Người đăng: kiritobmt24@
Đại Nam Việt Đế Quốc, Thành Phố Hoàng Linh, Trường Huy Hoàng
Ngày 31 tháng 1 năm 2116
Sáng khoảng tầm 6h30
Chỉ sau 1 tuần mà Duy Phong đã gây bao sóng gió, cậu cũng trở lại trường học,
nếu không phải là điều kiện bắt buộc của Đế Quốc thì cậu cũng sẽ làm cho hết
toàn bộ công việc bên Viện Nghiên Cứu rồi.
Duy Phong bước vào trong lớp học, tìm đến cái bàn của mình, xem sơ đồ chỗ ngồi
mới, thấy mình bị chuyển chỗ ngồi ở dãy thứ 5 bàn số 5:
“Ngồi đúng 1 mình mới chán”
Duy Phong đeo balo vào chỗ ngồi của mình rồi nằm ngủ, từ từ tất cả mọi người
trong lớp cũng đến.
“Reng Reng”
Tiếng chuông bắt đầu vào lớp, khi thầy Chủ Nhiệm vào thì điểm danh xong rồi
giới thiệu tất cả mọi người Giáo Viên Chủ Nhiệm mới:
“Mặc dù chỉ dạy các em trong 1 học kì nhưng thầy xin thông báo là thầy được
chuyển đi sang Trường khác, nên đây là Thầy Han, giáo viên Chủ Nhiệm mới của
các em”
Thầy Chủ Nhiệm giới thiệu giáo viên chủ nhiệm mới xong rồi thì đi ra khỏi lớp.
“Thầy xin giới thiệu, thầy tên đầy đủ là Lê Han, sẽ chịu trách nhiệm phụ trách
môn Thể Dục với Ngoại Ngữ của lớp mình”
“Thầy có phải là giáo viên mới của trường không?”
Tất cả mọi người xông xao, hỏi về giáo viên chủ nhiệm mới
Trong khi đó Minh Hùng đi học trễ, cố gắng đi vào trong lớp để không ai để ý
nhưng đã bị Thầy Han bắt tại chỗ, thấy giáo viên chủ nhiệm thì mặc cậu có biểu
cảm vô cùng phong phú:
“Mới buổi đầu tiên đã đi học muộn rồi”
Ánh mắt của Minh Hùng với Thầy Han giống như có chuyện xảy ra vậy, Duy Phong
cũng không quan tâm ánh mắt của họ.
“Do mới được chuyển vào nên thầy cũng được nhận thêm 3 học sinh mới”
Xử lý xong vấn đề đi muộn của Minh Hùng, Thầy Han giới thiệu thêm những học
sinh chuyển trường.
Nghe xong, cả lớp rất là ồn ào lên nhưng đã được thầy Han làm ổn định lại,
Thầy kêu mấy bạn mới vào bên trong lớp:
“Thầy giới thiệu cho mấy em, các bạn mới”
“Bạn nam tên là Nguyễn Hoàng, còn 2 bạn nữ tên là Trần Như Nguyệt với Phan Lam
Lam”
Nguyễn Hoàng là người rất khôi ngô, khí phách. Còn Trần Như Nguyệt là cô gái
xinh đẹp, mái tóc vàng. Người cuối cùng là Phan Lam Lam, cô có mái tóc màu
xanh lam rất là đẹp, người cô tỏa ra khí thế băng lãnh, làm cho mọi người lạnh
cóng lên.
“Nếu dựa theo sơ đồ sắp xếp thì thầy cho Phan Lam Lam chuyển đến ngồi cùng Duy
Phong, còn 2 em thì cho ngồi dãy 4 bàn 5”
Tất cả con trai khi nghe được là Duy Phong được sắp xêp ngồi với con gái, cậu
vẫn làm như không có chuyện gì cả, làm cho bọn họ vô cùng căm hận cậu.
“Có ai có ý kiến gì không? Nếu vậy thì chúng ta chuẩn bị cho tiết học ngày hôm
nay đi”
Ngồi vào chỗ ngồi đã được chỉ định thì Lam Lam nói với Duy Phong:
“Nếu anh cứ ngủ như vậy thì sao thấy được em”
Giọng nói thân quen này, đánh thức được Duy Phong trong giấc ngủ, thấy vậy cậu
ôm thật chặt cô, giống như không bao giờ muốn buông, được Duy Phong ôm thì Lam
Lam vô cùng vui vẻ, nhưng cũng đẩy cậu ra.
“Lẽ nào em không muốn anh ôm?”
Không hiểu tại sao Lam Lam lại không muốn mình ôm cô ấy, bèn hỏi.
“Em có chuyện gấp, phải cần dị năng của anh mới giúp được”
Duy Phong bắt đầu nghiêm túc lại, hỏi:
“Vấn đề gì vậy?”
