Người đăng: kaiten
Quan cảnh bên trong trụ sở cũng hoang tàn như những nơi khác,chúng tôi lò dò
tiến vào. Tôi đi trước, kê súng lên vai và cẩn thận từng bước một,2 thằng kia
lăm lăm dao theo sau. Tất cả cửa các phòng ban đều mở toang, giấy tờ bay tứ
tung đầy trên sân. Cả cái khu này rộng dễ đến cả hecta, chúng tôi cứ lò mò đi
tới đi lui mà không tìm được kho vũ khí, nào là ban An ninh chính trị, truy
nã, cảnh sát hình sự và đủ thứ văn phòng mà tuyệt nhiên không thấy kho quân
khí.Mồ hôi vã ra như tắm, tôi lết tới cái ghế đá ngồi phệt xuống, 2 thằng kia
đi tới đi lui bại cả chân cũng ngồi xuống nhăn tráng nhìn tôi.
Giành chút thời gian quan sát tôi nghĩ là đây là sở chỉ huy tác chiến, vũ khí
chắc chỉ có ở các tiểu đoàn cảnh sát cơ động. Lực lượng an ninh bình thường
cũng dùng tới dùi cui và rulo bắn đạn cao su. Đang nãn chí định bảo tụi nó
quay ra để chạy qua bộ tư lệnh QK 7 thì thằng Trung nó nói:
“Hay quay lại khu cảnh sát hình sự xem sao? Chứ cả cái bộ Công An không lẽ
không có khẩu súng?”
Tôi nghe cũng có lý,nãy giờ chúng tôi cứ đi tới đi lui tìm chữ kho quân khí
hoặc đại loại mà chưa vào 1 cái phòng nào cả. Nói là làm liền tôi thúc 2 thằng
nó đứng dậy. Khu Cảnh sát hình sự là 1 tòa nhà cao 4 tầng, ở giữa có cầu thang
chính,mỗi tầng có 3-4 phòng ở 2 bên cầu thang và đều có hành lang kiểu như
trương học. Đa số cửa phòng đều mở toang nhưng bên trong khá tù mù, tôi khá
ngại việc lũ rab nó nấp trong này nên cũng có chút ái ngại.
“Cầm súng thì phải đi trước”
Thằng Hùng cười cười cà khịa tôi, tôi nhăn tráng bước vào hành lang. dãy phòng
đầu tiên ở lầu 1 có 3 phòng, 1 bên trái và 2 cái bên phải. cái phòng rộng bên
trái là phòng họp nên tôi không cần vào. 2 phòng còn lại là trực ban và quản
lý hồ sơ. Tôi cũng chỉ ngó sơ qua cửa kính vào chứ không bước vô làm gì vì khả
năng không cao. Lại bước lên lầu 2, tôi cẩn thận dặn 2 thằng phải ngó chừng
đằng sau, việc của chúng nó chỉ là ngó chừng đằng sau thôi là đủ rồi, trên
phim ảnh biết bao nhiêu người chết chỉ vì con gì lao từ sau đến đớp.Kiểm tra 2
phòng bên trái cũng chả có gì, bên phải thì 1 phòng khóa còn 1 phòng tối thui
ghi chữ “ Đơn vị tác chiến SSCĐ”, cái phòng này tôi chả thấy gì cả vì cửa sổ
lẫn cửa chính của nó làm bằng thép chứ không phải kính. Tôi chắc mẩm phải có
gì trong này, cánh cửa mở hé hé nên tôi lấy chân đạp mạnh ra, chưa kịp thò đầu
vào nhìn coi có gì thì có mấy tiếng tru ghê rợn từ trong phòng vang ra, tôi
hoảng hồn lùi 3 bước liền tay thì vẫn lăm lăm súng. Mấy con rab trốn trong này
bị ánh sáng rọi vào chói mắt nên tru lên liên hồi rồi trốn vào góc vì tôi nghe
tiếng bước chân tụi nó rõ mồn một.
“ĐM tụi nó trong này”.
“Anh thấy gì không?”
Thằng Hùng hỏi.
