A, Đi Nào Tiểu Phàm.


Tinh thần của cậu bị mấy tên mặt dày kia hại cho oxy hóa tuổi thọ
rồi...Cạn lời, cạn ngôn, mạc lời, mạc ngôn, sa mạc lời, sahara lời,
oxy hóa lời, bay hơi lời, bốc hơi lời, hạn hán lời...Tha cho tôi đi,
tinh thần tôi bị các cậu kéo lên trên mây rồi đá lên tận vũ trụ
rồi...Thất Phàm, ahuhu cho ngươi, sắp chết rồi...

- Mẹ, con có chết nhớ cúng con 2 nải chuối, 1 bộ vest âu, đốt vàng
mã iphone xuống cho Tiểu Phàm. Hai tên hỗn đản kia có muốn đến cúng
con thì nhớ chặn hắn lại đừng cho hắn cúng, mặt dày như vậy đảm
bảo cũng chỉ cúng con một cái quần lót Kelvin thôi. Đời này sao mà
nhọ thế không biết...!

- Cúng ai thế? Ai đó vừa mất à? Tiểu Phàm?

- Á!!!

Gương mặt của con chuột phóng đại trước mặt Thất Phàm, giật mình
một cái, liền bật dậy. Trán của cậu và hắn cụng trúng nhau, cả
hai ôm đầu...

- Tiểu Phàm...Chưa gì đã muốn ám sát tôi rồi...

- Nặc Đằng, câu đó là tôi nói mới đúng, không dưng tự nhiên xuất
hiện trước mặt tôi, không hù chết tôi cũng hù chết hồn tôi đó!

- Ra là con mèo cậu lại dễ bị giật mình như vậy a~

- Nín nín nín! Tên biến thái nhà cậu không có tư cách nói tôi như
thế!

Thất Phàm liếc hắn ta một cái, phủi mông đứng dậy bỏ đi, đi được
chừng bốn bước Nike (Nike là nhãn hiệu của một hãng giày, ý tác
giả nói ở đây là "đi được bốn bước giày") liền bị Nặc Đằng cầm
tay kéo thẳng một mạch xuống cantin, nên gọi là nắm đầu lôi cổ
xuống mới đúng tình cảnh nha.

- Phàm gái tính, cậu muốn ăn gì cứ chọn, tôi khao đấy.

Thất Phàm lắc đầu ngọ nguậy liên tục, hắn mời cậu ăn chắc chắn là
muốn nhận hối lộ đây mà, dẹp! Ông đây không dễ bị mắc mưu. Như đọc
được ý nghĩ của con mèo kia, con chuột cười nhếch lên một cái, hạ
giọng nói:

- Yên tâm, tôi nhất định không cần hối lộ, chỉ là lâu ngày không gặp
muốn khao cậu ăn thôi.

Cậu nhìn hắn nghi hoặc, tên mặt dày này là không có ý xấu thật
chứ?

- Thật chứ?

- Tôi đùa giỡn với ai chứ nhất quyết không phải là cậu, có lừa cả
trăm người cũng không lừa cậu.

- Khỏi chứng minh, tôi không khách sáo nữa. 1 phần sashimi.

- Có ngay cho cậu.

- Sushi cá hồi!

- Thêm một phần cho cậu.

- Cá hồi sống!

- Con mèo này ăn toàn là cá?! Ăn rau vào.

- Cậu thích thì tự mà ăn. Wasabi! (Wasabi: Mù tạt)

- Không được kén ăn! Không được ăn mù tạt, bao tử cậu rất yếu. Một
phần bông cải, su hào.

Gọi xong các món liền bày ra bàn, hắn gắp cho cậu một miếng có
hồi, cậu nuốt hết. Lại gắp cho cậu sashimi, cậu cạp hết. Tiếp lại
gắp cho cậu bông cải, cậu nhăn mày, gắp lại vào dĩa hắn:

- Cậu thích bông cải đến thế tôi cho cậu!

- Cậu phải ăn để có tiêu hóa tốt!

- Sao cậu không ăn đi?

- Tôi ghét bông cải.

Cậu ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn...Ăn bông cải không được còn bắt cậu
ăn? Không phục!

- Vậy tôi cũng không ăn!

Nặc Đằng nhướn mày, gắp bông cải lên đưa đến gần Tiểu Phàm:

- Không ăn thì tôi đút cho cậu. " A " nào Tiểu Phàm!

Hắc tuyến chảy trên mặt cậu, cậu im lặng, cantin nhìn cậu im lặng,
mọi người im lặng, cả thế giới im lặng...

Hắn bóp mỏ cậu nhét bông cải vào, cười tươi:

- Tiểu Phàm thật ngoan, ráng ăn cho hết xem nào.

Cantin lại một lần nữa rơi vào im lặng, nhìn về chỗ cậu và hắn
với ý nghĩ

[ Hai tên này thiếu hơi gái nên sinh ra tâm thần phân tán mà trở thành
Gay chơi trò vợ chồng trước mặt dân F.A à? ]

Nặc Đằng, con chuột thối tha.............

Hắn lại gắp thêm một mới bông cải nữa đút cho cậu:

- Ngon lắm đúng không? Tiểu Phàm thật dễ bảo, là một con mèo ngoan
nha~

...............................................

ĐẬU MÁ!!!!!!!!!!


Hàng Xóm Cũ Là Tên Hỗn Đản - Chương #6