20 : Ngươi Khi Dễ Ta !


Trận này đối thủ của Dương Thần là một tiểu cô nương tên Vũ Mộng. Bề ngoài
đánh giá vô cùng dễ thương, có thể xếp vào đội trẻ em cần được bảo tồn nếu có.

Nhưng không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, có thể lọt vào vòng này
thì đều là không tầm thường. Dĩ nhiên chỉ là đối với người khác mà thôi, còn
với Dương Thần thì chính là hắn đang khi dễ. Lấy tu vi Luyện Thể tầng bảy đi
đánh với 5,6 luyện thể, cái này cũng hơi có chút vô sỉ.

Thế nhưng trận này Dương Thần không có ý định thắng, bởi vì hắn cảm thấy bản
thân đến vòng này là được rồi. Nếu đi tiếp thì chính mình sẽ bị chú ý cũng như
thực lực bị tiết lộ nhiều ra ngoài.

Thế nên hắn quyết định sẽ diễn một vở kịch làm cho bản thân thua, tự nhiên
không thể quá sức lộ liễu được. Từng cái sắc mặt cho đến hành động đều phải
như thật, khiến người ngoài nhìn vào vô luận phát hiện thật giả.

Đứng trên đài số năm, Dương Thần làm vẻ mặt căng thẳng vô cùng, ánh mắt thì
luôn hướng về cái kia vũ mộng. Thế nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như thế vũ Mộng
hai má lại ửng hồng lên. Đây cũng thật là phát triển quá sớm đi, bảy tuổi mà
đã biết ngại rồi.


  • " Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Có tin ta móc hai mắt của ngươi ra không. "

Giống như thẹn quá hóa giận, tiểu cô nương lại hướng về Dương Thần s** bậy. Dĩ
nhiên là hắn vẫn như thế không quan tâm, " chỉ là một cái oa tử mà thôi, nói
chuyện cũng quá phách lối đi ! " Dương Thần cũng thầm nghĩ trong lòng.

Đằng này, thấy tên trước mặt không trả lời mình, Vũ mộng mặt cùng tai lập tức
đỏ lên vì giận. Từ bé đến lớn chưa từng ai dám làm như thế với nàng, ngay cả
cha nàng chính là Thành Chủ Phong Vân Hoàng Thành cũng như vậy! Thế nhưng chưa
kịp nói gì thì...

Đúng lúc này giọng của vị nội môn trên đài lại vang lên.


  • " Trận đấu bắt đầu... "

Vừa dứt, Dương Thần đang đứng lập tức lao lên, tuy nhiên hắn chưa có sử dụng
Bá Hồn, chỉ dùng đơn thuần nhục thân cùng phát huy cao nhất tu vi Luyện Thể
tầng bảy. Nhưng Thế thôi cũng đã tạo ra được tốc độ vô cùng nhanh, khiến cho
người ngoài nhìn vào cho rằng hắn đang sử dụng Bá Hồn nào đó. Ngay cả vũ Mộng
bên kia nhìn thấy như vậy cũng cho rằng hắn đang sử dụng Bá Hồn.

Hắn bình tĩnh áp sát, sử dụng võ công sao chép được của cái kia Phi Hồng. Thấy
như vậy, bên này Vũ Mộng chân tay lập tức luống cuống , đây là lần đầu tiên
nàng đấu với một người sử dụng võ thuật chân tay. Cho nên bản thân chỉ có thể
sử dụng Phong duy trì tốc độ tránh né, thế thôi cũng chỉ là bên ngoài. Nếu
thật Dương Thần muốn đánh thì đã thắng lâu rồi, hắn đây chỉ diễn cho giống
thật một tý mà thôi. Mỗi chiêu thức tung ra đều không quá hiểm hóc...

Đảo người một vòng, tay Dương Thần đang từ quyền hóa thành trảo móc tới. Trảo
này tốc độ chỉ là năm phần mười mà thôi, đủ cho Vũ Mộng kia tránh thoát. Nàng
ta thấy trảo đến thì lập tức sử dụng Phong khiến bản thân trọng lượng nhẹ đi
nhảy lên cao lùi lại phía sau.

Cũng thế vừa lùi lại, lòng bàn tay Vũ Mộng lập tức có thêm hai hỏa cầu. Dẫm
chân xuống xuống đất bật lên, hai tay linh hoạt khuy động ném hỏa hỏa cầu liên
tục về phía trước. Trông thì nguy hiểm nhưng thật ra lại không có tính chuẩn
xác cao, dĩ nhiên Dương Thần hắn chỉ cẩn đảo lại vài cái đã có thể né hết.

Thế nhưng bất ngờ khi Hoa cầu đến gần Dương Thần thì tiểu Vũ Mộng kia lại sử
dụng phong thuật tấn công vào hỏa câu khiến chúng bạo nổ. Cái này tấn công
thật sự quá sức nguy hiểm, làm Hỏa cầu bạo để tăng thêm phạm vi sát thương
ngăn cản đối thủ tránh né.

Bên ngoài nhìn canh này tất cả mọi người đều há mồm bởi đây tấn công khiến bọn
họ sợ hãi. Một cái hủy diệt như vậy chắc chắn đối thủ chỉ còn đường chết, toàn
bộ quảng trường lại bắt đều trở nên ồn ào.


