Nguyệt Vô Song


Người đăng: shennamasiro

Trông thấy sau một hồi đại chiến quyết liệt, và nhất là lần đối đầu kinh tâm
cuối cùng, thế nhưng cả hai người Đăng Dương và Diệp Khắc Linh đều hoàn mĩ vô
khuyết, không một ai chịu phải bất kỳ thương thổ gì, đám đông đệ tử quang khán
xung quang liền đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, có chút khó tin mà rôm rả
bàn luận

“Kết quả quái gì thế này? Uy lực đòn cuối cùng hung bạo như thế nhưng chẳng ai
trong hai người bị làm sao? Qúa mức hư cấu!”

“Đó là do tu vi ngươi yếu kém mà không nhận ra thôi, cả cuộc chiến này Diệp
Khắc Linh còn dùng chưa tới năm thành sức mạnh, đến võ kỹ mạnh nhất của nàng
là Tiêu Phong Tam Trọng Ảnh cũng chưa thi triển ra”

“Đúng là như vậy đấy, điểm cốt yếu trong này chính là Diệp Khắc Linh hoàn toàn
không hề muốn thương tổn đến tên Đăng Dương kia. Nếu không với sức mạnh của
nàng, một Võ Sư sơ cấp như hắn làm sao mà đứng vững”

“Thật không biết hắn ăn phải giống ôn gì mà lại chiếm được phương tâm của băng
lãnh nữ thần, khiến cho nàng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa vậy a!
Ghen tỵ chết bổn đại gia rồi”

Nghe đám đông đệ tử xung quanh không ngừng xì xào bàn tán và nhất là về mối
quan hệ mập mờ giữa Đăng Dương và Diệp Khắc Linh, sắc mặt Diệp Văn Hà dần dần
trở nên khó coi, ánh mắt tối lại, ác liệt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt
sống Đăng Dương.

“Xem ra ta đã quá nương từ với tên này rồi, không dạy dỗ một chút thì còn lâu
hắn mới biết điều được!”

Đứng bên cạnh, Vũ Văn Lập nghe lời nói sặc mùi đố kỵ của Diệt Vân Hà liền nghi
ngờ hỏi “Tứ sư huynh, huynh muốn làm gì?”

Với bản tính khinh người ra mặt của mình, Diệt Vân Hà đời nào lại quan tâm đến
câu hỏi vô bổ của Vũ Văn Lập, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi sải chân bước tới,
mà theo từng bước chân hữu lực hạ xuống, đấu khí màu xám đen giống như hôi vụ
dần dần bốc lên, cuốn quanh cơ thể hắn giống như một tấm áo choàng hắc sắc.

Thấy Diệt Vân Hà không nói lời nào đã muốn động thủ, Vũ Văn Lập không dám chần
chừ, vội vàng đuổi theo ngăn lại, gấp gáp nói “Tứ sư huynh, đừng có làm vậy,
hôm nay chính là ngày đầu tiên Đăng Dương nhập môn a, huynh làm như thế sư phụ
chắc chắn sẽ trách phạt đó!”

“Chuyện đó tính sau!” Diệt Vân Hà không chút để tâm nói, áo choàng đấu khí
trên người vụt mạnh ra sau một cái, liền đem Vũ Văn Lập đang chạy đến đánh
lui, đồng thời đạp mạnh chân xuống đất, phóng thẳng vào Đăng Dương.

Vũ Văn Lập bị đánh bay ra sau ngay tức khác bộc phát ra đấu khí màu trắng bạch
phi thường thanh khiết, hóa thành một đôi quang dực tinh tú sau lưng, đem cơ
thể ổn định lại trên không trung rồi cấp tốc đuổi theo Diệt Vân Hà.

Bất quá còn không đợi hắn đuổi kịp, Diệt Vân Hà vừa mới phá không lao ra thì
bổng nhiên lại đột ngột dừng lại giữa chừng, không nói không rằng trở lại vị
trí ban đầu, sắc mặt tối đen cũng không cánh mà bay, khóe môi lại lần nữa nhết
lên, cười như không cười mà nhìn chằm chằm về phía trước.

