Lần Đầu Giết Người


Người đăng: kaiten

Uống nước xong tôi làm gì tiếp ? Đó là câu chuyện tôi không muốn nhắc lại. Tôi
cứ ngồi bần thần chưa thể tin rằng 2 đứa nó đã chết, đầu óc cứ trống rỗng còn
ngoài kia lũ rab cứ xô cửa và gào thét mỗi lúc 1 hung tợn. Tôi cầm súng bước
ra và lên đạn, nhưng không !

Tôi xách can xăng lên lầu 2 rót ra xô rồi bắt đầu xối lên đầu chúng nó, lạnh
lùng tôi quăng 1 mồi lửa và nhìn chúng nó khiêu vũ trong đám cháy khét lẹt bởi
mùi da thịt lẫn quần áo. Tới bây giờ tôi vẫn không hiểu làm sao mình có thể ra
tay 1 cách tàn nhẫn như vậy, sáng hôm sau tôi phải mất tới hàng giờ để “dọn
dẹp” bằng cách đốt tiếp cho xong. Tối đó tôi cũng không thể nào chợp mắt được
dù 1 giây, tôi rấm rức khóc rồi đổ lỗi cho bản thân, đáng lẽ tôi phải cho
thằng Trung cây kiếm, đáng lẽ tôi phải đi lên với thằng Hùng và đáng lẽ tôi
nên rủ chúng nó về nhà nấu bữa tối thay cho việc đi vào đó.

Tôi cũng không quên quay trở lại căn nhà trên đường số 9, thằng Trung đã tuột
dây bỏ đi từ bao giờ, còn thằng Hùng không còn gì cả. Cánh cổng văng ra đè lên
chiếc xe khiến nó bẹp dí hết quá nửa. Nhặt 2 khẩu súng và mấy băng đạn tôi
ngồi xuống salong rồi tự hỏi mình sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào ?
Cô đơn và tuyệt vọng.

Suốt những ngày tiếp đó tôi đã có lúc kê súng vào đầu, tôi dằn vặt và ân hận
hơn bao giờ hết. Còn gia đình thằng Hùng, nếu họ tìm lên được tới đây tôi sẽ
phải nói như thế nào? Tôi cư tự hành hạ bản thân bằng hằng hà xa số những luận
điệu của toàn án lương tâm, và thứ duy nhất có thế biện hộ cho mình đó là ít
ra tôi còn sống. Nhưng rồi cái gì cũng phải qua đi, tôi tập sống 1 mình 1 cách
thực thụ, tôi đốt thời gian bằng cách tới phòng gym tập cho đến khi tay chân
bải hoải, tôi tìm được 1 chiếc máy phát điện nhỏ nhỏ và xem tất cả những chiếc
đĩa tôi lục lọi được ở các xó xỉnh, tôi đọc sách, vẽ tranh, lên cách kế hoạch.
Thậm chí tôi còn cài bẫy khắp các con đường dẫn về nhà, tôi di chuyển hàng hóa
đồ đạc qua 1 căn nhà thứ 2 để làm “safe house” phòng khi căn này bị chiếm.

Việc tôi phòng xa quả thật không thừa, vào 1 buổi sáng tôi đi lấy xăng ở cây
xăng cũ thì thấy 4 đường lốp xe in hằn lên đống cát tôi đã đổ ra đường. Chắc
lại là lũ bên Hoàng Diệu mò qua, tôi lần theo thì thấy chúng nó đục phá tất cả
các căn nhà 2 bên đường Nguyễn Thị Thập, đồ đạc bị chúng nó xới tung cả lên có
vẻ là tìm lương thực. Lúc đó tôi bắt đầu lo lắng thực sự, tôi giờ cô độc 1
mình, chúng nó xới tới xới lui khu quận 7 này thể nào cũng mò tới chỗ của tôi.
Những dấu vết bắn phá vô tội vạ trước kia của cả 3 thằng không thể nào che dấu
được. Hay là chuyển qua chỗ khác ? Hay là đàm phán và nhập bọn?

Suy nghĩ khá lâu tôi nhận ra 1 điều, tôi chẳng biết gì về họ nên chưa thể đối
phó được. Thôi thì cứ để từ từ rối tính, 1 buổi chiều tôi lái chiếc
Lamborghini đi câu cá bên đường Trần Xuân Soạn, nẹt pô suốt cả đoạn đường chán
chê tôi kiếm 1 bóng cây gần cầu Kênh Tẻ rồi ung dung thả câu, cá rất to từ cá
chép đến rô phi và cả cá Lóc nhưng tôi chỉ thả xuống lại, đơn giản là thây
người trôi cả bầy trên mặt sông thế kia thì ăn thế nào được, có lúc tôi còn
quăng câu trúng cả cái xác đành phải cắt dây. Đang rung đùi hóng gió thì bỗng
có tiếng la lên :

“THẰNG KIA NGỒI IM !!!”