Tôi đáp “ chắc là kho vũ khí, a thấy có mấy cái áo chống đạn vất trên bàn”
Tới nơi rồi mà còn gặp cái đám này. Giờ vào cũng không được mà bỏ đi cũng
không xong, tôi bảo tụi nó ra chỗ sáng rồi suy nghĩ 1 hồi chả biết làm sao.
Thằng Trung nó đòi đứng chỗ cửa mà bắn vào, tôi thì vừa bị chúng nó hù hãi
thấy bà nên không dám. Tôi bảo “tụi nó đang loạn ,mày đứng đó nó táp mày luôn”
. Thằng Hùng này giờ đi tới đi lui không nói gì coi bộ suy nghĩ rất lung, bống
nó chạy ngược lại 2 cái phòng trống tôi đã kiểm tra nhìn tới nhìn lui rồi quay
lại. Nó hiến 1 kế đó là khiêng mấy cái bàn chèn cửa lại, 1 cái nữa kê ngay cửa
sổ cho tôi thò súng qua lỗ thông gió phía trên mà bắn vào. Nghe cũng hợp lý
nhưng thằng nào là thằng đóng cửa ? vì đóng cửa lại phòng nó sẽ lại tối thui
và chúng nó lại nhảy bổ ra.
Cả tôi và thằng Hùng nhìn thằng Trung vì nó rõ ràng là nó to nhất bọn. 3 thằng
khệ nệ khiên 2 cái bàn làm việc từ bên kia sang, tôi đẩy 1 cái trước cửa chèn
1 bên. Nhiệm vụ của thằng Trung là phải phi sang bên kia đóng nốt cái còn lại
còn tôi và thằng Hùng sẽ chèn cửa lại ngay lập tức. Nó ái ngại trèo lên bàn
chuẩn bị phi qua, tay thì cầm con dao. Tôi đứng dưới, hướng thằng súng vào
cửa. Lúc này ánh sánh chỉ chiếu vào bằng đúng cái hình cánh cửa trên sàn nhà.
Thằng Trung hít 1 hơi chuẩn bị nhảy sang bên kia thì tôi hô lên vì nảy ra 1 ý:
“TỪ TỪ ! mày trèo qua lan can rồi đu qua đi, mày nhảy qua nó chụp lại bây giờ”
Nó nghe có lý lại trèo xuống, nhảy ra bên ngoài lan can rồi dò dò bước qua
từng bước. Cuối cùng nó cũng sang được bên kia, nó hô chuẩn bị. Thằng Hùng đã
vào vị trí chuẩn bị đẩy cái bàn còn tôi vẫn cầm súng trên tay. Đếm tới 3 thằng
Trung đạp cửa cái rầm ! thằng Hùng đẩy ngay cái bàn vô. Bên trong bọn nó phi
ra đập rầm rầm vào cánh cửa thép, tưởng như sắp bật ra, 2 thằng nó nhanh tay
đỡ cái bàn lại ngay lập tức, tôi không nói không rằng nhắm thằng vào cửa siết
cò.
Súng AK giật, phải nói là rất giật, dù tôi đã kê sát vào vai nhưng nó cứ nảy
tưng tưng làm đường đạn lên kéo xuống mấy lần.Tiếng súng nổ đinh tai, cắm vào
thép choang choát, tiếng bọn nó tru tréo bên trong hòa lẫn vào nhau cứ như 1
bản nhạc rock thứ thiệt. Bắn bao nhiêu viên tôi cũng chẳng rõ, cánh cửa thép
đã lủng lỗ chỗ cũng là lúc tiếng “tách” khô khốc vang lên báo hết đạn, tôi
ráng kéo cò vài lần nữa cũng chỉ toàn “tách” là “Tách”.
Bên trong tiếng đập cửa cũng đã im hẳn, tôi cẩn thận trèo lên bàn chỗ cửa
thông gió, thay băng đạn còn lại với 5 viên . Dùng bán súng đập cho mấy miếng
bê tông bể ra rồi ngó vào. Tối thui ! chả thấy gì mà coi bộ đã im ắng hẳn.
