

Diệp Khắc Linh bĩu môi, lườm nhẹ Đăng Dương một cái “Thôi đi ông tướng, đừng
có là bộ làm tịch với ta, không phải chỉ là ngươi không muốn làm không công
thôi sao?”

“Đi thôi, ta mang ngươi đi trả nợ!”

“Đi đâu? Thời gian luyện tập buổi sáng vẫn chưa hết a!” Đăng Dương chớp chớp
hai mắt, ngạc nhiên hỏi

“Còn đi đâu nữa, tất nhiên là đến Hồn Trì để trả nhân tình cho ngươi rồi, dù
sao với tình huống hiện nay, muốn an ổn luyện tập tiếp cũng là không được!”

Diệp Khắc Linh tùy ý cười nói rồi dẫn đầu đi ra khỏi đám người.

“Hồn Trì sao? Được nha, đi liền đi liền!” Vừa nghe Diệp Khắc Linh nhắc đến Hồn
Trì, vẻ mặt u uất như oán phụ của Đăng Dương lập tức tan biến sạch sẽ, phấn
khích đuổi theo bóng dáng mảnh mai

Bản thân hắn là một người thực dụng, cho dù là bất cứ việc gì, chỉ khi nào có
lợi hắn mới làm. Nếu biết trước sẽ được đền đáp như thế này, đừng nói một
Nguyệt Vô Song, cho dù có đến mười Nguyệt Vô Song hắn cũng dám chơi.

Cách biệt ba cái cảnh giới đã là gì, chỉ cần hắn muốn, thủ đoạn để bẩy rập kẻ
thù chính là không thiếu.

Tựu như trận chiến vừa rồi cũng vậy, chỉ cần hắn nguyện ý, đem kiếm ý sắc lạnh
kia cắm thẳng xuống thì Nguyệt Vô Song lúc này, chỉ còn là một cái thi thể
lạnh băng mà thôi.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #195