Tìm Kiếm


Người đăng: kaiten

Hôm nay quả thật rất mệt nhưng cũng rất tuyệt, chúng tôi thu được cả tá súng
với mấy hòm đạn đủ dùng cho 1 đại đội vũ trang. Mùi thuốc súng ám khắp cơ thể,
cảm giác khẩu súng dũng mãnh nhả đạn vèo vèo làm chúng tôi hưng phấn hơn bao
giờ hết. Bên ngoài coi bộ đã êm, lại tắm “khô” rồi ăn cơm. Ngày mai chúng tôi
cần tìm 1 chiếc xe hơi tốt, vài thùng xăng cho 2 thằng kia về Vũng Tàu vì
chiếc Fortuner vừa hết xăng vừa lủng lỗ chổ nên không biết hư khi nào, tôi đã
nghĩ cứ để chúng nó đi cho thõa lòng chứ hơn mười triệu dân Sài Gòn bị quét
sạch sau chỉ hơn 1 tháng thì cơ hội tìm thấy gia đình rất mong manh.

Sáng ra chúng tôi vác đạn vào, mỗi thằng lựa 1 khẩu và dắt lưng thêm 1 khẩu
K59. Đạn được nhét vào hộp tiếp đạn, tôi còn cẩn thận làm cho mỗi thằng 1 băng
double mag bằng băng dính. Cho lựu đạn mỗi loại một vài trái và shotgun vào
balo, không dè dặt như hôm qua, được “vũ trang” tới tận răng nên thằng nào
cũng hí hửng. Chưa kể nếu kiếm được xe và xăng sớm chúng nó sẽ lên đường về
nhà ngay trong hôm nay. Vì xe máy vẫn để ngoài siêu thị nên chúng tôi phải đi
bộ ra lấy, 8h sáng chúng tôi dắt díu nhau đi ra ngoài. Tham thì thâm, đi bộ có
hơn mấy trăm mét mà khẩu súng với balo trên vai nó cứ kéo xuống nặng trĩu như
tạ, trời chưa hửng nắng mà mồ hôi cứ vã ra như tắm, chúng tôi đi đường Lê Văn
Lương rồi ra Nguyễn Thị Thập. Ở ngã 4 này có 1 cây xăng khá lớn, chúng tôi có
thể kiểm tra sơ kiếm 1 vài can xăng rồi ra lấy xe máy chạy đi tìm xe hơn sau.
Đi tới chỗ chung cư Hoàng Anh Gia Lai 2 thì mặt đường bê bết máu khô, xương
xẩu văng khắp nơi, không nói cũng biết cái hầm xe trong chung cư chứa chắc tới
cả ngàn con rab. Tôi giục bọn nó đi nhanh, nhưng chưa kịp chạy qua ngã tư tôi
đã nghe tiếng thép cà xuống đường nghe rít tai từ đâu vọng lại.

Ra hiệu cho 2 thằng kia nấp vào mái hiên bên đường, tôi nhìn tới nhìn lui
không thấy ai, lắng nghe thật kỹ thì thấy vọng lại từ hướng Nguyễn Thị Thập
gần siêu thị. Tôi chậm chậm tiến ra ngó qua thì thấy 2 chiếc xe hơi được độ
chế bằng thép lù đù tiến tới, đằng sau là gần chục thằng vừa súng vừa mã tấu
dàn hàng ngang . “Mẹ !” tôi chửi thề trong miệng, ở trong nhà thì thôi chứ cứ
mò ra ngoài là không đụng cái này cũng đụng cái kia. Chắc là bọn bên Hoàng
Diệu, hôm qua chúng nó thấy chúng tôi chạy từ Quận 7 qua nên hôm nay nhất
thiết là phải lùng cho được đây mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Việc chúng nó lùng sục và đông gấp 3 chúng tôi không cho tôi một cơ hội đối
thoại nào hết. Tôi đưa tay lên làm dấu “cắt cổ” cho 2 thằng rồi chỉ vào hướng
chung cư Hoàng Anh Gia Lai, 2 thằng đần này cứ trố mắt ra nhìn, 1 là chúng nó
hiểu nhưng không dám vào, 2 là chúng nó không hiểu gì sấc. Tôi lật đật chạy
lại kéo chúng nó vào chung cư, lựa 1 góc nhìn có thể thấy được ngã tư, tôi
ngồi xuống, móc 1 quả C.S cay và 1 quả flash từ balo ra. Chỉ cho 2 thằng kia
vòng ra sau, tiếng thép lạnh gõ xuống đường đều đều báo hiệu chúng nó sắp tới,
Tôi chạy qua hầm xe không quên quăng 2 quả lựu đạn vào. Quả flash nố trước ,
quả C.S cay phì phì khói ra sau, cả trăm con rab đang ẩn nấp bị ánh sáng như
sét đánh nổ trước mắt làm mù ngay lập tức, cộng thêm hơi cay từ trái C.S làm
chúng nó hỗn loạn chạy khắp nơi tràn lên sân rồi ra ngoài đường. Vừa kịp lúc
bọn kia tới, giữa ban ngày ban mặt bất thình lình cả đàn rab túa ra như ong vỡ
tổ chắc là cái cảnh tượng chúng nó chưa thấy bao giờ, bọn chúng hoản loạn,
những thằng có súng thì siết cò, những thằng cầm dao, mã tấu thì nhảy tót lên
xe. Khổ nổi chúng nó càng bắn thì tiếng súng càng thu hút bọn rab, sống trong
đêm tối nên thính giác chúng nhạy hơn bao giờ hết, dù đã mù nhưng vẫn hăng máu
đổ vể nơi có tiếng súng. Chúng bắn cầm chừng ít hơi rồi lui ngược lại tháo
chạy. Cả 3 thằng ngồi cười không thành tiếng.

