13 – Quyền Lợi Của Nữ Hải Tặc (p2)


Người đăng: MieuMiNick bị khí thế của Hayreddin dọa ngẩn cả người, cô liên tục bước lui về phía sau, đến khi lưng chạm phải cửa phòng mới dừng lại, Hayreddin từ trên nhìn xuống, một tay chống lên vách cửa ngay sát tai cô, một tay nắm lấy cổ cô, thì thầm nói vào tai cô từng lời đầy nguy hiểm:

“Nhóc con, thế mà vẫn dám đến tìm ta đòi bồi thường? Nếu cô đi theo thằng chết tiệt nào sinh con cho nó, chẳng lẽ cũng bắt tôi chịu trách nhiệm?”

Nick bị Hayreddin vây chặt trong lòng ngực, cô cảm nhận được hơi thở đầy sắc bén của thuyền trưởng, đó là sự kết hợp từ hơi thở của đàn ông, mùi rượu và máu tươi. Và đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, không ngờ bả vai của thuyền trưởng lại rộng như vậy, cánh tay cường tráng ấy muốn bẻ gãy cổ người ta cũng thật dễ dàng.

Tay cô bất giác đưa về phía đùi mình, cô muốn rút dao găm ra.

Cánh tay của Hayreddin đang giữ lấy cổ Nick nhẹ nhàng buông ra, sau đó vỗ nhẹ vào má cô, dịu dàng nói: “Hiện giờ tiền lương mỗi tháng của cô là ba mươi đồng vàng, thế thì cũng vừa vặn với số ngày của mỗi tháng. Từ hôm nay, mỗi tháng cô nghỉ bao nhiêu ngày trong kỳ kinh nguyệt thì trừ bấy nhiêu đồng tiền vàng.”

Nick ngẩn ngơ bước ra khỏi phòng của thuyền trường, sau đó thẩn thờ bước về phòng của mình, khi cô về đến nơi thì bỗng nhiên trước phòng cô xuất hiện một bóng người. Karl nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, hoàn toàn quên đóng giả hình tượng “không nhiều chuyện, không bám chặt” của mình, anh nhào về phía cô, hỏi:

“Cô làm sao vậy? Sắc mặt khó coi quá. Ban nãy tôi nghe nói cô đến phòng y tế, có phải cô bị bệnh gì không? Cơ thể khó chịu sao? Khó chịu ở đâu? Nếu vì rơi xuống biển mà bị cảm thì nguy quá, nói không chừng sẽ chuyển thành viêm phổi…”

Nick nhìn bóng người có mái tóc lấp lánh ánh kim, vẻ mặt lại càng uể oải. Nhà rách còn gặp đêm mưa, áo giáp vàng của cô đã một đi không trở lại. Kinh nguyệt chết tiệt còn hại cô bị trừ tiền lương, đúng là cái thứ chẳng tốt lành gì mà.

Haizzz

Karl còn đang định giải thích nguy hiểm của bệnh viêm phổi cho Nick nghe, thì Nick giả vờ bộ dạng mắt điếc tai ngơ, mở cửa bước vào phòng, sau đó ngã người xuống giường, nằm xụi lơ, rồi ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này của cô kéo dài đến tận hừng đông ngày hôm sau, vì đả kích hôm qua, nên Nick đã bỏ luôn cả bữa cơm chiều, lúc này cô tỉnh dậy cũng vì bụng đói đang kêu gào. Cô xoay người mở mắt, đập vào mắt cô là cái đầu lớn của ‘tóc vàng’, anh ra đang chăm chú nhìn cô, nụ cười tươi rói xuất hiện trên khóe môi, nụ cười này trông cực kỳ giống với nụ cười của người cha trong hôn lễ của con gái mình.

“Cô rốt cuộc cũng trưởng thành.” Karl dịu dàng nói.

