Người đăng: kaiten
Trước khi mọi chuyện xảy ra, ý tôi là trước nữa cơ, khi mà thế giới này vẫn
bình thường ấy. Tôi cũng là 1 sinh viên như bao người khác, là dân tỉnh lẻ lên
Sài Gòn học, dù đã miệt mài với mấy cuốn sách thưở Trung học tôi vẫn ko có
được 1 cái ghế trên giảng đường đại học. Đã có 1 thời gian tôi sống tủi khổ
khi nhìn đám bạn ngày ngày lên xe vào thành phố, nhưng tôi có 1 gia đình rất
tuyệt vời.. Ba Mẹ đã cho tôi 1 cơ hội thứ 2 khi cho tôi vào học ở trường Quốc
Tế của nước ngoài vì đơn giản họ không yêu cầu phải thi Đại Học. Thế là 1
thằng nhà quê được học trường của “nhà giàu”, tôi cũng không tính nỗi mỗi tiết
học thì phải tốn hết bao nhiêu mồ hồi công sức của Ba Mẹ, tôi cứ nhắm mắt nhắm
mũi mà học cho nhanh chờ ngày vinh quy bái tổ rồi báo hiếu, ấy vậy mà giờ tới
mảnh bằng rách lót đít ngồi cũng không có. Nói vậy thôi chứ giờ thì ra đường
không bị ăn đạn với bị con nào nó phập vào người đã là vui rồi, bằng cấp mà
làm gì. Hôm nọ tôi còn thấy ông bộ trưởng gì đó chết cứng ngắc trong chiếc
Lexus biển 80B, học cho lắm cũng chết cả thôi.
Bạn gái là điều gì xa vời lắm, tất nhiên tôi cũng có yêu cô này, cảm tình với
cô kia. Nhưng tôi cũng chỉ tỏ tình xong bỏ đó hay để trong bụng thôi, đơn giản
là tôi không có 1 cơ hội nào hết vì tôi nghe người ta bảo không đẹp trai với
nhà giàu thì có người yêu thế nào được. Kiểu như đũa mốc không được chòi mâm
son ấy, thời thế giờ khác ngày xưa rồi. Không hiểu ngày xưa các cụ bom đạn,
chinh chiến khổ cực thế mà yêu nhau được trong khi mình hòa bình, in tẹt nét
về thôn về bản rồi mà cứ chăn đơn gối chiếc đi sớm về khuya 1 mình hoài nghĩ
cũng thật xấu hổ. Nhiều lúc cô đơn 1 mình như thế này tôi cũng hy vọng tìm
thấy 1 cô nàng nào đó sống sót, chàng và nàng sẽ sống hạnh phúc với nhau mãi
mãi ấy vậy mà coi bộ vô vọng rồi. Đàn ông còn bỏ mạng huống gì phụ nữ chân yếu
tay mềm chứ.
Suốt những ngày ẩn mình tôi cứ suy nghĩ về nhiều chuyện, hết đi ra rồi lại đi
vào. Tới ngày thứ 3 coi bộ mọi chuyện đã êm tôi mới đi ra ngoài. “Hiện trường
vụ án” đã được đám rab dọn sạch sẽ, súng ống cũng bị lấy đi chứng tỏ chúng
cũng đã mò tới đây. Tôi lái 1 mach về căn nhà chính thì chúng cũng đã vào hốt
hết, chẳng còn gì cả, từ súng ống đến lương thực lẫn máy phát. Thậm chí chúng
còn đốt hết nhưng may thay căn nhà cũng chỉ cháy 1 phần ở dưới. Tôi ước tính
cũng mất 4-5 khẩu súng, vài trăm viên đạn cũng số lương thực đủ cho tôi sống
trong 2-3 tháng. Đứng bóp đầu bóp trán văng tục chán chê tôi lái xe về tìm
cách phục thù. Tôi không thể 1 mình 1 mạng vác xác qua đó mà đòi lại được, tôi
không biết bọn chúng có bao nhiêu tên, là ai và phòng bị và vũ trang như thế
nào. Tôi không biết gì sấc ngoài chuyện chúng thấy tôi thì tôi thì sẽ đục cho
tôi lủng lỗ chỗ như cái áo rách. Hay là ra hàng, tôi sẽ đem nốt đống đồ còn
lại qua xin nhập bọn, tôi sẽ quỳ xuống xin 1 chút thương sót. Nhưng không đời
nào.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nên tôi quyết định đi “trinh sát”.