Thấy Diệt Vân Hà bổng nhiên lại không đánh nữa mà trở về, Vũ Văn Lập mặc dù vô
cùng vui mừng nhưng bên cạnh đó cũng cảm thấy cực kỳ khó tin

‘Tứ sư huynh tuy rằng làm người cực kỳ cao ngạo nhưng không hề có bản tính
sáng nắng chiều mưa a, tại sao vừa quyết định dạy cho Đăng Dương một bài học
xong thì lại đột ngột đổi ý?’

Ôm tâm tình kinh nghi bất định, Vũ Văn Lập bèn dõi theo ánh mắt của Diệt Vân
Hà mà nhìn về phía trước thì liền biết ngay đáp án

‘Ô, thì ra là hắn! Hèn chi…’

‘Hắn’ mà Vũ Văn Lập nói ở đây chính là chỉ một thanh niên mặc đồ trắng đanh
cường ngạnh tác đôi đám đệ tử đông đảo mà đường hoàn tiến lên.

Hắn có dáng người dong dỏng cao, mắt như thu thủy, mày liễu như vân, da trắng
như tuyết, môi đỏ tựa son, lại cộng với khuôn mặt thon ngọn và mảnh mai, kẻ
này thật sự là đẹp đến xuất sắc, hoàn toàn không tìm ra được bất kỳ chỗ nào để
chê, ngoại trừ một điều, hắn ta thế nhưng lại là làm một nam nhân.

Mà không chỉ Vũ Văn Lập, ngay khi tuyệt thế mĩ nhân này xuất hiện, cơ hồ toàn
bộ đám đệ tử có mặt tại đây ngay tức khắc liền nhận ra, dù sao giá trị nhan
sắc dọa người đến vậy, muốn không nhận ra cũng không được.

“Là Vô Song sư huynh của Chu Tước Đường, không muốn chết thì mau mau tránh
ra!” Một tên đệ tử vừa hay đứng chắn trước mặt thanh niên tuyệt mĩ liền vội
vàng né qua một bên, đồng thời cũng không quên hét lớn nhắt nhở đám đệ tử xung
quanh

“Ôi, ước gì ta cũng được xinh đẹp như Vô Song sư huynh, không… chỉ cần một
phần ngàn của Vô Song sư huynh thôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi!” Một nử đệ tử
bưng chặt lấy mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt tròn xoe nhìn lấy bóng dáng kiệt
xuất

Một tên đệ tử khác thì ôm chặt lấy tim, rưng rưng nước mắt nói “Trời ạ, mặc dù
hiện nay là lần thứ n ta nhìn thấy Vô Song sư huynh rồi, cũng là biết sư huynh
đích thị là một nam nhân thứ thiệt, thế nhưng tại sao… tại sao con tim của ta
vẫn không ngừng run động thế này? Ai đó làm ơn cứu vớt cuộc đời ta với!”

“Thôi đi ba, ngươi xem như bị bẻ cong luôn rồi, ai mà giúp ngươi uống thẳng
lại được cơ chứ!” Một tên đệ tử khác đứng bên cạnh, biểu cảm như động bệnh
tương liên mà vổ vai tên đệ tử ở trên.

“Mẹ kiếp, nếu Tam Sơn Môn mà không tìm cách trục xuất tên siêu cấp mê người
này, thì chắc có lẽ trong tương lai không xa, tất cả nam đệ tử trong môn đều
bị hắn bẻ cong hết quá! Ôi đệt, tim ta đau quá man, hình như cũng sắp cong đến
nơi rồi”

Bất quá, đối với những lời nghị luận sôi nổi này cùng với hàng loạt ánh mắt
sáng rực, thanh niên tuyệt mỹ tựa hồ không hề để ý, cước bộ một chút cũng
không chậm mà lướt ngang qua đám đệ tử đông đảo, đi đến hai mét trước mặt Diệp
Khắc Linh, môi đào đỏ mọng khẽ nỏ nụ cười, nhiệt tình nói

“Diệp sư muội, đã lâu không gặp, cũng nửa năm rồi nhỉ!”

Diệp Khắc Linh đưa mắt nhìn đến thanh niên xin đẹp trước mặt, thần thái cũng
không có bao nhiêu chán ghét, chỉ là thanh lãnh lễ phép đáp lời

“Vô Song sư huynh, nửa năm không gặp, tựa hồ sư huynh lại đẹp ra không ít
nhỉ?”