Tôi giật mình quay sang thì bất thình lình trên cầu 2 thằng cầm AK chỉa thẳng
vào mặt tôi còn 1 thằng nữa thì đứng nhìn coi bộ chờ “tuồng hay”. Thú thật lúc
đó tôi vãi cả linh hồn, chúng đứng trên thành cầu cách tôi chừng 40m, địa thế
tôi thì trống trải chả có gì che chắn ngoài chiếc xe cách đó 2 mét mà chúng nó
trên cao, tôi dưới thấp dù có nấp sau xe kiểu gì cũng ăn đạn. Khẩu Ak thì để
kế bên bao đồ câu nhưng tôi mà với tới là chúng bắn ngay.

Tôi quay qua méo mặt nhìn chúng nó, 1 thằng coi bộ cầm đầu lại thét lên:

-ĐM mày ! Giơ tay lên mày, ngồi im không tao bắn chết

-Dạ có gì từ từ nói anh ơi ! tôi nói vọng lên.

-Mày ngồi im, 2 thằng này xuống mà mày chạy tao bắn liền ! ĐM mày nói rồi đó đừng có trách.

Nói xong hắn quay qua phẩy phẩy 2 thằng để tử coi bộ leo lên xe để chạy xuống
chỗ tôi, lúc này nhìn rõ thì hắn là 1 thằng cha đầu trọc lọc, ngoài 30, mang
áo 3 lỗ với 1 hình xăm gì đó chả rõ khá to bên vai, thằng cầm súng bên cạnh
thì chắc cũng chỉ tầm tuổi tôi coi bộ ốm đói lắm. 2 thằng nó có độc 2 cây
súng, không đeo theo gì bên người cả còn thằng kia tôi chưa kịp nhìn. Tôi nghĩ
bọn này đã 1 lần bắn thẳng vào mình không thương tiếc thì để tụi nó bắt được
không ăn nhừ đòn thì cũng đi theo thằng Hùng, hay là liều ăn nhiều vậy.

Vừa thấy bóng 2 thằng kia lái xe lao xuống cầu tôi liền hít 1 hơi rồi liều
mạng nhảy xuống sông. Tôi chỉ nghe hắn văng tục 1 câu rồi kêu tên ai đó, không
nín thở nổi nửa tôi mới ngoi lên bu sát vào bờ kè, nhờ có cái bờ kè mà chúng
không thấy được tôi. Ngoi lên he hé nhìn thì cả 3 đứa chúng nó đã nhảy lên xe
nhắm hướng tôi mà chạy xuống. Tôi trèo lên, lượm khẩu súng rồi vào xe đề ba 1
hơi chạy thẳng. Chiếc Lambor cứ rú theo nhịn chân ga của tôi lách qua lách lại
giữa đám hổ lốn trên đường, đinh ninh là chúng không thể nào đuổi kịp nên tôi
cứ nhắm hướng cầu Nguyễn Văn Cừ mà chạy để dụ chúng chạy xa khỏi khu tôi sống.
Âý vậy mà nhìn qua gương hậu chiếc Lancruiser màu đen được lắp 2 miếng thép
hình chóp ở baga để húc tung mọi thứ trên đường lù lù hiện ra, 1 thằng đeo
súng bắt đầu trèo ra ngồi trên thành cửa chuẩn bị bóp cò.

Thú thật là chiếc Lambor dư sức bỏ xa chúng nó chỉ với 1 nốt nhạc nhưng vô vàn
rác rưởi, thây người rồi cả những chiếc xe nằm lăn lóc trên đường làm tôi
không thế nào tăng tốc độ được, với lại tôi cũng chỉ mới biết lái xe chỉ hơn 1
tháng. Chiếc xe của bọn chúng đằng sau thì cứ húc tất cả mọi thứ sang 2 bên
đường rồi ầm ầm lao đến. Thằng cầm súng nổ 3 tiếng chỉ thiên thị uy rồi hét gì
đó chắc là bảo tôi dừng lại. Mẹ bà, bố đâu có ngu, tôi tiếp tục chạy tới gầm
cầu Nguyễn Văn Cừ thì ôm cua 1 hơi ra đường Trung Sơn, đường này sạch hơn nên
tôi bỏ rơi chúng được 1 đoạn. Kế hoạch của tôi là sẽ chạy ra đại lộ Nguyễn Văn
Linh, cắt đuôi chúng ở khu bàn cờ Phú Mỹ Hưng rồi vòng về, ấy vậy mà bọn này
cũng không vừa. Tôi bắt đầu nghe tiếng đạn găm choang choát xuống đường và vào
xe. Đảo tay lái liên tục để lách đạn tôi quay ngoắc xe lên đại độ Nguyễn Văn
Linh, chúng nó vần kiên trì bám theo và nhả đạn bất cứ khi nào có thể.

Mồ hôi vã ra như tắm, chiếc xe vẫn gào rú lên, bỗng toạc 1 cái. 1 viên đạn bay
xuyên qua chiếc xe làm vỡ cả kính sau lẫn kính trước.