  • " Các ngươi nói xem, tiểu tử kia có thể sống sót được không? "

-" Ta nghĩ hắn là lành ít dữ nhiều rồi, bị hỏa thuật như thế kia bao phủ không chết chết cũng tàn phế mà thôi. "

. . .

Dưới những nghị luận ồn ào, khói bụi của hỏa thuật gây nên đã bay hết. Làm lộ
ra nằm dưới đất một cái tiểu tử, hắn toàn thân quần áo lỗ chỗ do lửa đốt. Cùng
vài chỗ trên cơ thể bị phỏng, bỏng nhưng không quá nặng. Vận sức gượng từ dưới
đất bò dậy, Dương Thần nhanh chóng nhận thua rồi bước xuống sàn đấu.

Hành động này làm cái kia trên vó đài Vũ Mộng ngơ ngác, nàng không hiểu tại
sao Dương Thần lại làm vậy. Bởi vừa nãy bản thân tận mắt chứng kiến tên này
đứng trước hỏa thuật không hề tránh né, " Chẳng nhẽ hắn là đang coi thường
không đấu hết sức với ta sao? ". Nghĩ vậy tức giận, nàng lập tức hướng về phía
Dương Thần rời khỏi hét lớn:


  • " Ngươi Khi dễ ta! "

Chẳng ngoái đầu lại, hắn giả vờ hai tai giống như không nghe thấy cố tình bước
tiếp đi, tốc độ không quá nhanh phải mất vài phút mới đi qua được đám người.
Vừa ra trên miệng Dương Thần nở lên nụ cười đắc ý, hiển nhiên hắn đây là đang
cười bản thân quá xuất sắc, chỉ diễn một tý đã qua mặt tất cả mọi người. Nếu ở
hiện đại thì chắc chắn tên nầy sẽ được xếp vào đội diễn viên xuất sắc hàng đầu
thế giới.

Thế nhưng ở đây hắn thua là giả còn thương thế là thật, vừa nãy bản thân đối
đầu với hỏa thuật đã ép hứng chịu.


  • " Trong thế giới hung tàn này, người nổi bật luôn luôn sẽ chết rất sớm. "

Bỏ lại đằng sau những lời nói, hắn chậm rãi bước về thạch phòng bởi vì hắn sợ
bị phát hiện điểm khác thường. Chính là sinh bá hồn, thân thể hắn bị thương nó
có thể nhanh chóng chữa trị đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Như vậy
người ngoài nhìn vào sẽ dễ có thể phát hiện điểm khác thường, vậy thì thật
không ổn.

Thế nên hắn mới phải nhanh chóng trở về thạch phòng... Vào phòng đóng cửa,
Dương Thần mới thở ra một hơi, từ lúc trên đường về hắn cảm thấy áp lực vô
cùng. Vết thương trên thân thể cũng đã lành lại, lúc này không làm gì hắn cũng
tranh thủ ngồi tại chỗ tu luyện.

. . .

Quảng trường Phong Vân Tông

Trận đấu vẫn đang tiếp tục diễn ra, từng cái tiêu tử đang phải nỗ lực với nhau
tranh đấu giành vị trí cao hơn. Trong đó cũng có tên Trương Tử văn, hắn bản
thân vẫn chưa bị loại. Lúc này đang phải tranh đấu với một cái tiểu tử khác to
lớn hơn.

Thế nhưng to lớn chưa chắc đã mạnh hơn, bởi vì tên Tử Văn lúc này chiến đấu
lại vô cùng nhàn nhã. Xung quanh thân thể được bao bọc một lớp dày tường đất
khó xâm phạm, mặc tên kia có làm gì cũng không phá được.


  • " Đầu trâu, trưa ngươi đã ăn cơm chưa? Làm sao lại yếu như vậy ! "

Nghe giọng điệu trêu tức, Thạch Sơn lập tức nổi điên. Hắn chính là từ bé đã
làm lão đại trong làng, tiểu tử nào gặp cũng phải chào, thế nào lúc này lại bị
một tên thấp hơn mình cái đầu sỉ nhục. Đương nhiên là không thể chấp nhận
được...

Phong bạo bắt đầu nổi lên, từ trong cơ thể Bá Hồn cũng đã rung lên nhộn nhịn
giống như sóng biển. Cảnh này làm cho các vị trưởng lão trên đài sắc mặt hơi
chầm xuống, hiển nhiên họ đã phát hiện ra điểm không đúng.


  • " Tiểu tử này cũng thật liều, dám ép Bá Hồn bản thân vượt qua giới hạn. Nếu
    may mắn vượt qua được thì chính là một bước tiến, còn không thì rất dễ nội
    thương, trầm trọng hơn nữa chính là bị tàn phế. "

Các vị trưởng lão có người đồng tình, có người lại lắc đầu qua lại. Thế nhưng
bọn họ vừa dứt lời thì cái kia cũng dừng lại, bởi trên thân thể Thạch sơn này
đã xuất hiện tiên huyết. Dĩ nhiên đây chính là Trương Tử Văn gây ra, một đao
kết thúc.


Hắc Ma Long - Chương #20