Vận Mệnh


Người đăng: quan432110

“Được rồi, thành công rồi”
“Đúng vậy, chúng ta đã thành công rồi. Tuy đã bị tổn thương một phần nhưng so
với 7 linh hồn trước đều bị tan thành tro bụi cả khi đi qua kết giới giữa hai
giới thì đây quả là một linh hồn mạnh mẽ. ”
“ Hãy đưa linh hồn hắn vào ngay ‘Thụ thần thể’ trước khi nó biến mất”
“Tên khốn kiếp Roger cũng sắp bị “Mẹ” thôn phệ rồi, hắn mở ra Thời Đại Hải Tặc
khiến những tên "D" bị cuốn vào, chiến đấu sinh tử với nhau vì cái One Piece
vớ vẩn”
“ Cũng nhanh thôi, nhưng trong khoảng thời gian sắp tới. Không thể để tên “D”
nào tiến tới “Linh Giới “ làm phiền “Mẹ” cả”
“ Hừ, không phải cũng do lũ Gorosei đã trở mặt với chúng ta! Chúng lợi dụng
lúc ‘’Mẹ” bị thương khiến cho chúng ta không thể rời khỏi Rafael, rồi cố xoá
đi lịch sử và thống trị Thế Giới”
“Một lũ phản bội thôi, không cần quá để ý. Chỉ cần “Mẹ” hồi phục lại thì sớm
muộn chúng ta cũng sẽ giành lại tất cả”
“Phải, chìa khoá quan trọng nhất chúng ta đã có, giờ là bước tiếp theo…”

3 năm sau,
Đông Hải, một thành phố nhỏ phía Nam vương quốc Goa
Trời đã vào đông, cả thành phố đều chìm trong tuyết trắng.
Gió lạnh lan tràn khắp nơi, trên đường chỉ vài ba người qua lại nhưng mỗi
người trông cũng rất vội vã vì họ đều muốn nhanh chóng trở về tổ ấm của mình.
Đường phố vắng dần, có lẽ chỉ còn nhưng kẻ đã chết, những kẻ không còn gia
đình, chết vì đói rét, bị vùi lấp trong tuyết lạnh, chẳng còn ai quan tâm và
nhớ đến. Và đối với những nhân viên dọn vệ sinh, điều này vô cùng phiền toái
vì khi họ cào tuyết lại sẽ thấy được một xác chết lạnh băng, dơ bẩn và họ lại
phải thêm một phần việc là vận chuyển chúng đến khu nghĩa trang gần đó vứt đi.
Đây cũng đã là mộtj điều vô cùng quen thuộc ở đây.
Một kẻ nữa cũng sắp như vậy, trong bãi rác phía cuối của khu phố, một thân
hình bé nhỏ đang ở nơi đó, vẫn còn hơi thở nhưng cũng sẽ không được bao lâu
nữa, tuyết vẫn rơi, lạnh lùng phủ kín thân thể đó.
Tưởng chừng như đã hết hoàn toàn hi vọng, thì một người xuất hiện,một người
trẻ tuổi và ‘’ đặc biệt’’. “Đặc biệt” vì trong một trời tuyết trắng xoá như
vậy, chiếc áo choàng mỏng, rách rưới phủ trên người, một bộ quần áo vải thô
sơ, đôi mắt bình thản đến lạ, mái tóc ngắn tuỳ tiện và con mèo đang ngủ trên
vai hắn, tất cả đều thuần một sắc đen…
Hắn vẫn đi, nhưng không phải về phía con người sắp chết kia vậy, có lẽ hắn
biết, nhưng hắn không quan tâm, hắn vẫn đi và tuyết vẫn rơi, người vẫn sẽ
chết…
Nhưng bánh xe vận mệnh đã quay, tất cả sẽ thay đổi ( là do ta muốn vậy :3 )
một cách kì diệu, con mèo trên vai hắn tỉnh dậy, nhưng điều đầu tiên nó làm
không phải là liếm và cọ đầu vào má hắn một cách thân mật, nó nhảy ra khỏi vai
hắn và bắt đầu chạy về phía cuối kia. Hắn trông thấy tất cả ngẩng đầu lên, có
lẽ ông trời lại muốn trêu đùa hắn một lần nữa, lắc đầu, đôi mắt dần kiên định,
hắn tiến về phía trước.
Lại gần thân hình sắp bị phủ kín bởi tuyết, kéo ra, đây là một bé gái, khoảng
chừng 14- 15 tuổi, thân hình gầy gò, khuôn mặt đỏ bừng, rất nóng do sốt cao và
cảm lạnh quá lâu. Đã bất tỉnh nhưng miệng đứa bé đôi khi vẫn mấp máy những
tiếng đứt quãng “ Mẹ Olvia, chú Saul…”. Chỉ thấy hắn đưa hai ngón tay chỉ vào
trán, một luồng thuần khiết năng lượng thoát ra và truyền vào đứa bé, cơn sốt
qua đi, thân thể ấm dần và nhịp thở ổn định trở lại. Hắn ôm đứa trẻ vào trong
lớp áo choàng.
“Được rồi, đi thôi”, một giọng nói trầm ấm vang lên, con mèo như hiểu ý hắn,
nhảy thoắt lên vai, liếm liếm khuôn mặt hắn, tỏ vẻ rất biết ơn khi hắn đã cứu
cô bé.
Bóng người đi xa, khuất dần trong tuyết, một linh hồn bé nhỏ đã được cứu,
sống, nhưng liệu có thay đổi được gì?
Hắn vẫn phải đi…


Hải Tặc Chi Một Cái Cố Sự - Chương #2