“ĐM” tôi gào lên !

Má, ông đã chạy chúng mày còn đéo cho ông yên. Thò tay móc khẩu K59 tôi bắn
cho vỡ kính trước rồi quay ra sau bóp cò liền 1 băng đạn. Bọn nó bất ngờ bị
bắn trả cũng đảo tay lái liên hồi. Quăng khẩu súng xuống sàn xe, tôi thò tay
với lấy khẩu AK cưa báng rồi lên đạn gác lên đùi.

Đạn lại găm chíu chíu xuống lòng đường, lần này không phải 1 mà là 2 thằng,
thay nhau bắn. Đã đến nước này thì chúng quyết không cho tôi sống nhưng khu
Phú Mỹ Hưng đã ở trước mắt, tôi bắt đầu phi vào khu bàn cờ và cắt đuôi chúng
nó. Chỉ qua 3 khúc cua tôi đã bỏ xa chúng nó 1 đoạn, tôi lái xe vòng ra sau
Cresent Mall rồi tắt máy chờ đợi, ở đây là khu quy hoạch nhưng chưa xây dựng,
sau mấy tháng bỏ hoang cỏ đã cao quá đầu còn chiếc Lambor thì khá thấp nên
chúng sẽ không thấy được tôi.

Và số tôi hôm đó quả thật rất đen, chúng lại lù đù xuất hiện trước mặt, tôi
giương súng kéo 1 tràn rồi de lui tìm đường tháo chạy. Cuộc vây ráp diễn ra
suốt 10 phút tiếp theo và có đôi lúc tôi tưởng chừng như đã nằm gọn trong tay
chúng, đơn giản tôi lái xe chưa cứng còn thằng tài xê bên kia coi bộ rất có
nghề.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tôi phi ra lại đại lộ Nguyễn Văn Linh và bẻ
lái ra Nguyễn Thị Thập mà chạy vì trời đã sẩm tối. Suốt cả tuần qua, kể từ khi
phát hiện ra dấu vết của chúng nó tôi đã chuẩn bị cho giây phút này, tôi đã
nói giết rab là 1 chuyện và giết người là 1 chuyện hoàn toàn khác nhưng chúng
không cho tôi 1 con đường sống. Chúng bắt tôi để làm gì, chúng cần chiếc xe
hay 2 khẩu súng và mấy băng đạn ? Không ! Chúng cần nhiều hơn thế nữa. Trên
đường chạy về nhà tôi đã suy nghĩ rất lung nhưng tiếng súng vẫn không ngớt
phía sau bắt buộc tôi phải làm như vậy.

Tôi cua xe qua đường số 10 rồi mạo hiểm nhả ga cho chúng bắt kịp, còn cách
nhau đâu 50 mét thì tôi đè ga hết cỡ, chiếc xe gầm lên phi như điên dại. Chúng
nó cũng không vừa, lên ga và muốn bắt kịp cho được, tôi 1 tay giữ vô lăng, 1
tay rút khẩu K59 bắn về sau mất phát để khích tướng. Tốc độ lúc này đã lên
trên 140km/h, còn đâu hơn trăm mét, tôi hít 1 hơi dài rồi nhắm mắt đè hết chân
ga cho đến khi nghe 1 tiếng rít chót tai.

Chiếc Landcruiser cứ hùng hổ lao đến bị ban mất 1 nửa phần từ nắp capo trở lên
rồi đâm sầm vào căn nhà bên đường. Chúng nó cũng chỉ còn phần dưới, ruột và
tim gan phèo phổi trào ra ngoài. Qua gương hậu tôi chỉ biết cuối gằm mặt xuống
không dám nhìn.

Chẳng là tôi căng 1 chiếc xích ngang đường qua 2 cây trụ điện, chiếc Lambor
thấp hơn nên vượt qua sợi xích không chút sứt mẻ, trong khi chiếc Lancruiser
thì cao gấp đôi. Sợi xích giữ lại những phần cao hơn nó.

Trời ạ, tôi vừa giết người. Tôi lặng lẽ lái xe chạy thằng qua căn nhà dự phòng
cách đó hơn 2 cây số rồi vào nhà khóa cửa lại. Tôi lên giường nằm vắt tay lên
tráng suy nghĩ mà chẳng thiết ăn uống, nhưng tôi cho rằng đây là 1 cách tự vệ
chính đáng. Chúng đã muốn giết tôi, tôi đã trốn chạy từ quận 7 qua quận 8 mà
chúng vẫn không tha, và sập bẫy là do chúng nó không thấy đường chứ không phải
do tôi.

Tôi ở trong nhà suốt 3 ngày liền để coi tình hình cho im ắng, vì tụi nó không
về thì chắc chắn nhóm khác sẽ đi tìm. Cái bẫy lồ lộ thế kia nếu tìm được chúng
nó sẽ biết có người nhúng tay vào và lùng sục nên tôi đành tạm lánh 1 thời
gian.


Hắc Tử Truyền Kì - Chương #7