Lãnh Soái Trá Hình.


Ôm mặt lết về ký túc xá. Tinh thần sót lại cuối cùng cũng nhờ tên
Nặc Đằng mà nó mọc cánh bay đi. Nặc Đằng, lẽ nào kiếp trước Thất
Phàm này đã đắc tội gì với cậu sao hả? Thở dài một tiếng rồi đưa
tay vặn nắm cửa, chợt khựng lại một lát.

- Phòng học cũng gặp, nhà vệ sinh cũng gặp, cả nhà ăn cũng đã
gặp nốt đến chai mặt rồi... Không chừng lại...

Hắc tuyến mọc dài trên mặt cậu, nhất định là cậu bị tên kia quấy
rối đến ám ảnh rồi, nghĩ đến sắp tới chung phòng với hắn, có lẽ
không nhịn được hộc máu mà chết... Đưa tay lên ổn định lòng ngực
rồi đánh liều, nhắm chặt hai con mắt lại, vặn cửa mở ra

- Aaa! Không cùng phòng, không cùng phòng, nhất định không cùng
phòng!!!

- Cậu. Im lặng.

Thất Phàm hé mắt nhìn quanh, nhìn sang trái, nhìn sang phải... Uahh,
ông trời à, ông thật có mắt!!! Mắt cậu long lanh lên vài phần, còn
chút nữa là nhảy đến người phía trước mặt cậu ôm lên mà quay vòng
vòng rồi.

- A! Tôi xin lỗi! Cậu là... ?

- Cùng phòng.

Không khí chợt im lặng...

Từ đâu trên trời hiệu ứng sấm sét xẹt ngang qua đầu cậu một cái

GẶP PHẢI LÃNH SOÁI RỒI!

Làm sao cậu có thể hòa đồng được với một tảng băng đây? Lão Thiên.
Lẽ nào ông thích được tôi hận ông đến thế sao?

- A... à... Tôi là Thất Phàm. Từ nay xin được giúp đỡ!

Không sao Thất Phàm, nuốt cái không khí kia bằng một lời chào nào.
Cậu đưa tay ra phía trước tỏ ý thân thiện. Thiện cảm! Đúng! Đầu tiên
phải tạo thiện cảm!

- ...

Hắn nhìn tay cậu, rồi nhìn cậu, khẽ nhếch môi. Nắm lấy tay cậu kéo
xuống giường, một tay chắn ngang đầu cậu, cúi mặt ngày càng sát
đến môi cậu, mở miệng cất giọng

- Thất Phàm là tên cậu?

Bị làm cho giật mình bởi cái tư thế bị động và dễ hiểu lầm thế
này, hắc tuyến ba vạch, gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Cậu cũng
là đàn ông đấy, đừng lúc nào cũng dùng kabe-don như cậu là phụ nữ
dễ ăn hiếp vậy!

Nhìn dáng vẻ của cậu mà hắn muốn bật cười một tiếng, nhướn mày
lên:

- Cậu thật là không nhớ tôi à?

Câu hỏi của người con trai trước mặt làm cậu đơ một lát, sau đó là
lắc đầu lia lịa. Thấy hắn cũng không phải là đáng sợ mấy mới dám
hỏi

- À... Có thể ngồi đàng hoàng rồi trò chuyện sau không... Thế này
thật dễ hiểu lầm quá...

Chân của hắn đặt ở giữa hai chân Thất Phàm, thân hình cao hơn lại đè
lên người Thất Phàm, khuôn mặt áp sát thế này người ngoài nhìn vô
thể nào cũng hiểu lầm.

Về phía hắn, Thất Phàm là một con người xinh đẹp, nằm phía dưới
cậu lại đang hốt hoảng thế này lại thật muốn trêu ghẹo hết sức.
Cậu ta đã ở thế bị động, hắn đâu dại gì mà không đùa giỡn một
chút. Nghĩ là làm, đưa tay luồn vào chiếc áo sơ mi trắng, sờ mó
tấm lưng, vô tư dùng tay lùa theo sống lưng đi xuống tới nơi eo. Tay kia
lướt qua cổ cậu trêu đùa

- Hiểu lầm? Ý cậu là thế này?

Con người Thất Phàm vốn là loại nhạy cảm, căng thẳng đến độ quên
thở, luống cuống dùng tay đẩy con người kia một cách yếu ớt. Từ
nhỏ đã ghét vận động, tới giờ thể dục luôn luôn giả bệnh, nên da
cậu rất trắng, hoạt động cơ thể cũng kém.

Tầm mắt hắn vốn quan sát hết biểu cảm của cậu, a, kiểu người mà
hắn hứng thú a. Thất Phàm này là thuộc loại tuy thông minh nhưng lại
ngây thơ. Biểu cảm thật tốt a. Như bị cuốn vào cám dỗ, ngón tay đặt
lên cái eo thon gọn kia, cắn một cái rồi nới lỏng thắt lưng, chầm
chậm rút bỏ.

Cậu đau vì bị cắn, sự kích thích này làm cậu 'A' lên một tiếng
gợi tình, làm hắn một lúc càng hăng. Khi cảm nhận được dây nịt đang
được rút bỏ, cậu dùng chân, đẩy hắn một cái rồi cuống cuồng ra
khỏi giường, tay che khuôn mặt đang đỏ bừng lên. Hắn nhìn cậu, nhếch
môi

- Tôi là Sở Truật. Từ nay xin giúp đỡ!


Hàng Xóm Cũ Là Tên Hỗn Đản - Chương #7