Kiếm 1 chiếc xe máy êm êm tôi chạy qua Quận bốn. Để tránh bị phát hiện tôi
chạy vòng ra sau chỗ tôi và 2 thằng bị bắn tháng trước, phía bên này con đường
cũng bị bịt kín bởi đống hổ lốn xe cộ, giường chiếu chẳng nhìn được gì cả.
Muốn nhìn vào bên trong có gì đành lòng tôi phải leo lên 1 cái chung cư cách
đó ít trăm mét. Khổ 1 nỗi các chung cư bây giờ đều là 1 ổ rab khổng lồ, ban
ngày chúng trốn vào đây, ban đêm mới mò ra kiếm ăn nên không thể vào được.
Chạy tới chạy lui chán chê tôi quyết định trèo lên thang thoát hiểm khẩn cấp
ngoài trời, leo được mấy chục tầng chân tay đã muốn rơi rụng. Qua mấy ô cửa
thông gió tôi thấy bọn rab đứng ngồi san sát nhau trong đó, chúng quay mặt vào
trong và đưa lưng ra ngoài tịnh không 1 tiếng động như những bầy dơi treo mình
ẩn nấp trong hang. Nhiều khi muốn quăng vào quả lựu đạn nhưng nhiệm vụ là trên
hết. Mãi tôi mới leo lên được tầng cao nhất, từ đây thì đã thấy được khu căn
cứ bên kia, lặn lẽ nấp sau mấy giàn nóng máy lạnh và nằm xuống quan sát. Chúng
chặn 2 đầu đường và các con hẻm bằng hàng đống vật liệu kéo dài từ ngã tư
Hoàng Diệu cho đến hết nhà hàng tiệc cưới Honey Moon. Để xử lý đống công việc
khủng lồ này chắc có lẽ bọn chúng không dưới 20 tên, không phải đợi lâu. Móc
ống nhòm của khẩu MP5 ra nhìn tôi thấy vài đứa bọn chúng đi lại trong lãnh
đĩa, cũng ốm đói và rách rưới như những con rab tôi thường thấy, vấn đề lương
thực với 1-2 mạng như tôi không khó nhưng với cả 1 nhóm thì là 1 vấn đề rất
lớn. 2 đầu đường thì có 2 tên được vũ trang đứng gác, bọn chúng chia nhau ra
sống ở những căn nhà 2 bên đường như 1 cộng đồng nhỏ. Tôi bắt đầu lo âu suy
nghĩ, biết đầu mình đã giết bố, chồng hay anh em của ai đó.
Nhưng coi bộ giả thuyết đó không hợp lý cho lắm, tôi thấy 1 tên lôi 2 người
phụ nữ ra sân, hắn hét lên rồi tát vào mặt 1 trong 2 người liên hồi. 1 người
thì cứ ôm lấy người kia có vẻ như là chị em. Những tên khác thì cứ đi tới đi
lui chuyện trò như không có việc gì xảy ra. Nằm ở đây tôi có thể dùng khẩu MP5
giảm thanh cắm vào đầu thằng chó kia 1 viên đạn mà không ai hay biết nhưng tôi
vẫn cứ kiên nhẫn đợi chờ. Tôi cần biết chúng nó là ai, có bao nhiều người,
hoạt động như thế nào.
Hắn bạo hành cả 2 người phụ nữ chán chê rồi đuổi họ vào nhà, 1 chiếc xe trong
nhà chạy ra rồi hắn leo lên và cua vào 1 con hẻm ở phía nam, hóa ra là vậy,
chúng lựa đường nhỏ hơn làm đường ra vào, tiện quản lý và dễ phòng thủ hơn.
