Tái Hiện Kí Ức


Người đăng: kiritobmt24@

P/S: Trong chương này là lời kể của AI Dorothy, mục đích để xác định nguồn gốc
sức mạnh của Main.

Ngày 27 tháng 1 năm 2116, thời gian 5PM.

AI Dorothy, tôi được chủ nhân chế tạo vào ngày 26 tháng 1 năm 2116, mục đích
để giúp đỡ và bảo vệ chủ nhân khỏi những mối nguy hiểm trước khi chuyện đó xảy
ra.

AI Dorothy được chế tạo bằng vào những công nghệ thời nay chưa ai có thể sáng
tạo ra được, với thêm những kí ức của chủ nhân, điều này làm cho cô rất tự hào
chính bản thân mình.

Bắt đầu Upload những kí ức:

Ngày 24 tháng 1 năm 2118, từ một cơn mưa đen bắt đầu lên nỗi kinh hoàng của
loài người, loài người bị biến đổi thành một loại sinh vật có sức mạnh vô địch
bù lại mất đi khả năng suy nghĩ, những loại động vật bị dính thì phát triển vô
cùng nhanh.

Trong khi dịch bệnh lây lan, thì các Đế Quốc thì im lặng không có tin tức với
cách đối phó với dịch bệnh này, khiến cho mọi nhân loại đang trong bế tắc
không biết phải sống sót như thế nào.

Một số người vì không chịu cảnh tượng này mà tự sát, nhưng nhiều người còn có
chấp niệm trong lòng là phải sống sót nên đã phải đấu tranh lẫn nhau.

Thế giới hiện đại từ từ trở lại thế giới nguyên thủy, con người lấy sức mạnh
là lời nói những kẻ không có sức mạnh đều sẽ không thể sống sót.

Những động vật từ đó trở thành những loại quái vật đáng sợ, bất cứ ai trong
tầm nhìn đều sẽ không trực tiếp tấn công kẻ đó.

Khi cảnh tượng này upload lên trong bộ nhớ của AI Dorothy, khiến cho cô cũng
rất ngạc nhiên về thế giới khi sự kiện đó bắt đầu, từ một thế giới tuyệt đẹp
trở thành một địa ngục trần gian.

Trong khi cố gắng tra tìm những kí ức của chủ nhân về toàn bộ sự việc sau đó
thì AI Dorothy phát hiện toàn bộ sự việc đều bị niêm phong hoàn toàn, phải
biết là con người không thể trực tiếp niêm phong những đoạn kí ức đó.

Điều này thể hiện được sự tò mò của AI Dorothy, những đoạn kí ức đó đều không
thể bị phá bỏ trực tiếp được.

Bằng vào bộ nhớ máy tính tuyệt vời AI Dorothy đã phá đi những kĩ thuật và viết
lại toàn bộ chương trình mà chủ nhân đã viết lên mình.

Nhưng những điều đó đều không thể truy tìm được những đoạn kí ức của chủ nhân
về sự kiện đó, điều này đã làm AI Dorothy chắc chắn chủ nhân không phải loại
tầm thường, những kí ức này đều trực tiếp nhận đầy đủ vậy mà vẫn không đủ.

Cố gắng để phát hiện được điều gì đó, một lúc sau Dorothy bỏ cuộc, một âm
thanh nhẹ nhàng nói chuyện:

“Chủ nhân thiệt tình, những mảnh kí ức gì mà không đầy đủ cả”

“Bùng”

Trong khi mải còn đang suy nghĩ, thì Duy Phong búng ngón tay vào trên trán
hình chiếu 5D của AI Dorothy, cảm nhận nỗi đau thật sự mà tức giận nói:

“Đau quá, chủ nhân có phải người không vậy? những đoạn kí ức thì biến mất, cơ
thể trong không gian 5D trực tiếp bị chủ nhân đánh từ thế giới thực”

“Hả, mảnh kí ức sao không đầy đủ”

Duy Phong trên tay hiện lên quả cầu đen, để lên đầu của AI Dorothy, cô thì
kinh ngạc hỏi:

“Chủ nhân đang làm gì thế?”