Nick bị giọng nói của anh ta dọa nổi hết cả da gà, cô giật mình tưởng là trong một đêm mình đã có rất nhiều thay đổi, nên lập tức sờ soạng cả người từ đầu đến chân. Cơ thể cô trừ phần ngực hơi căng và đau một chút, những chỗ còn lại chẳng có gì thay đổi cả.

“Anh lại phát điên gì nữa đó?” Nick đẩy tấm đệm lông trên người xuống mới phạt hiện cô đang đắp đến hai cái. Giờ đang vào khoảng cuối xuân đầu hè, đắp một tấm đệm thôi đã đủ khiến mồ hôi chảy ướt cả người thôi, chẳng trách ban nãy cô nằm mơ thấy mình bị đè không thở nổi.

“Bác sĩ bảo cô phải cẩn thận giữ ấm.” Karl đứng dậy. “Tôi đến nhà bếp mang thức ăn đến cho cô, thức ăn vẫn còn nóng, cô nằm nghỉ thêm một chút đi, tôi mang đến ngay đây.”

Nick bỗng nhảy dựng lên, xua tay như con mèo bị dẫm phải đuôi: “Không, không cần! Anh đừng làm thế, như thế không tốt cho tiêu hóa của tôi.” Sau khi nói xong, cô mới phát hiện giữa hai chân mình hơi ẩm ướt, nhớp nháp khó chịu, cô cúi đầu nhìn thì thấy quần mình đã dính bê bết vết máu. Nick bị tình huống này khơi gợi lại chuyện bị trừ tiền lương hôm qua, vẻ mặt lại u sầu.

Cái thứ kinh nguyệt chết tiệt, mới sáng sớm đã đến thăm cô, mà cô chẳng thấy miệng vết thương của nó ở đâu, nên không có cách nào cầm máu được, càng không biết phải xử lý như thế nào…

Karl lấy quần áo sạch sẽ và khăn trải giường: “Tôi ra ngoài, cô thay quần áo trước đi.”

Nick nhìn thoáng qua anh ta, cũng không nhận lấy mà nhảy xuống giường, mở rương quần áo của mình ra, bắt đầu lục lọi. Tiền? Không vừa. Đá cuội? Cứng quá. À, mảnh gỗ này được…

“Nick?”

“Đừng có phiền nữa, có thay lát nữa cũng bẩn, tôi tìm đồ chặn nó lại, bịt lại là xong.” Nick liên tưởng đến mấy món đồ chơi bị hỏng, chỉ cần lấy thứ gì vừa vặn nhét vào là được.

Ngu ngốc không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những người ngu ngốc lại còn có trí tưởng tượng phong phú. Karl nghe cô nói xong, nhìn xuống món đồ cô đang cầm, gương mắt tái mét, vội vàng kéo cô nói: “Không được, bác sĩ dặn phải giữ vệ sinh.”

“Im, anh tin anh ta? Anh ta chẳng bảo con người và con khỉ là cùng một loài còn gì?” Nick khinh thường nói.

“Những chuyện khác mặc kệ, nhưng vấn đề sức khỏe thì phải tin.” Karl kiên quyết.

Nick đứng dậy, cảm nhận được một luồng âm ấp chảy dọc theo đùi mình, tức giận nói: “Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi mà đứng lên thay đồ là nó lại chảy.”

“Bác sĩ nói bình thường, con gái bình thường, đều dùng…” Gương mặt đẹp trai của Karl thoáng đỏ bừng lên, anh quay đầu không dám nhìn thẳng vào Nick. Do dự một chút rồi lấy ra một cái túi vải, lắp ba lắp bắp nói:

“Cái này… tôi chưa từng thấy… nhưng tôi nghĩ… trước tiên cô đặt vào… rồi quấn… quấn lại…”

Nick nhận lấy túi vải, bên trong có chừng mười mảnh vải trắng đan chéo vào nhau, chất liệu vô cùng mềm mại.