“Liên quan đến dị năng Tinh Thần Ám Ảnh đó, cần phải có dị năng hắc ám của anh
thôn phệ giúp Emi”
“Vậy là em đi tìm Emi trước anh hả”
Duy Phong nghe thấy tên Emi, biết là đó chính là cánh tay phải của Lam Lam,
trợ giúp cô tiêu diệt tất cả mọi kẻ thù, mình cũng đã đối đầu một lần với em
ấy rồi, kết quả là mình chiến thắng nhưng lại bị nó lừa mà trốn thoát.
“Ngươi đừng tưởng là có thể xưng hô thân mật với cô chủ như vậy”
Một con sói nhỏ từ đâu nhảy lên vai của Lam Lam nói chuyện, Duy Phong cảm nhận
được sức mạnh không bình thường từ nó.
“Đế Thú Đỉnh Phong, đúng là em có được một tồn tại vượt xa anh hiện tại đó”
“Chỉ là lúc lên Vực Âm Băng, tìm sự giúp đỡ của 7 sắc hào quang mới gặp được
nó”
“Mặc dù trọng thương lúc đó nhưng lại có được 1 Thanh Kiếm đẳng cấp Kim Cương
Tuyệt Phẩm đó”
Kim Cương Tuyệt Phẩm, 4 chữ này vừa mới nói ra thì 2 mắt của Duy Phong đã điên
cuồng thèm khát nó luôn rồi, thấy vô cùng bất công kiếp trước toàn sử dụng dị
năng chưa bao giờ có được vũ khí đích thực cả.
“Em cho anh mượn xem thử được không?”
“Thanh kiếm này mặc dù em là người sở hữu nhưng lại không thể triệu hoán nó ra
được”
Nghe Lam Lam nói vậy thì Duy Phong vô cùng tụt hứng, nhưng nghe được thêm câu
truyện về truyền thuyết của Thanh Kiếm này, cậu cũng rất ngạc nhiên là sao có
1 tồn tại đáng sợ như vậy từ trước.
Thầy Han thấy Duy Phong và Lam Lam nói chuyện trong tiết học, muốn thử tài
phản ứng của cậu như thế nào, nên đã quăng 2 viên phấn vào trán cả hai.
Nhưng đáng tiếc là Duy Phong rất đơn giản, cầm trở lại viên phấn mà ném trở
lại thầy Han, tốc độ phản ứng vô cùng nhanh nên Han cũng phản ứng cầm lại, còn
Lam Lam chỉ bắt lại chứ không ném lại.
Duy Phong đã sử dụng dị năng để cho tất cả mọi người không thấy được viên phấn
bị cậu ném trở lại, để tránh sự chú ý từ mọi người.
Han rất là hài lòng khi thấy tốc độ phản ứng của Duy Phong, và ông đã kèm theo
dị năng của mình để giảm thiểu đi tầm nhìn của những học sinh khác, chỉ có vài
người mới không bị ảnh hưởng trực tiếp.
Minh Hùng cũng không thể tin được là Thầy Han vậy mà trực tiếp ném phấn vào
thẳng đầu Duy Phong cùng Lam Lam mà không có bất kỳ lý do gì cả.
Theo thông tin nhiệm vụ thì mình chỉ cần là tìm được Hoàng Tử, chứ không cần
phải đi làm gì khác cả, Minh Hùng không ngờ là một trong số 20 Đại Tướng của
Ám Huyền Đại Đế Quốc, lại có thể đi làm một giáo viên gì cả.
Minh Hùng cũng thấy được cái gì vô cùng kì lạ giữa 2 người mới vào lớp nữa,
suốt từ nãy tới giờ họ toàn để ý chỗ của Duy Phong đang nằm ngủ, gần như bất
cứ động tĩnh gì đều không rời mắt hết.
Tất cả hình ảnh, cuộc nói chuyện của Duy Phong đã được sử dụng dị năng để đánh
lừa tầm mắt của mọi người nhưng Thầy Han này rất không đơn giản gì cả, trực
tiếp thấy được hình ảnh thật của mình mà ném phấn.
“Hiện giờ chắc không phải là lúc thích hợp để nói chuyện”
Duy Phong hiện tại chưa xác định được Han có phải là gián điệp của Anh Linh
Hội được gửi vào trường hay là đồng minh đây.
“Người tên Han này là giáo viên chủ nhiệm mới của anh hả”
“Kiếp trước, Anh chưa từng có giáo viên chủ nhiệm mới cả, cả 3 năm học vẫn
không thay đổi”
Duy Phong không muốn nói nhiều nữa, lợi dụng dị năng mà trực tiếp lấy cái mềm
từ nhà lên trường đắp nằm ngủ
“Ta phải đề phòng người này rồi đó”
Lam Lam lấy một phần cái mềm và đắp, dựa vào vai của Duy Phong mà nằm ngủ.
Phía bên cạnh chỗ của Nguyễn Hoàng với Như Nguyệt, cô cười mà hỏi:
“Hoàng có để ý hình như Lam Lam này rất là quen thuộc Duy Phong không vậy?”
“Nhiệm vụ của ta chính là theo dõi và bảo vệ đối tượng, chứ không phải quan
tâm đến việc cá nhân của người đó”
Nguyễn Hoàng không quan tâm đến việc tư, mỗi khi làm nhiệm vụ cậu lúc nào cũng
sẽ nghiêm túc lên, mặc kệ hết mọi chuyện mà để ý mục tiêu.