Thanh niên tuyệt mĩ nghe vậy thì cười khanh khách nói, điệu bộ xinh đẹp đến
điên đảo chúng sinh, nhất thời khiến cho một đống đệ tử xung quanh ào ào gục
gã.

“Diệp sư muội quá lời, ta dù có đẹp cũng không thể nào đẹp bằng muội được a!”

Nói rồi, hắn khẽ cuối người một chút, tay ngọc khẽ đưa lên ngực, phi thường
lịch thiệp nói, cách ứng xử không khác gì quý tộc thật sự

“Không biết sau buổi luyện tập sáng hôm nay, ta có thể mời sư muội ăn trưa một
bữa được không?”

Nếu như là một thiếu nữ bình thường, một khi được một nam thần nhỏ lời một
cách không cách nào lãng mạng hơn như thể, chắc chắn là sẽ đồng ý không thể
nghi ngờ, thậm chí ăn xong một bữa chính còn khuyến mãi thêm một bữa phụ miễn
phí cũng không chừng.

Chỉ là rất tiếc, Diệp Khắc Linh không phải và vĩnh viễn không phải một thiếu
nữ bình thường, hành động mang phong phạm quý tộc này của thanh niên tuyệt mĩ,
ở trong mắt nàng lại không hề có bất kỳ giá trị nào chứ đừng nói chi là động
tâm.

Bất quá, người ta đã mời lịch sự như thế, nàng cũng không thể lạnh lùng từ
chối như bình thường được, nở nụ cười hiếm có mà đáp lại

“Thật xin lỗi Vô Song sư huynh, trưa nay ta có việc rồi!”

Thanh niên tuyệt mĩ thấy Diệp Khắc Linh từ chối cũng không mấy ngạc nhiên, đem
ánh mắt dời đến trên người Đăng Dương, nở nụ cười khó hiểu, nói

“Là vì hắn sao?”

Đăng Dương vừa nghe thế, lại nhìn đến ánh mắt lóe lên sự thù địch nhàn nhạt
của thanh niên tuyệt mĩ, trên đầu liền hiện đầy vạch đen

‘Con mẹ nó chứ, ta đã cố ý nằm yên nhưng vẫn tục tiếp tục trúng đạn là như thế
nào? Cũng chỉ là luận bàn một trận thôi a, sao mà khó khăn đến vậy chứ?’

Điều hắn muốn chỉ là an ổn tu luyện thôi mà, tại sao tai vạ cứ thay nhau ập
đến vậy, hết Diệt Vân Hà thì đến tên Vô Song vô siếc này nữa.

Cố gắng vớt vát được chút nào hay chút đó, Đăng Dương phân trần nói “Vị sư
huynh này đừng hiểu lầm, ta với nàng không…”

Tuy nhiên còn chưa đợi Đăng Dương nói ra, Diệp Khắc Linh đã ngay lập tức cắt
đứt lời hắn, ném qua ánh mắt cảnh cáo rồi nhìn thanh niên tuyệt mĩ, nói

“Có thể xem là như vậy!”

“Có thể sao?” Thanh niên tuyệt mĩ lẩm nhẩm nói, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn
không một chút biến đổi, tuy nhiên ánh mắt của hắn lại hiện rõ sự khó chịu,
chậm rãi liếc xéo qua Đăng Dương, đem từng từng một, bá đạo nói ra

“Tiểu tử, hiện tại ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là ngay lập tức cút xéo
khỏi đây, hai là ăn no đòn. Ngươi chọn một trong hai đi!”

Đây chính là trực tiếp đe dọa, trắng trợn đen dọa, thẳng mặt đe dọa, hoàn toàn
không chút dấu diếm.

Đăng Dương vừa nghe vậy, lông mày không khỏi giật giật vài cái, mặc dù rất
muốn lựa chọn cách thứ nhất, yên yên ổn ổn mà rời đi nhưng Diệp Khắc Linh lại
không muốn hắn làm thế, cho nên hắn cũng chỉ có thể cười khổ nói “Ta không
chọn có được hay không?”

Đứng bên cạnh, Diệp Khắc Linh cũng vì câu nói có phàn càng rỡ này của thanh
niên tuyệt mĩ mà thoáng nhíu lông mày, nét cười trên mặt dần dần thu liễm,
lạnh tanh nói

“Vô Song sư huynh, huynh nói vậy là có ý gì? Có phải muốn gây sự với Hắc Cẩu
Đường của chúng ta không?”