“Vic… Victor nói… lấy dây thừng… buộc… buộc lại… thì sẽ không bị… bị rơi xuống.” Karl cảm thấy máu trong người mình đã dồn hết lên mắt, nhưng vẫn cố gắng nói hết cách sử dụng, anh ta càng lúc càng xấu hổ như muốn ngất xỉu đến nơi.

Nick cầm lấy mảnh vải lên xem xét thật kỹ, đường may rất tệ, vừa nhìn là biết là người mới vào nghề, lớp bông còn lộ hết ra ngoài. Trùng hợp là trên thuyền hiện giờ có mấy chục bao vải bông của dân Ai Cập, chắc mấy thứ này là từ đấy mà ra. Còn lớp vải, rõ ràng được may từ ống tay áo.

“Karl, anh xé quần áo của mình?”

Trên biển, thứ quý hiếm nhất là nước ngọt, nó dùng để uống nên phải tiết kiệm vô cùng, đừng nói chi dư giả để giặt quần áo. Thuyền viên bình thường nếu không muốn ở bẩn thì mua thêm quần áo để thay đổi. Rồi chờ lên bờ tắm rửa một thể. Nick nhớ rõ chất liệu vải này, vì đây là từ hai chiếc áo sơ mi mà cô đã mua tặng Karl nhân ngày “chia tay”, mừng anh từ nay không phải ăn bám cô nữa, mà chuyển sang lĩnh tiền lương từ thuyền trưởng.

Lúc này Nick mới để ý thấy Karl đang mặc chiếc áo cũ mèm, vì giặt nhiều mà phai màu. Đôi mắt anh đỏ bừng, nhưng không phải vì anh ta vừa khóc, mà có lẽ do thức suốt đêm, cặm cụi may vá thêu thùa.

“Tôi biết… như thế là vô lễ… nhưng bác sĩ nói… nhất định phải giữ vệ sinh… nên tôi không còn cách nào… tôi xin lỗi… để cô phải chịu thiệt thòi rồi…”

Rốt cuộc Karl cũng không chịu nổi, xoay người ôm gương mặt đỏ bừng chạy khỏi phòng. Trong cơn quẩn bách, anh đập cơ thể to lớn của mình vào khung cửa đến mấy lần, sau khi ra ngoài, đóng cửa, anh lại vội vàng chạy xuống phòng bếp.

Nick ngẩn ngơ đứng lặng trong phòng, mãi đến khi cô cảm nhận được máu trên người mình đều đều chảy xuống sàn, mới cởi quần áo ra, lau chùi, rồi bắt đầu buộc mảnh vải vào người.

Mềm thật.

Bụng đói cồn cào. Nhưng cô biết, người kia sẽ mang thức ăn đến ngay thôi.

Thật tốt.

Không hiểu sao, đội tàu bỗng nghỉ phép ba ngày, bên phía trên thông báo lý do vì gần đây hướng gió không ổn định, dòng hải lưu có chút rối loạn.

Có điều, còn có một lý do khác là vì đội trưởng Nick bị bệnh, hơn nữa căn bệnh này có rất kỳ lạ. Mới một ngày trước khi bị rơi xuống nước, cậu ta còn vui vẻ hoạt bát, thế mà sau đêm nọ rời khỏi phòng thuyền trưởng với gương mặt trắng bệt, liền ngã lăn ra ốm, nằm lì trong phòng suốt ba ngày không chịu ra ngoài.

Sau đó có một thủy thủ trực đêm nói rằng, anh ta trông thấy đội phó Karl có một đêm lén lút rời khỏi phòng đội trưởng Nick, ném mấy mảnh vải dính máu xuống biển.

Không ai biết được rốt cuộc buổi tối hôm nọ, thuyền trưởng và đội trưởng Nick đã nói những gì, vì cuộc “trò chuyện” này chỉ có sự tham gia của hai người bọn họ.