Thực ra thì 3 thằng với súng ống như thế này có thể phục kích chúng nó 1 cách
“ổn thỏa”, bọn nó đâu chừng chỉ có 3-4 khẩu súng, không cần phải giết mà cũng
đủ làm chúng hoản sợ bởi hỏa lực áp đảo. Nhưng 1 người thận trọng như tôi
không chọn phương án đó, thứ 1 giết rab và giết người là 2 chuyện hoàn toàn
khác nhau, giết người thì mình cũng không khác gì chúng nó cả và là 1 hành
động vô nhân tính. Thứ 2, nợ máu rồi cũng sẽ phải trả bằng máu, chúng sẽ trở
lại lùng sục chúng tôi cho bằng được mới thôi. Đây không phải là 1 bộ phim
cowboy Mỹ nên tôi không thể mạo hiểm mạng sống của mình và 2 đứa kia được.

Trên sân và ngoài được bọn rab lúc nhúc khắp nơi, lúc này chúng trở thành
zombie chính hiệu có điều không thấy gì mà thôi, chúng đi lại dò dẫm trông
thật đáng thương. Giữa ánh sáng mặt trời tôi mới thấy chúng rõ hơn, những con
người tóc tai rũ rượi, lưỡi thè ra ngoài, quần áo rách nát bẩn thỉu, có nam có
nữ, cả trẻ em. Mấy đứa nhỏ lò dò đi lại, tụi con nít thì có tội tính gì chứ ?.
cả 3 thằng im lặng chẳng nói chẳng rằng. Mươi phút sau chắc chắn bọn nó đã đi
khuất, 3 thằng nhẹ nhàng bước qua đám rab lại chỗ cây xăng. Không có điện,
không bơm xăng được, tôi tìm nấp hầm, mở kẹp chì và tìm cách phá khóa nhưng
cũng không được, ngay nắp hầm xăng nên việc đục phá không khác gì “đốt diêm
soi xăng”. Chạy vào trong văn phòng tôi tìm được chùm chìa khóa nên không khó
để mở hầm, hầm tối nhưng mùi xăng xông lên báo vẫn còn nhiều. Ngó quanh có mấy
can nhớt 30 lít loại dùng cho xe tải, tôi đem đổ hết ra đường, thằng Trung
tưởng tôi đổ đốt bọn rab nên cũng hý hửng làm theo. Tôi lắc đầu ngao ngán rồi
lấy xẻng xúc cát trong thùng chống cháy văng lên đống nhớt. Thực ra việc này
là để đánh dấu xem lần sau tụi kia có trở lại hay không, nếu chúng trở lại thì
phải chạy qua đống nhớt và cát, in dấu lại để tôi biết đường mà đối phó chứ
không phải là để đốt bọn rab.