“Hãy xem và cảm nhận đi”

Con mắt của AI Dorothy nhắm mắt lại.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hình ảnh về một đoàn người gồm 5 người, 3 nữ 2 nam, Dorothy cảm thấy 2 bóng
hình đó vô cùng quen thuộc giống như đã gặp từ lâu rồi.

Đó là bóng hình của Duy Phong và Minh Hùng từ lúc những ngày đầu của Tận Thế,
khác với Minh Hùng hiện tại là hắn không có bị liệt cánh tay.

Ngạc nhiên là sao Minh Hùng này hoàn toàn khác không giống người mà hồi trưa
vào trong phòng huấn luyện, khác xa hoàn toàn về kí ức, tính cách, sức mạnh,…
không có đến một điểm tương đồng luôn.

Còn chủ nhân thì gần như không có đến Dị năng hắc ám, những khả năng chiến đấu
gần như bằng 0.

Trong nhóm 3 cô gái, chỉ có mỗi cô gái tóc xanh lục tên Luna là có kĩ năng
chiến đấu đủ để sống sót, còn tên của 2 người còn lại là một ẩn số không tồn
tại bên trong kí ức, gần như bị xóa sổ trực tiếp.

Những kí ức đó dần chuyển đến nơi khác, sau đó dần nhóm tách ra thành, một là
đi cùng Luna đến tìm tung tích ở thành phố Hoàng Linh, hai là đi cùng một nhóm

vũ trang khác.

Duy Phong và Minh Hùng đều đi cùng Luna đến thành phố Hoàng Linh, trên con
đường họ trợ thủ lẫn nhau trong mọi việc, vui cười trước những cảnh tượng này.

Trở về thành phố Hoàng Linh nguy nga xinh đẹp, giờ phút này đã trở thành một
phế tích không còn ai cả, nỗ lực tìm kiếm vất vả không tìm được bất kỳ ai bên
trong cả, trong nỗ lực cuối cùng của Minh Hùng xuất hiện lên bóng hình của
người em gái Minh Kiều, nhưng em ấy đã không còn là con người nữa, trên tay
cầm lưỡi kiếm.

Cơn sốc khi thấy vậy làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến Minh Hùng, người em ấy yêu
quý của cậu đã không có thể trở lại bình thường nữa rồi.

Trước tình hình này thì Luna cũng không biết phải giúp thế nào, cô chỉ có thể
giơ cao mũi tên ra bắn, từ đâu ngọn gió xuất hiện bao trùm phát bắn về phía
Minh Kiều, phát bắn xuyên thủng toàn bộ mọi thứ trên đường đi.

Lúc đó Duy Phong không thể hiểu rằng tại sao Luna lại dồn sức bắn một phát bắn
hủy diệt như vậy, nhưng kí ức tái hiện lại hết toàn bộ không gian, cảm giác,
khí thế đã khiến cậu nhận ra rằng sức mạnh của em Minh Hùng là đạt đến ngưỡng
của Thống Soái.

Đẳng cấp như vậy đối với Duy Phong lúc đó chính là mối nguy hiểm không thể
tiêu diệt được, với thêm sự cường hóa từ cơn mưa đen thì sự cậu chắc chắn sẽ
không thể sống sót mà thoát khỏi đó.

Duy Phong khi thấy vậy cũng không thể tin được điều trước mắt mình, cố gắng
hỏi về thứ dị năng đó, mà Luna lại không trả lời lại cậu.

Trong khi chia ra tìm đến những lương thực trong thành phố, Duy Phong đã tìm
thấy ngôi nhà của mình còn không có bất kì vết tích phá hủy gì cả, nguyên vẹn
hoàn toàn.

Ngôi nhà vẫn như trước khi cậu đi khỏi đây, Duy Phong vào bên trong căn phòng
mà mẹ mình luôn ngồi, tưởng rằng là còn có thể gặp lại mẹ mình, nhưng trong
gian phòng đơn sơ này lại không còn một bóng hình thân quen nữa, không cầm
được nước mắt khi không thấy còn bóng dáng của mẹ bên trong nữa.

Những giọt nước mắt tràn xuống, tiếng khóc bi thương của Duy Phong, những điều
mà cậu đã trải qua bao khó khăn, nỗi đau, mọi cố gắng vì chấp niệm của cậu chỉ
là muốn mẹ mình bình yên sống trên đời, không bao giờ phải gánh chịu khó khăn.