Thanh niên tuyệt mĩ cười nhạt “Ý nằm trên mặt chữ, tiểu tử này khiến ta không
ưa, vậy thì ta đánh hắn thôi, chả liên quan gì đến Hắc Cẩu Đường hay Chu Tước
Đường cả”

“Nếu hắn biết điều một chút, nhanh chóng cút khỏi mắt ta, vậy thì là tốt nhất.
Còn không, hắn xác định là phải nằm giường dài dài rồi, nàng chắc cũng biết,
những kẻ làm ta ngứa mắt, đa phần đều có kết quả không mấy tốt đẹp!”

Thanh niên tuyệt mĩ bá khí là thế, càng rỡ là thế, hung hăng là thế, ngạo mạn
là thế, thế nhưng lạ một điều là, không có bất kỳ một ai có mặt ở đây lại tỏ
ra bất mãn cả, bởi vì, hắn… có tiền vốn để mà kiêu ngạo!

Nguyệt Vô Song, tuyệt thế thiên tài của Tam Sơn Môn, con trai của đường chủ
Chu Tước Đường – Nguyệt Vận, cháu ngoại đích tôn của đương kim Môn chủ, chủ
nhân Tổ Sơn, kẻ mạnh nhất Tam Sơn Môn – Nguyệt Vô Tinh.

Bấy nhiêu đây nội tình, đã đủ để cho hắn mặc sức quét ngang thiên hạ, cường
ngạnh mà giẫm lên đầu đám đệ tử bình thường, thậm chí cho dù hắn có cố ý vi
phạm luật lệ, thì chỉ cần không động vào những điều cấm kỵ của Tam Sơn Môn,
Chấp Pháp Đoàn cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ mà cho qua.

Bởi vậy mới nói, lúc này hắn đã muốn sinh sự với Đăng Dương, vậy thì Đăng
Dương có chạy đằng trời cũng không thoát.

Suy cho cùng, cả Tam Sơn Môn chính là nhà của hắn, Đăng Dương trốn được mùng
một nhưng không thể trốn được mười lăm, và tất nhiên Diệp Khắc Linh hiểu rất
rõ điều này.

Khẽ liếc mắt nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Đăng Dương, Diệp khắc linh thoáng
chuyển động tâm thần, khằng giọng nói

“Vô Song sư huynh, dù gì thì huynh cũng đường đường mà một cường giả Võ Tướng,
đi ăn hiếp một sư đệ chỉ với có cảnh giới Võ Sư sơ cấp, không cảm thấy khó coi
sao?”

“Nếu như huynh thật sự cảm thấy không khó coi, vậy thì tiểu muội xin phép nhổ
vào mặt huynh một cái, để xem rốt cuộc thì da mặt của huynh dày đến mức nào mà
không còn biết xấu hổ nữa vậy”

“Nàng…” Nghe lời nói sặc mùi chua ngoa, không chút nương tình của Diệt Khắc
Linh, thanh niên tuyệt mĩ cuối cùng cũng biến sắc “Nàng vì hắn mà xỉ vả ta? Có
đáng hay không?”

Diệt Khắc Linh lãnh đạm nói “Có đáng hay không thì một mình ta biết là đủ. Nếu
Vô Song huynh đã không cần mặt mũi nữa thì liền động thủ đi, cùng lắm thì hai
người chúng ta phụng bồi theo huynh đến cùng vậy!”

Thanh niên tuyệt mĩ nhìn đến ánh mắt dần trở nên băng hàn của Diệp Khắc Linh,
trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng không bỏ được mặt mũi mà nhượng bộ
một bước, cười khẽ nói

“Nể mặt nàng, ta sẽ không làm khó hắn nữa. Thôi thì như thế này đi, nếu hắn
tiếp được một quyền của ta mà không gục ngã, tất cả mọi chuyện đều sẽ chấm dứt
tại đây, thế nào?”

“Tốt!” Không chút do dự, Diệp Khắc Linh lập tức gật đầu, sâu trong ánh mắt lóe
lên sự tinh quái khó lòng nhận ra.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #194