Người đăng: MieuMiVictor chắc chắn kiếp trước mình đã nợ Nick rất nhiều tiền, nhiều đến nỗi khiến một người thông minh, da mặt dày nổi tiếng như mình vậy mà cũng có lúc nổi điên muốn nhảy quách xuống biển cho xong. Ngày trước, khi anh bị gia tộc Florence xóa tên đuổi đi, luân lạc đầu đường xó chợ, thậm chí phải cắt tóc cạo râu kiếm vài đồng bạc lẻ nhưng anh không hề cảm thấy hối hận.
Thế mà lúc này, anh thật sự hối hận, hối hận vì đã quá thân thiết với tên ôn thần này.
“Tôi van cô, tôi lạy cô, làm ơn mặc quần vào…” Victor ôm đầu, ngồi xổm xuống trong góc tường, vừa lẩm bẩm vừa khóc thương cho số phận bi thảm của mình.
“Sao vậy? Không phải anh bảo thích nghiệm chứng, thí nghiệm thực tế sao? Sao không kiểm tra chút đi?” Nick vừa kéo quần thắt dây lưng, vừa nói, sau đó đứng đờ người trong phòng bệnh.
“Bụng cô rất đau đúng không?”
“Không những đau, mà còn như bị sưng phình ra nữa.”
“Không phải tháng nào cô cũng bị một lần sao?”
“Đâu có.”
“Thôi được rồi, hiểu rồi, mười lăm tuổi mới chịu dậy thì, đúng là…” Victor ngẩng đầu, ủ rũ nói: “Chúc mừng nha, từ giờ cô đã thật sự là một thiếu nữ.”
Đội trưởng Nick lặng người, chuyện gì thế này? Thân phận của cô làm sao từ một “người đàn ông dũng mãnh” vèo một cái chuyển sang “thiếu nữ thật sự” rồi?
“Kinh nguyệt xuất hiện, là dấu hiệu cho thấy cơ thể phụ nữ đã bắt đầu phát dục, đồng thời cũng chứng tỏ họ có thể thụ thai. Sau này, nếu may mắn thì mỗi tháng sẽ ra máu vào ngày cố định, có quy luật, quá trình này kéo dài chừng hai đến bảy ngày, trong thời gian này phải đặc biệt cẩn thận giữ gìn vệ sinh và giữ ấm…”
Victor lầm rầm đọc lên những thông tin anh từng đọc trong sách y học, giọng nói nhẹ nhàng nghe cứ như đang đọc thơ. Vấn đề cung cấp kiến thức sinh lý cho thiếu nữ là nhiệm vụ của mẹ họ, vì cớ gì một người đàn ông như anh phải lãnh trách nhiệm này? Nếu bảo anh giải phẫu cơ thể người phụ nữ lần đầu có kinh nguyệt so ra còn thích thú hơn.
Nick kinh ngạc cầm chặt đai lưng, thì thào: “Mỗi tháng? Sao có thể như thế được? Tôi chứ nghĩ chỉ có lần đầu tiên quan hệ mới chảy máu thôi chứ…”
“Chảy máu đấy và cái này không giống nhau.” Victor đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, cau mày nói: “Cô biết chuyện ấy sao lại không biết chuyện kinh nguyệt…?” Tuy nhiên, anh vừa hỏi xong liền hối hận.
Thời này có rất nhiều kẻ biến thái, đặc biệt là đám người có chức có quyền trong giáo đình, tất cả đều là một lũ mặt người dạ thú, bình thường hay dùng thức ăn dụ dỗ những trẻ em lang thang… Ví dụ như giáo hoàng Bonifacius đệ VIII, rất nhiều giáo hoàng đều có loại sở thích này, mặc dù Victor sống trong dòng dõi quý tộc, nhưng những chuyện kinh tởm thế này cũng nghe được không ít.
Trẻ em còn chưa có kinh nguyệt đã bị chà đạp…
Trông thấy gương mặt nhỏ nhắn u ám, tái nhợt không còn chút máu, lần đầu tiên Victor cảm thấy tội lỗi vì cái tật nhanh mồm nhanh miệng của mình.
“Khụ khụ, ý tôi là người nuôi dạy cô thật kỳ lạ, cái cần thì không dạy, cái không nên dạy thì lại dạy lung tung…” Thái độ của bác sĩ bối rối một cách kỳ lạ, lắp ba lắp bắp chuyển đề tài.
Nick buột lại dây lưng, ngẩng đầu, vẻ mặt không hề có chút đau đớn, bình thản nói: “Chuyện này đương nhiên tôi biết, tuy giá cả ở các nơi có chút chênh lệch nhưng con gái còn trinh luôn có giá cao hơn gấp mấy lần, có điều đám đàn ông đều là một lũ ngu ngốc, chỉ cần dùng chút máu gà là có thể dụ bọn họ vui mừng bỏ tiền. Tôi biết Serra chảy máu cũng là làm bộ thôi.”
Cô nhóc gian thương hí hửng nói, ánh mắt lộ rõ vẻ xảo trá rõ ràng vô cùng hài lòng với kỹ xảo lừa gạt mà mình đã phát hiện ra. Sau đó cô giật mình như chợt nhớ ra chuyện gì đó, rồi nói với vẻ lo lắng: “Nhưng mỗi tháng đều như vầy thế nào cũng chậm trễ công việc, chẳng may gặp chuyện gì khó khăn thì nguy to… Không biết có được đền tiền không…”
Bên này đội trưởng Nick với cái đầu thông minh nhanh nhạy đang tính toán tình hình, thì bên kia bác sĩ Victor đã tức giận đến run người.
“Cút…”
“Hả?”
“Tôi nói, cô-cút-ra-ngoài-cho-tôi !!!!!”
Vèo vèo vèo vèo.
Từ cửa phòng bệnh chợt nổ ra một trận mưa ‘dao mổ’, cái đầu sọ được gắn trang trí trên vách tường thoáng cái bị chém vỡ ra làm hai, Nick giật mình bỏ chạy thục mạng, đến lúc này cô cũng không biết mình đã nói gì sai mà chọc gã bác sĩ kia nổi điên, giận đến độ như vậy.
Sau khi ù ù cạc cạc chạy khỏi phòng y tế, Nick quyết định đi tìm thuyền trưởng. Nguyên nhân đã biết, nhưng phần bồi thường vẫn chưa đòi được, dù sao chuyện phiền phức này cũng vì cú đá của thuyền trưởng mà ra, theo Nick nghĩ, nếu không có cú đá kia, thì vụ chảy máu của cô có khi cả đời này cũng không xuất hiện.
Cô gõ cửa phòng thuyền trưởng, vừa bước vào liền nhìn thấy chiếc áo giáp của mình nằm ngay trên chiếc bàn lớn, cô không kiềm được mà bị ánh vàng lấp lánh thu hút sự chú ý.
Hayreddin thoáng sửng sốt, giống như vừa ngửi được một mùi hương quái quỷ gì đó, kế tiếp liền nhăn mặt. Từ nhỏ Nick đã học được thói quen nhìn sắc mặt người khác, cô biết đây là biểu hiện của sự mất hứng, cô cảm thấy thật kỳ lạ, mình chỉ xảy ra chút sự cố thôi mà, sao ai cũng ghét bỏ mình thế? Vì vậy cô quyết định tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước chắc ăn hơn.
“Thuyền trưởng, ngài phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Chịu trách nhiệm?” Hayreddin cảm thấy hình như mình vừa nghe nhầm.
Nick cây ngay không sợ chết đứng: “Hôm qua ngài đá tôi một cái, hôm nay tôi… tôi bị bệnh rồi.” Cô biết thuyền trưởng là người có kiến thức rộng rãi, trong cung điện cũng có không ít cô gái trẻ, nhưng để thuận lợi nhận được tiền bồi thường, cô nên giải thích tỉ mỉ cặn kẽ thì hơn.