“Rồi ! vô tụi bây” tôi trèo xuống ra đứng trước cửa
2 thằng nó kéo bàn ra, cánh cửa tự bung ra với 2 cái thi thể đầy máu me đổ sập
ra ngoài. 1 ông mập như heo đeo hàm chắc tới thiếu tá, 1 ông còm nhom có lẽ
đói ăn cả tháng nay. Thằng Trung cẩn thận lấy cây giáo chọt chọt xem đã chết
hẳn chưa, tôi nhìn 5-6 cái lỗ đạn trên lưng to bằng nắm tay thì biết thừa chả
có cách nào mà sống được.
Đạn Ak găm vào người lỗ chỉ bé tý bằng đầu đũa nhưng nó xuyên qua rồi “phá” ra
rất to, độ xuyên thì khỏi phải bàn. Nấp sau tường, sau cửa nó vẫn đục qua
được, có điều bắn rất giật. Hồi chơi game bắn đâu trúng đó nhưng thực tế bắn
như thế là không tưởng, tới bây giờ bắn chắc hết cả thùng hơn ngàn viên tôi
vẫn không thể nào điểm xạ cho chính xác được. Cả ba nhìn vào phòng, ở giữa có
1 cái bàn dài, 2 bên treo đầy quân phục như Nón, boots, áo chống đạn.có mấy
tủ gỗ nhưng mở ra cũng chỉ toàn boot và mũ. Hóa ra trong phòng này còn 1 phòng
nữa cũng cửa thép, khóa ngoài bằng ổ Việt Tiệp, lúc tôi nhìn vào hóa ra là
nhìn vào phòng này chứ không phải bên kia nên không thấy gì cả. Kho báu là đây
nhưng mở thể nào ?
Thằng trung bảo bắn vào ổ khóa nhưng tôi từ chối vì tôi coi trên Myths Buster
của discovery thì không được, lực của viên đạn không đủ bẻ gãy chốt bên trong,
chưa kể nó còn văng mảnh vào người. Cách tốt nhất là bắn vào bản lề rồi đạp
cửa, tôi nhắm mắt nhắm mũi kê vào bản lề trên 2 phát, bản lề dưới 2 phát. Đạn
đục mấy lỗ rõ to nhưng coi bộ chúng chẳng suy chuyển gì cả.
“Mày đạp phát coi Trung” Tôi nói nó.
Thằng cu phi lên làm 1 cước và quả như mong đợi, nó dội ngược ra té cái bẹt
xuống đất. Tôi và thằng Hùng không thể nào nhịn cười được vì nó đạp vào cái
cửa bên kia mà cái cửa bên kia thì tôi có phá bản lề đâu. Nó lồm cồm bò dậy,
chắc nhận thấy cái ngu nên phi lên 1 lần nữa và lần này cánh cửa lún vào hẳn,
cứ thế đến lần thứ 3 thì đã vừa 1 người chui lọt.
Tôi chui vào trước, trời ạ ê hề súng là súng, 1 số được xếp dựa vào tường, 1
số được bỏ trong tủ. AK-47, K59, AK bán gấp và cưa nòng của đặc nhiệm hàng
chục khẩu. Có cả mấy cái thùng nhựa có in quốc huy, tôi khui ra thì là MP5 có
nòng giảm thanh và kính ngắm của Isarel. Có cả shotgun bắn đạn hoa cải của
Tiệp Khắc, tất cả đều bóng loáng dầu mỡ. 2 thằng kia chui vào cũng tí tóay sờ
sờ nắm nắm lên đạn như thật, 2 thằng đó còn đang chơi với đống súng thì tôi
nhận ra 1 điều:
KHÔNG CÓ ĐẠN
Qủa thật là số khổ mà, tới nước này rồi lại không có đạn. Súng không có đạn
cũng chỉ là 1 cục thép. 3 thằng thay mở tung hết hết tủ với với thùng nhựa
dưới đất cũng chỉ toàn là súng. Duy nhất còn 2 cái tủ thép lớn chưa mở được, 2
cái tủ này khác ở chỗ bị khóa lại và là ổ mở bằng mã xoay như két sắt.