Chiếc xe sau đó đi đâu tôi chẳng rõ, giữa cái nắng hơn ba chục độ tôi cứ nằm
đó kiên trì quan sát. Nãy giờ tôi đếm tổng cộng hơn 11 người kể cả 2 người phụ
nữ. ít nhất 4 tên có vũ trang. Tính luôn cả số lượng súng chúng lấy của tôi
thì việc tấn công vào đó là tự sát. Đâu hơn 2 tiếng đồng hồ sau chiếc xe trở
về, tôi lặng lẽ rút êm về nhà.
Sống sát nách với bọn này quả thật không được vì tôi đã thấy sự hung bạo của
chúng nó với tôi lẫn 2 người kia, trốn tránh càng không thể vì tôi cũng cần
phải sinh tồn. Ở 1 thế giới mà số người sống không bằng số ngón tay cộng ngón
chân mà còn phải sống chui nhủi quả thật không hay chút nào. Chuyển đi khu
khác cũng là 1 phương án nhưng quả rật rất khó, mật độ dân số ở trong thành
phố như Q5-10-11 dày hơn Q7 rất nhiều, đồng nghĩa với việc có nhiều rab hơn
còn ra khỏi thành phố thì xa nguồn lương thực và thực sự tôi cũng không biết
có gì ngoài đó, thậm chí có thể gặp 1 nhóm ghê gớm hơn bọn này. Càng tính càng
bế tắc, đến hôm sau tôi quyết định đi trinh sát 1 lần nữa, tôi cứ âm thầm theo
dõi bọn chúng từ ngày này qua ngày khác mà nghiện lúc nào không hay. 1 kẻ cô
đơn như tôi bỗng nhiên được quan sát 1 cộng đồng nhỏ sinh tồn thì cảm thấy rất
thú vị. Suốt gần 1 tuần lễ tôi đã nắm được quy luật của bọn chúng, nếu tính
không nhầm chúng có 16 người, tất nhiên đã trừ 3 thằng tôi “Xử” hôm trước.
Chúng sinh sống rất có tổ chức, thằng khốn hôm trước là thằng cầm đầu và nhóm
chúng có 3 người phụ nữ. 3 người họ là phục dịch và công cụ sex của bọn chúng,
lực lượng trực chiến gồm 4 thằng, 2 thằng bịt 2 đầu đường, 1 thằng giữ cửa và
1 thằng luôn đứng trực ở 1 căn nhà có vẻ là kho lương thực và vũ khí,chúng
thay nhau canh gác và ra ngoài tìm lương thực và nhu yếu phẩm.
Trừ vài tên khỏe mạnh còn lại tất cả có vẻ khá uể oải và mệt mỏi, chúng không
bao giờ đứng được quá 5-10 phút cứ nằm ngồi la liệt ngoài hiên nhà. Ban đêm
chúng cắt cử 2-3 tên thay nhau gác còn lạ rút vào trong. Suốt thời gian đó tôi
đã chứng kiến nhiều cảnh chướng tai gai mắt như hãm hiếp, đánh đập. Không chỉ
có tên cầm đầu mà cả vài đứa trong bọn chúng, đôi khi chúng cũng cự cãi và gõ
bán súng vào đầu nhau côm cốp chứng tỏ chúng cũng chẳng đoàn kết gì cho lắm.
3 người phụ nữ thì 1 người có vẻ đã đứng tuổi chuyên lo chuyện cơm nước vì tôi
thấy hay ra vào kho lương thực, 2 người kia lớn hơn tôi ít tuổi và công việc
của họ thì như tôi đã nói ở trên, phục dịch và ăn đòn. Dù đã tường tận nhưng
tôi vẫn bế tắc trong công tác chiến lược, nhiều khi thấy những tên khốn nạn
nằm trong tầm ngắm tôi chỉ cần mở chốt an toàn rồi kéo cò là chúng nó chỉ có
nước “thượng mã phong” nhưng giết người quả thật không dễ như vậy. Phương án
ra hàng coi như không được, anh hùng cứu mỹ nhân càng không, tôi đang cân nhắc
tới chuyện chuyển đi nơi khác nhưng sự việc tối hôm đó đã làm cho tôi thay đổi
quyết định.