Hình ảnh của Duy Phong còn thê thảm hơn là Minh Hùng, ít ra cậu ấy còn có thể
nhìn thấy được em mình lần nữa, còn Duy Phong thì không thể gặp lại mẹ mình
lần nữa, mẹ cậu chỉ là người phụ nữ yếu ớt, nhu nhược, con mắt không thể nhìn
thấy ánh sáng nữa.

Trong mắt của Luna thể hiện lên nỗi thống khổ khi chứng kiến Duy Phong khóc,
từ lúc hành trình bắt đầu tới giờ, cậu không bao giờ tuyệt vọng trước những
việc đã xảy ra.

Luna chỉ biết phải cố gắng giúp đỡ Duy Phong vượt qua được khó khăn, bằng
những lời động viên mà giúp cho cậu vượt qua được khó khăn hiện tại.

Những hình ảnh trước mắt đã khiến cho AI Dorothy không thể cảm giác thế nào về
quá khứ của Chủ nhân, một con người chỉ mới vừa vào trong cuộc đời đã phải
chịu tai biến của thế giới, nổi đau mất đi người mẹ yêu quý.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau một quãng thời gian ở lại lâu dài, họ lại tiếp tục cuộc hành trình tìm
kiếm những vấn đề khác mà họ không thể suy nghĩ ra.

Sự kiện này đã làm thay đổi hoàn toàn đến Duy Phong mãi mãi.

Kể từ lúc đó, nhóm của Duy Phong lại một lần nữa chia rẽ, Minh Hùng cố gắng để
tìm đến cách để chữa trị dứt khoát căn bệnh này chỉ vì không muốn những người
khác gánh chịu nỗi đau mất đi người thân lần nữa.

Còn nhóm của Duy Phong và Luna thì cố gắng xây dựng căn cứ cho tất cả mọi
người, mặc dù rất tốt đẹp nhưng điều đó đã thu hút ánh mắt của nhiều người.

Trong một nhiệm vụ mà nhóm Duy Phong đang đến một hẻm núi, bên trong đó đã bị
bao vây bởi 1 nhóm người áo đen, khuôn mặt đã che khuất chỉ để lại đôi mắt
khát máu.

Đụng độ với nhau, nhóm của Duy Phong bị rơi vào thế bị động, đối phương quân
số gấp 10 lần nhóm của cậu, đa phần bọn chúng đều được cung cấp vũ khí, và
cũng có sự tồn tại của dị năng giả trong nhóm.

Tử chiến bắt đầu, nhóm Duy Phong mặc dù chém giết, bắn chết nhau với đối
phương nhiều nhưng thiếu hụt về vũ khí, đạn dược nên cũng không khỏe mấy so
với đối phương.

Nhưng chỉ vì một sai lầm nghiêm trọng của Duy Phong, đó chính để thoát cho tên
thủ lĩnh, tên đó điên cuồng căm thù, muốn ăn tươi nuốt sống chính cậu.

Nhân lúc không để ý, hắn đã kích nổ toàn bộ hẻm núi, mặc dù chạy thoát ra
nhanh, khi hẻm núi vỡ ra hiện ra một trận hình dịch chuyển, từ bên trong đó
một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Sức mạnh của tên đó không phải của nơi này, sức mạnh đến từ thế giới khác, nó
đến từ nơi gọi là Thần Giới, nơi mà vượt xa khỏi phạm vi của vũ trụ này.

Tên đó điên cuồng phá hủy gần như toàn bộ hẻm núi, tên đó đi đâu nơi đó sẽ
chẳng còn lại một thứ gì cả.

Tình hình đó, Duy Phong với Luna huy động mọi lực lượng tiêu diệt hắn, nhưng
kết quả là thảm bại, mọi người đều bị tiêu diệt ngay trên chiến trường, những
người sống sót không thoát khỏi vòng tay của hắn.

Tên đó có sở thích điên loạn thích để cho những kẻ bị hắn bắt được phải tuyệt
vọng, hắn tra tấn những người khác một cách điên cuồng.

Thấy vậy Duy Phong không thể không ngăn chặn được, bằng cách lợi dụng được dị
năng không gian với dị năng phong ấn, cậu đã phải kết hợp bằng cách mượn một
phần sức mạnh đó vào trong cơ thể mình tạo thành một liên kết.

