Người đăng: quan432110
5 năm sau
Đông Hải, một thị trấn nhỏ ven biển
Ven đường, những tiểu thương hai ven đường ra sức hò hét về sản phẩm của mình
như thể đó là thứ tốt nhất. Dòng người qua lại tấp nập, có người mua, kẻ bán
hay đơn thuần hơn chỉ là đi dạo ngắm cảnh. Dù sao đi nữa thì một ngày mới bình
yên lại bắt đầu ở nơi đây…
“Anna, cháu lại đi chợ à? Lại đây, ta có con cá rất ngon mới bắt được ngoài
biển”
Nói chuyện là một trung niên đại thúc mập mạp với một thiếu nữ.
“ Con cá này giá bao nhiêu vậy, Brent thúc thúc?”, thiếu nữ hỏi lại
Mái tóc đen mượt được búi gọn gàng, cánh mũi cao dọc dừa, đôi mắt đen láy phối
với nụ cười luôn luôn mỉm trên môi.
“Bình thường loại cá này giá đều khoảng trên 70 beri nhưng với cháu ta chỉ lấy
50 beri”
“Cảm ơn Brent thúc thúc”
“Ha ha, không có gì! À, mà cho ta gửi lời hỏi thăm đến sơ Mary nhé!”
“Vâng!”
Không chỉ một, mà dường như tất cả các quầy hàng ở đây đều rất nhiệt tình với
cô.
Sau khi mua đủ thứ cần thiết, cô đã bắt đầu quay về.
“Mọi thứ vẫn thật tuyệt”, Robin tự nhủ
Nàng đã bắt đầu quen dần với cuộc sống yên bình ở nơi đây. Nàng đã từng nghĩ
rằng mình sẽ chết trong mùa đông đó…
Nhưng khi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, đối diện với một người trẻ
tuổi,, nàng biết rằng mình đã được cứu sống…
Nhớ lại mọi thứ, bất giác khiến nàng bật cười, chỉ vì sự đề phòng, đa nghi lúc
đó mà giờ nàng phải sống dưới một cái tên mới “Anna”…
Nàng đã từng phải sống trong những tháng ngày chỉ biết phản bội…
Nhưng giờ tất cả đã ổn, nàng đã có một cuộc sống mới với thân phận mới, với
những người luôn đối xử tốt với nàng và với “Hắn”…
Liệu “Hắn” đã về chưa?,nàng âm thầm nghĩ mà không hay mặt đã đỏ ran lên và tim
thì đập liên hồi.
Miên man suy nghĩ khiến nàng không hay biết rằng mình đã về đến nhà. Đây là
một viện mồ côi do sơ Mary lập ra, chăm sóc khoảng gần 20 đứa trẻ . Tuy nhỏ
nhưng rất khang trang và sạch sẽ. Robin bước vào, một phụ nữ đang ngồi chơi
với mấy đứa trẻ, không khí trông rất vui vẻ.
“Sơ Mary, con đã về”, Robin lễ phép nói với người phụ nữ trước mặt
“Anna, con đã về rồi. Bunch, Jack, Lynch, các con ra cầm đồ giúp chị Anna đi!”
Đây là môt phụ nữ trung niên, gương mặt hiền hậu, có đeo một cặp kính lão
tròn, từ trang phục có thể thấy đây là một tu sĩ.
“Vâng, thưa mẹ Mary!!!” lũ trẻ đồng thanh đáp và chạy đến bên Robin, lấy những
túi đồ của cô và mang vào nhà bếp.
“Con ngồi đây nghỉ một lát cho đỡ mệt đi, Anna.”
Robin ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng có lẽ do vừa nhớ lại chuyện cũ không khỏi
khiến Robin bắt đầu nhớ đến “Hắn”…
Như đọc được suy nghĩ của Robin, sơ Mary bất ngờ hỏi :”Con đang nhớ đến Weah
phải không, Anna?”
“ Không… sao sơ lại nói vậy…” Robin rất xấu hổ, đỏ mắt, lí nhí nói
“ Con không cần phải giấu, ta biết, đó là một chàng trai tốt “
“Nhưng… nhưng… thưa sơ…”
“ Được rồi, được rồi, ta hiểu, Anna. Ta sẽ giúp con khi nó trở về”
“ Thật hả sơ?” Robin vui mừng nói
“Tất nhiên rồi. Khi nào nó về ta sẽ nói thử với nó”,sơ Mary hiền từ nói
“Con cảm ơn sơ!"
Vừa nói đến đây, cánh cửa bỗng mở ra, một con mèo đen chạy tới, nhảy ngay vào
lòng Robin.
Hắn đã về…