Tầm chiều tôi lại lên đài quan sát và lặng lẽ quan sát chúng cho tới tối.
Thằng cầm đầu vừa về đã chỉ trỏ chửi bới lung tung coi bộ rất bực bội xong hắn
vào kho lôi ra 1 thùng gì đó rồi lại hò hét cả bọn ra tiếp tục chửi bới. Coi
bộ lương thực đã cạn, chúng chỉ còn duy nhất 1 thùng đồ hộp, cả ngày hôm nay
hắn cùng đệ tử đi kiếm đồ ăn mà không có nên quay ra chửi bới. Hắn lại lôi 2
chị em nhà kia ra và kê súng vào đầu có lẽ vì họ chỉ là lũ ăn hại, 1 thằng ra
can lại bị hắn vã vào mồm rồi cả nhóm bắt đầu chia ra làm 2 phe chửi bới ầm ĩ.
Chúng bắt đầu chỉa súng vào nhau hăm he đòi bắn nhưng thằng cầm đầu đã bớt
nóng nên nhượng bộ bỏ vào nhà.
Nếu đó là 1 đống rơm thì tôi chỉ cần 1 mồi lửa, tôi sẽ không đột kích vào đó
nhưng sẽ thổi tung cái “căn cứ” này lên. Nội bộ thì lục đục, lương thực thì
cạn, chỗ ở cũng mất thì chẳng có lý do gì bọn chúng ở đây nữa. Thế là tôi bắt
đầu lên kế hoạch, kiểm kê lại hết vũ khí có thể dùng tôi còn 2 khẩu AK, 2 khẩu
MP5, 1 khẩu K59, 1 khẩu shotgun, gần hai chục quả lựu đạn và hai ngàn viên
đạn. Những ngày tiếp theo tôi bắt đầu công việc của 1 nhà quân sự thứ thiệt,
tôi chế tạo những quả bom xăng kiểu cocktial molotov, chế tạo boom bằng lựu
đạn và lên kế hoạch. Vấn đề lớn nhất là tôi không có kíp nổ để hẹn giờ, tôi đã
thử dùng cách đốt nhang làm dây cháy chậm nhưng không được vì độ sai lệch quá
lớn, không thể tạo hiệu ứng đồng loạt. Tôi muốn có hỏa lực thật lớn trong vài
phút để áp đảo và làm chúng phải bỏ đi vì hoảng sợ.
Suy nghĩ mãi cũng ra cách, tôi chạy ra khu Phú Mỹ Hưng mò mẫm trong 1 cửa hàng
đồ chơi RC và tha về hàng đống đồ chơi, servo (môtơ lái điện tử của xe và máy
bay đồ chơi để bẻ lái, có lực kéo rất mạnh, từ 9 đến hàng chục kilogram) và
dụng cụ điều khiển. Hì hục thêm 2 ngày nữa cho xong thì tôi quyết định ra tay.
Lúc đó là hơn 9h tối, trời có trăng khá sáng. Ở ngoài khu căn cứ bọn rab đã đi
lại khắp nơi và đợi khi bọn chúng thay gác thì tôi bắt đầu chiến dịch để đảm
bảo không có ai bị thương. Tôi lái 2 chiếc xe RC loại lớn có kèm xăng và lựu
đạn tới bức tường phía đông tức là phía đường Nguyễn Tất Thành, đợi 1 thằng
gác bỏ gác đi mồi thuốc thì tôi kích cho servo kéo chốt của 3 quả lựu đạn, 1
tiếng nổ kinh hồn vang lên làm lay động cả thành phố, bức tường phía nam bị
thổi tung lên bay tứ tán. Đám lửa từ mấy quả boom xăng cháy dữ dội sáng cả 1
vùng trời, mấy tên trong nhà nháo nhào chạy ra cầm súng ngó nghiên không hiểu
gì cả, lúc này tôi với lấy 2 cái điều khiển và thay nhau bấm. 2 Khẩu AK được
cố định trên nóc chung cư thay nhau nhả đạn theo nhịp kéo của servo. Để đảm
bảo hiệu ứng tôi cũng cầm khẩu MP5 phụ họa thêm mấy băng đạn vào mấy toàn nhà
cao tầng làm kính rơi loản xoảng xuống đất. Thấy lửa đầu nòng từ nòng từ chung
cư bọn chúng cũng bắn trả dữ dội dù tôi chắc cú bọn chúng chẳng thấy gì. Bọn
rab lúc này thì đổ xô tới nơi có đám cháy hàng đàn nhưng chưa vượt qua được vì
lửa bắt vào mấy chiếc oto cháy rất to.Tôi lúi húi thay đạn cho 2 khẩu Ak rồi
lái chiếc RC thứ 2 lao vào, chiếc này mang 2 trái lựu đạn khói và lựu đạn cay,
bọn chúng còn chưa hiểu gì thì tôi kích nổ khiến cho khói bụi mù mịt, bắn nốt
mỗi khẩu 1 băng thì bọn chúng đã phải chui vào nhà cố thủ vì hơi cay không
thấy gì được, còn bọn rab thì đã bắt đầu vượt qua được đống lửa đang cháy.