Chắc chắn là đạn trong này, 2 thằng kia lại tụm lại xoay xoay lại còn kê tai
vào nghe như tụi cướp Ngân Hàng vẫn làm, tôi thì chán đến tận cổ cái phi vụ
này rồi. Từ sáng vác đống hàng về là bải hoải tay chân, giờ phá mấy lớp cửa
vẫn chưa xong nên ngồi phệt xuống đất. Đạn còn đúng 1 viên nên cũng không phá
được.
Thú thật tôi là 1 thằng thông mInh, các vấn đề không giải quyết cho bằng được
không bằng cách này thì cách khác. Tôi gõ vào thành tủ thì thấy chỉ là thép
mỏng 1-2 li. Bí quá thì vác xà ben lên đục nhưng không cần phải thế. Tôi hô 2
thằng kia dọn đống súng lại rồi cả 3 hì hụi xô cho cái tủ ngã xuống, Tôi chắc
mẩm cái tủ này nặng dễ đến vài tấn vì toàn đạn đồng ở trong đó.
“2-3… zô!!!””
“2-3… zô!!!””
“2-3… zô!!!””
Tủ đổ cái ầm, 2 thằng vẫn chưa hiểu tôi xô xuống để làm gì, tôi đi 1 vòng ngắm
nghía rồi kê súng bắn 1 phát phía sau làm nó lủng 1 lỗ. Giuơng súng lên nện
báng súng xuống mấy lần thì cái lỗ tí tẹo đã bể ra 1 miếng toang hoát. 2 thằng
kia giờ đã hiểu tôi làm gì nên cũng nhảy vào đục cho nó to ra. Thực ra loại tủ
tường này không có gì lạ, cũng chỉ là loại tủ thép của Trung Quốc mà mấy cơ
quan hay đựng tài liệu, lúc trước cơ quan Ba tôi cũng có 1 cái rồi được cơ
quan cho gia đình làm tủ quần áo nên tôi biết, Thép phía trước, 2 bên và dưới
đáy rất dày nhưng ở đằng sau thì mỏng như lá lúa, hàng trung quốc mà, có bao
giờ người ta nghĩ tới chuyện cạy tủ từ đằng sau đâu mà phải làm cho dày.
Cạy ra thì những viên đạn đồng sáng lấp lánh như kho báu hiện ra trước mặt,
đạn 7,62MM của Ak, đạn K59, đạn 9mm của MP5 và đạn hoa cải tất cả được gói
bằng hộp giấy cẩn thận xổ tung ra đầy tủ. tôi mở 2 thùng nhựa đựng MP5 ra, lôi
hết đệm lót bằng mủ vứt đi rồi hốt đạn bỏ vào. Lòng tham là vô đáy, chúng tôi
hỳ hụi hốt bỏ cho đầy 5 thùng mới xô tiếp cái tủ tiếp theo, lần này tôi hào
phóng làm hẳng 1 băng ở mép tủ rồi mới đục ra, tủ này thì toàn lựu đạn là lựu
đạn, loại lựu đạn cay CS, loại khói Smoke, lựu đạn choáng Flash, tất cả đều là
hàng isarel trừ lựu đạn nổ. Lại hý hoáy hốt cho đầy 2 thùng.
Mãi làm việc, lúc này đã là 5h hơn, trời bắt đầu tối dần, tôi bảo 2 thằng nó
nhét đạn vào băng mỗi thằng cầm 1 khẩu rồi ra đánh xe vào đây. 2 thằng cũng
biết là nếu không về kịp chuyện gì sẽ đến nên nhanh chân làm liền.