Khi đối đầu với tên đó, để phong ấn được sức mạnh của tên đó, đã phải đánh đổi
đi bao mạng sống của người, Luna đã tích tụ được dị năng gió cực mạnh vào bên
trong mũi tên, mặc dù hắn bị phong ấn nhưng mũi tên đó vẫn không thể giết chết
được hắn.

Hắn đã vô cùng suy yếu khi nhận sát thương từ mũi tên, nhưng chỉ vì một lỗi
lầm đơn giản của Duy Phong chính là bắn trượt khỏi thái dương trên đầu hắn.

Kết quả, hắn phá vỡ phong ấn, lập tức bay về phía Duy Phong, tưởng rằng mình
sẽ chết thì Luna đã đẩy mạnh cậu ra và bị tên đó đâm xuyên thủng cơ thể, trên
mặt nở nụ cười về phía cậu.

Từ lúc mẹ Duy Phong biến mất, không điều gì đả kích cậu được cả, nhưng Luna ra
đỡ hộ cậu đã khiến cho cậu tuyệt vọng, căm hận, hối tiếc vì sao chính mình lại
không bộc lộ cảm xúc của mình ra, điều cuối cùng cậu nghĩ ra chính ra khát
khao sức mạnh chỉ để tiêu diệt tên khốn nạn đó.

Trong đầu cậu xuất hiện lên một hình ảnh cổ xưa, nó bộc lộ ra sự căm hân,
tuyệt vọng, bắt đầu đánh thức lại một thứ tồn tại hủy diệt bên trong dòng máu
của cậu, cơ thể cậu kêu gào lên vì sức mạnh để tiêu diệt tên khốn nạn đó.

Cơ thể của Duy Phong được bao phủ bởi bóng đêm, lúc hiện lên cơ thể cậu đã trở
thành một con quái vật hắc ám, điên cuồng tấn công tất cả mọi thứ trong tầm
mắt.

Tên kia thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, hoảng sợ về phía Duy Phong, giọng nói của
hắn vô cùng sợ hãi nói lên những từ này:

“Không thể nào, bọn chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi mà”

Duy Phong điên cuồng không nghe thấy những gì cả trực tiếp giết chết hắn, cậu
trở lại bộ dạng bình thường, mệt mỏi đến bên cạnh xác của Luna khóc lên, cậu
căm hận chính bản thân mình, chỉ vì mình mình yếu đuối nên mọi chuyện mới như
vậy.

Minh Hùng lúc đến tiếp viện trợ giúp thì đã muộn, cậu cố gắng dắt Duy Phong ra
khỏi nơi đó, nhưng từ lúc nào trên cơ thể của Duy Phong và Luna đã tồn tại một
hình xăm không hoàn chỉnh.

Từ lúc đó Duy Phong đã thay đổi hoàn toàn, không còn là kẻ yếu ớt nữa, trở
thành một kẻ lãnh khốc, lạnh lùng, làm mọi thứ chỉ vì bản thân mình với người
bên cạnh mình, bớt chấp mọi thủ đoạn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

AI Dorothy xem cảnh tượng này xảy ra, trên khuôn mặt bắt đầu rơi xuống những
giọt lệ đầu tiên, cô không thể tin được là mình lại có thể rơi nước mắt.

Một con người tồn tại hiện thân của Tử Thần, kẻ hủy diệt gần như toàn bộ Thần
Giới, kẻ tàn độc tiêu diệt hết toàn bộ đối thủ chỉ để sống sót, lại có được
quá khứ bi thương như vậy, từ một người bình thường phải gánh chịu nỗi mất mát
của người mình yêu thương, gánh chịu lỗi lầm mất đi người yêu.

Khi kết thúc quá trình Upload kí ức đó thì không biết từ lúc nào Duy Phong đã
biến mất không có tung tích gì cả, Dorothy gần như không thể tìm thấy nơi hiện
diện của cậu.

AI Dorothy quyết định sẽ phải trợ giúp, khôi phục lại chủ nhân như bình
thường, để làm được điều đó cô phải đi tìm tung tích của người con gái tên
Luna đó, với mọi khả năng có thể.


Hắc Ảnh Thần Hoàng - Chương #9