Tới đây coi như chuyện đã xong, tôi tháo súng cũng như đồ nghề rồi rút êm về
căn nhà gần đó trú đỡ 1 đêm, sáng hôm sau khu căn cứ chỉ còn là 1 đống hổ lốn
cháy nham nhở. Đung tôi dự đoán, bọn họ kéo nhau ra sân tranh cãi suốt cả buổi
sáng, họ bắt đầu quăng đồ lên xe trong khi thằng cầm đầu bắn chỉ thiên mấy
phát mà chẳng ai nghe. Cái phe chống đối coi bộ thắng thế với hơn mười người
kể cả 3 người phụ nữ bắt đầu trèo lên xe dưới sự bất lực của thằng kia, hắn
chỉa súng vào nhóm chống đối nhưng 1 thân 1 mình hắn đành để cho nhóm kia đi.
Thú thật lúc đó tôi đã định cho hắn 1 viên nhưng may cho hắn là 1 thằng đệ của
hắn đã nhảy ra can vì có tới 4 khẩu súng chỉa vào hắn lúc đó kể cả tôi
Coi như xong 1 nửa, nhóm kia trên 2 chiếc xe bỏ đi vào hướng thành phố, 4
thằng còn lại bơ phờ ngó theo. Chỉ còn chờ bọn này bỏ đi nữa coi như kế hoạch
đã thành công mỹ mãn. Thằng cầm đầu tiến lại bức tường đã cháy đen chống nạnh
đứng nhìn, tôi hồi hộp theo dõi hắn, vì đây là phút giây hắn quyết đinh xem có
nên bỏ đi hay không. Hắn đi tới đi lui coi bộ rất cẩn thận rồi quắc 2 thằng đề
tử lại chỉ chỏ.”Mẹ !” công toi ! tôi văng tục 1 cách đầy tiếc nuối. Thế là hắn
quyết định xây dựng lại bức tường và kế hoach của tôi đã thất bại. Hay là bắn
chết chúng nó cho xong, còn có mỗi 4 thằng, làm 1 loạt là xong.
Trong cơn thất vọng tôi nghĩ thế thôi, đành tiếc rẻ chơi nốt 2 quả lựu đạn còn
lại. Tôi móc cái điều khiển trong balo ra và bấm nút. 2 quả lựu đạn gắn trên
chiếc RC ở bức tường phía tây nổ tung. Thổi bay cả bức tường và làm lộn nhào
luôn chiếc xe của hắn đậu ở ngay đó.
“Mẹ mày ! này thì xây !”
Cả bọn chúng nó nằm rạp xuống không hiểu chuyện gì xảy ra, xong chúng mới đứng
dậy cầm súng tìm chỗ nấp định bắn trả mà có thấy gì đâu mà bắn. Vụ nổ cuối
cùng là tối hậu thư tôi gửi cho chúng nó, chúng mày cứ ở lại đi rồi bố sẽ tấu
hài cho mà xem. Vậy là đến chiều cả bọn đã dọn dẹp xong và bỏ đi, chỉ có điều
chúng nó hướng sang chỗ tôi ở.