“Trong bản khế ước có mấy điều khoản phụ, gãy chân hay bị thương đều có tiền bồi thường.”
Hayreddin bóp chặt nắm tay, chiếc áo giáp được xâu từ các đồng tiền vàng bị uốn cong một góc 90 độ.
Nick thấy mười khớp xương ngón tay của thuyền trưởng kêu lên răng rắc liền sợ hãi, xét về võ nghệ, dù cô trong trạng thái sung sức cũng không phải là đối thủ của thuyền trưởng. Huống chi lúc này cơ thể cô còn đang không được thoải mái, cô mà học thói sư tử ngoạm miếng thịt lớn nữa có nguy hiểm quá không? Thế nên, giọng nói của cô có phần nhỏ xuống:
“Cái này, thật ra chỉ là chút vết thương nhẹ, có thể tính tương tự như mù mắt hay gãy ngón tay…”
“Cũng vì hôm qua tôi đá cô một cái, nên hôm nay cô đến đòi tiền bồi thường của tôi cho lần có kinh nguyệt đầu tiên của mình?”
Hayreddin gằn từng tiếng từng tiếng hỏi hết cả câu, vẻ mặt tuy vẫn tươi cười nhưng theo cơ mặt run rẩy cho thấy, nụ cười này đang biểu lộ cho cơn giận muốn xuất huyết não.
“Sặc, sao anh lại biết…” Nick chột hạ, nuốt nước miếng nói.
“À á, đội trưởng Nick của chúng ta ơi, cô chưa từng nghe thuyền trưởng của cậu có biệt tài phân biệt được mùi hương trong không khí sao? Chỉ cần ngửi thôi là tôi biết người trước mắt mình đáng giá bao nhiêu tiền.’ Hayreddin vừa nói vừa nhắm híp đôi mắt màu xanh lam, dáng vẻ trông như một con sư tử đang quan sát, đánh giá con mồi của mình: “Mùi trên người cô tôi đã ngửi được từ cách mười thước, lại còn dám bảo mình ‘bị bệnh’?”
Nụ cười của anh càng thân thiết thì lại càng mang đến nỗi sợ hãi cho người khác, Nick cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, cô bất giác bước lui về sau nửa bước, sau đó lập tức quyết định bỏ của chạy lấy người; “Chuyện này… chuyện này hôm khác mình bàn tiếp, đi ăn cơm tối đã.”
Ban đầu, Hayreddin bị cái tính mặt dày gian trá của Nick chọc tức suýt ngất, nhưng anh ta có thể lăn lộn ở vùng đất phức tạp này mười mấy năm trời thì nào phải người tầm thường, kinh nghiệm phong phú đã đành, những chuyện lừa lộc anh cũng từng thấy không ít. Sau khi cơn tức giận qua đi, anh lập tức tỉnh tạo lại, lạnh lùng nói:
“Đứng lại cho tôi. Cô đã nhắc vậy thì để tôi từ từ tính món nợ cũ của cô. Thứ nhất, trong thời gian làm việc, cô không giữ tập trung để xảy ra sơ sót, dẫn đến việc bị rơi xuống nước. Khi ấy, chính tôi đã vớt cô lên, một mạng này đáng gia bao nhiêu tiền đây?”
Anh bước về trước một bước, hơi thở mang đầy sự uy hiếp của một con thú dữ: “Thứ hai, cô chỉ là một cô bé, tôi đã không để ý đến chuyện này mà rộng lượng nhận cô vào làm, thì điều kiện quan trọng nhất là không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn. Nhưng giờ thì sao? Cô bắt đầu có kinh nguyệt, mỗi tháng đều cần phải nghỉ ngơi, như thế có ảnh hưởng đến tình hình mua bán của đội tàu hay không? Khoản tổn thất này tính như thế nào nhỉ?”