Xong xuôi, tôi kiếm dây thả thùng nhớt xuống vớt xăng. Hì hụi cũng được 2
thùng, tạm thời để đó, chúng tôi ra siêu thị lấy xe máy quay lại lấy xăng rồi
nhắm hướng mấy salong auto trên Nguyễn Văn Linh thẳng tiến. BMW, Porches,
Mercedes, không salong nào còn 1 chiếc. Bọn hôi của đã vào vơ vét đập phá
chẳng còn gì cả, 3 thằng cầm 2 can xăng đứa giữa trời nắng muốn khóc. Tôi quay
qua hỏi chúng nó “Giờ sao?”, 2 thằng im lặng không nói. Tôi thở dài ngao ngán
rồi leo lên xe nhắm hướng Nguyễn Đức Cảnh-Phú Mỹ Hưng mà chạy, xe trên đường
không phải là không có nhưng toàn là thủng lốp, bể cầu, vỡ cửa hay bị đốt
cháy cả, tóm lại là khó mà tìm được chiếc còn chạy được. 2 thằng kia rồ ga bám
kịp hỏi tôi đi đâu, tôi bảo thì đi kiếm xe chứ đâu.

Phú Mỹ Hưng, khu đại gia, khu nhà giàu nhất nhì Việt Nam thì thiếu gì xe. 1
cái biệt thự có 2-3 cái xe là chuyện hết sức bình thường. Nhưng tôi biết 1 căn
có tới 4 chiếc.

Nhà của Cường ĐôLa.

Chẳng là lúc trước tôi sống ở khu Sky Garden, là sinh viên nên tôi thường phải
ăn cơm trong siêu thị Coop-Mart gần đó. Cách đó không xa là nhà của Cường
Dollar và Hồ Ngọc Hà, xẩm tối đi ngang qua tôi vẫn thường thấy mấy đứa đệ tử
đánh xe ra chạy lòng vòng rồi lau chùi nên biết chắc phải có xe ở đó. Căn nhà
nhìn bên ngoài chả có gì ngoài 1 cái ghế gỗ, không để í thì ít ai biết nó là
của dân chơi đình đám nhất Miền Nam.Tới nôi tôi vẫn tịnh không nói 1 lời, 1
cách lạnh lùng tôi móc shotgun ra bắn 6 phát thành hình tròn rồi đạp cánh cửa
kéo lủng lỗ vừa đủ để chui lọt

Oh lala ! trong ánh sáng tù mù tôi cũng thấy rõ mấy chiếc siêu xe bên trong,
cẩn thận quăng vào 1 quả flash rồi tôi mới chui vào. Thảo chốt đẩy cửa lên thì
2 thằng kia chỉ có nước mắt chữ A mồm chứ O. 4 chiếc siêu xe chình ình trước
mặt: Roll Roys Phantom, Lamborghini Aventador, Ferrari Califorina và 1 chiếc
Can Am Spider 3 bánh bóng loáng không chút bụi, chìa khóa còn cắm sẵn trong
xe.

Không thể diễn tả được 2 thằng kia vui mừng thế nào, dù đã biết trước nhưng
tôi vẫn cười toe toét. 2 thằng ngồi lên 2 chiếc Lamborghini và Ferrari rồ ga
phóng ra đường “thị uy” ầm ĩ như lũ “Trẻ trâu” thứ thiệt. Cho chúng nó chạy 1
lúc xong tôi mới bảo cất vào gara. Đơn giản là đường từ đây xuống Vũng Tàu hơn
trăm km, vật cản rất nhiều nên không thể chạy 2 chiếc gầm thấp này được. Tôi
mở cửa chiếc Roll Royce ra rồi ngả mình mời 2 ông nội đang mặt nặng mày nhẹ
bước vào. Phần tôi thì tôi nhảy lên chiếc Can Am vì lúc bây giờ chưa biết chạy
xe hơi.

Đi đâu thì đi cũng phải về nhà cái đã, chúng tôi lại lái về nhà. Chất lên
chiếc Roll Royce số nước uống và lương thực cho 2 thằng đủ dùng trong 1 tháng
gồm cả gạo, mắm, đồ hộp và nước uống. Súng ống đạn dược chúng nó đã đeo bên
mình từ sớm nên không cần lấy thêm. Đã quá trưa nhưng 2 thằng không chịu nán
lại chút nữa ăn bữa cơm cuối cùng mà thủng thẳng đòi đi luôn, chúng tôi trên 2
chiếc xe lại nhắm hướng cầu Phú Mỹ mà chạy.


Hắc Tử Truyền Kì - Chương #5