Lời đồn lặng lẽ lan truyền, ánh mắt đám hải tặc khi nhìn thuyền trưởng càng tăng thêm nỗi sợ hãi vô hình.

Nick nằm trên giường suốt ba ngày.

Thật ra bụng cô không đau, cô cũng không phải đuối sức. So với trước đây đi kiếm ăn bị đánh trọng thương chẳng đáng là gì.

Nick chỉ đau lòng.

Cô chảy máu sao? Không dám đâu, là vàng, là vàng đó !!!

Một ngày một đồng vàng, một cái giá vô cùng khủng khiếp, mỗi khi nhớ đến nó. Nick đau lòng chẳng muốn ăn cơm… À không, phải ăn chứ, chẳng những thế mà còn phải ăn nhiều hơn bình thường nữa.

Có điều, ngoài chuyện đó ra, chẳng hiểu sao cô cũng không muốn ra khỏi phòng.

Karl nói với cô, cô đã “trưởng thành”, Victor bảo cô đã là một “phụ nữ”, Nick biết rõ giới tính của mình, nhưng trước giờ chẳng quan tâm lắm. Trong mắt Nick, phụ nữ là một động vật nhu nhược, nhát gan, yếu đuối, chỉ được mỗi ngực nảy nở, mông căng tròn, eo mềm mại. Nhưng lại chẳng dám cầm đao, đúng là một lũ vô tích sự.

Mà cách mọi người đối xử với phụ nữ cũng rất kỳ lạ, thích họ, nhưng đồng thời cũng khinh bỉ họ. Tích tắc trước, trên miệng còn không dứt lời yêu có cánh, thế mà tích tắc sau đã mắng chửi họ là đồ đê tiện, con điếm, lẳng lơ…

Họ là mẹ, đồng thời cũng có thể là nhân tình. Hai thân phận, một có vị trí cao cả thiên liêng, một còn lại thì bị người đời khinh bỉ.

Ngay cả những chiếc thuyền rời bến đều được dặt bằng những cái tên đầy nữ tính, như Hải Yêu (Siren), Elizabeth, Venus… Tuy vậy, bọn họ vẫn ngầm mặc định không hoan nghênh phụ nữ lên thuyền, cũng như tránh như tránh tà với kinh nguyệt của phụ nữ.

Nick chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận sự trưởng thành của mình. Victor chẳng thèm quan tâm đến cô nữa, thuyền trưởng cũng phớt lờ cô, Karl thì chăm sóc chiều chuộng cô một cách quá đáng.

Tất cả mọi người đều mang đến cho cô cảm giác rằng ‘mình là một rắc rối’. Và giờ, Nick cũng tin như vậy.

“Nini, nếu con là con trai thì tốt quá…”

Nick chợt nhớ đến những lời trước đây chú Asa thỉnh thoảng vẫn thường nói. Chú ấy rất chiều cô, dù là chuyện gì, đều dành cho cô những thứ tốt nhất. Chú ấy thích nhìn cô mặc váy dài, xoay người lượn qua lượn lại, bắt chước các điệu khiêu vũ. Chú Asa vô cùng chiều chuộng cô, nhưng đôi khi nghe được tin tức từ nơi xa, vẻ mặt của chú sẽ có phần u tối.

“Nếu con là con trai, chúng ta đã có thể đi cùng bọn họ…”

Nick kéo tấm đệm che kín đầu.

Chú Asa dạy cô biết chữ, dạy cô lễ nghi, nhưng chú ấy chưa từng nhắc đến chuyện chảy máu này, càng không nói cho cô biết chuyện khi con gái bị phá nhân sẽ rất đau, đói bụng còn khó chịu hơn so với bị thương nữa. Chú ấy cũng không nói rằng trên đời này lại có nhiều người xấu như vậy.

Câu nói cuối cùng của chú trước lúc ra đi, chỉ là hai chữ:

“Sống sót.”


Hải Yêu - Chương #14