Tôi lựa súng để vác ra ngoài, mỗi loại 3 cây rồi lôi ra để sẵng ngoài hành
lang, tiện thể phá luôn cánh cửa thép để kéo đạn ra ngoài cho dễ.Tôi đã nói
tính tôi cực kỳ tham lam và tính toán, tôi không lôi hết đám súng này về được
thì cũng không để cho ai dùng, tôi tháo sạch tất cả các hộp tiếp đạn cho vào
riêng 1 thùng. Nếu không có hộp tiếp đạn ai lấy được súng và đạn cũng chỉ nhét
vào nòng 1 viên 1 lúc và bắn tắc cú như súng hồi đệ nhất thế chiến. Tôi biết
chừng này súng đạn có thể cứu mạng nhiều người, nhưng để lọt vào tay những kẻ
bất hảo chúng tôi vừa gặp trên đường Hoàng Diệu thì không giác gì nối giáo cho
giặt
Thực sự là đạn rất nặng, thùng nhựa có bánh xe và tay cầm kiểu vali du lịch
nhưng tôi cũng chỉ lôi được ra tới cầu thang chứ không vác xuống được.2 thằng
kia đã tới, Ánh đèn pha của chiếc Fortuner rọi loang loáng trên mặt sân, tôi
xách súng xuống trước rồi bảo chúng nó lên khiên đạn, xuống xe tiện thể tôi
phá luôn mấy cái cái kiếng bể vì nó che tầm nhìn. Lên xuống mấy lần cuối cùng
cũng chuyển xong đống súng và đạn lên xe. Trời lúc này đã tối hẳn, 3 thằng
không nói không rằng leo lên xe kéo 1 hơi về nhà, chúng tôi chạy đường Nguyễn
văn cừ - Trân Xuân Xoạn để né bọn bên Khánh Hội, cách nhà hơn 500 thước trời
đã tối, bọn rab mò ra đi lổn ngổn khắp nơi, chúng thấy đèn pha thì dạt vào 2
bên nhưng đằng sau thì chạy theo hàng đàn. Xăng đã về vạch đỏ, thằng Hùng
giương khẩu MP5 về sau bắn cầm hơi, tiếng súng nổ làm hàng chục con đổ xuống
nhưng coi bộ làm cho tụi nó càng hung tợn hơn, tôi hí hoáy nhét đạn vào băng
AK rồi cũng bắn chí chóe, 1 phát của tôi nó xuyên qua tới 2-3 thằng làm chúng
nó ngã rạp xuống như rạ. Vẫn còn hơn mấy chục con rab lâu bâu chạy theo, Thằng
Trung vẫn nhấn ga, về tới khu bàn cờ tôi bảo nó tắt đèn chạy lòng vòng để cắt
đuôi tụi này. Tôi cũng tranh thủ nhét thêm đạn vào băng MP5 rồi lắp nòng giảm
thanh vào. Cắt đuôi được đám tụi nó nhưng trên đường vần còn vài con đi lại
lổm ngổm. thằng Hùng tiện thể cho vài phát thì tôi ngăn lại vì tiếng súng sẽ
làm cho tụi nó bâu lại, hiểu ý nên nó cũng lắp nòng giảm thanh.
Dừng trước nhà, tôi quăng chìa khoa cho thằng Trung mở cửa rồi trèo lên nóc
capo điểm xạ ngay đầu mấy con lăng quăng này giờ vẫn bám đít, xui thay tiếng
tru tréo làm cho chúng nó không biết từ đâu tràn ra mỗi lúc 1 đông. Mở đc 2
cánh cửa thì tôi nhảy xuống, thằng hùng bật cửa sau định vác đạn vào thì tôi
ngăn lại vì sáng mai lấy cũng chưa muộn. Cả 3 vào nhà chốt cửa lại cũng là lúc
chúng nó bâu đến đập cửa rầm rầm.
Khóa nốt cửa kéo tôi chạy lên phòng thằng hùng ở lầu 2, ra lan can giật ngay 2
quả flash quăng xuống đám tụi nó. 2 quá lựu đạn chát chúa nổ lên kèm theo ánh
sáng làm chói mắt vô cùng. Dù đã nhắm mắt trước nhưng tôi vẫn bị choáng tối
nỗi phải giữ tay vào lan can mới đứng vững. mấy con rab thì thét lên như bị
thọc tiết.
2 thằng kia lôi tôi vào đóng cửa lại, tôi vẫn chưa mở mắt ra được nên hỏi tình
hình sao rồi. Thằng Trung thò đầu ra ngó xong báo cáo lựu đạn choáng đã làm mù
mắt tụi nó, chúng nó bắt đầu tản ra và dò dẫm vì không còn thấy gì. Lúc này
tôi mới thở phào nhẹ nhõm nằm vật ra giường.