“Đúng là đồ chỉ biết làm nhiệm vụ”
Như Nguyệt thấy vậy rất là không vui, còn cố giỡn đùa với Nguyễn Hoàng.
“Như Nguyệt, hãy để ý lại cái pha mà Thầy Han ném phấn đi”
Nguyễn Hoàng cầm trên tay một chiếc đồng hồ, trên màn hình của chiếc đồng hồ
chiếu lại cảnh Thầy Han ném phấn.
“Để ý lại lực ném của nó làm gì mạnh tới mức có thể phản lại được đâu, ít nhất
là va chạm thì nó đã vỡ vụn luôn rồi”
Nguyễn Hoàng chỉ điểm vô cùng hư cấu trong việc này, Như Nguyệt mới để ý lại
vụ việc này có vấn đề.
“Việc viên phấn này phản ngược lại chắc chắn là bị ném ngược lại, còn những
người khác cũng không để ý đến việc này lắm”
Như Nguyệt đưa ra kết luận rất là hay, điều đã được che dấu chính là toàn bộ
học sinh khác không để ý đến vụ này, thường thì mọi người đều sẽ nhìn lại bên
phía đối tượng bị dính đòn.
Nhưng lại không ai để cả, chắc chắn là người giáo viên này chắc chắn là người
không đơn giản vậy.
“Như vậy thì ta cũng phải đề phòng đến người giáo viên này, khả năng của ông
ấy rất là không phải dạng bình thường đâu”
“Vậy là phải cẩn thận đừng để lộ hết toàn bộ nhiệm vụ ra”
Như Nguyệt rất là không vui, lần đầu tiên đi học trên trường lại có kẻ đi phá
nhiệm vụ được giao, nhưng cô sẽ cố tận hưởng hết toàn bộ nhiệm vụ và lần đầu
tiên đến trường.
-------------------------
Đến lúc ra chơi, thấy Duy Phong và Lam Lam còn đang ngủ, thì Minh Hùng đi ra
bên ngoài, đến bên cạnh vườn cây của trường mình, bên rừng cây có Thầy Han
đang chăm sóc cây.
“Đại Tướng Quân tại sao lại đi làm nhiệm vụ bên trong trường vậy?”
Thấy Đại Tướng Han đi làm nhiệm vụ rất quan trọng, vậy mà ngài lại đến trường
thay vì đi lục soát toàn bộ Đại Nam Việt Đế Quốc để truy tìm tung tích của
Hoàng Tử của Ám Huyền Đế Quốc.
“Chuẩn Tướng của quân đoàn Ám Nam, ta đang đi thực hiện nhiệm vụ rất là quan
trọng, việc này chỉ cần có sai sót là nguy hiểm đến toàn bộ Ám Huyền Đại Đế
Quốc đó”
Quân đoàn Ám Nam là quân đoàn được điều động đến Đại Nam Việt Đế Quốc, để bảo
vệ cả Ám Huyền Đại Đế Quốc với cả Đế Quốc này khỏi bất kỳ nguy hiểm đến cả 2
Đế Quốc.
Lời nói của Han cũng làm Minh Hùng để ý lại, Đại Tướng là người rất coi trọng
nhiệm vụ, bất kỳ nhiệm vụ dù nhỏ hay lớn thì ông cũng đều phải quan tâm, sao
có thể quan tâm đến cái trường nhỏ bé này trừ khi là mục tiêu là người bên
trong này.
“Chắc cậu cũng để ý rồi đúng không, ta đã tìm được đối tượng rồi nhưng bây giờ
chưa phải lúc để lôi kéo cậu ấy về”
Vậy suy đoán của Minh Hùng là chuẩn xác rồi, nhưng người đó là ai, cậu hỏi
Han:
“Hiện tại tốt nhất là đừng có để lộ ra bên ngoài về thông tin của người đó”
Minh Hùng rời đi, để 1 mình Han bên trong khu vườn, 1 người phụ nữ từ khi nào
đến, chán nản nói:
“Mục tiêu ông đang theo dõi đang ở bên trong ngôi trường hả, trùng hợp thiệt
đó, mục tiêu của tui cũng vừa mới xin vào bên trong trường”
“Mục tiêu của cô là bên Thiên Bắc Đại Đế Quốc lận mà, làm sao có thể đi đến
được Đại Nam Việt Đế Quốc dễ dàng như vậy? Thủy Thanh”
Tình hình của 2 Đế Quốc rất là nghiêm trọng, Đại Nam Việt Đế Quốc phải cho gần
hết quân đoàn để thủ ngay bên biên giới, để trốn từ Thiên Bắc Đại Đế Quốc sang
thì rất là khó khăn.
“Nếu như tui nói mục tiêu này tự đi đến đây, không có bất kỳ ai biết thì sao”
Han nghe vậy cũng ngạc nhiên đối tượng theo dõi là ai mà có thể trốn sang được
Đại Nam Việt Đế Quốc mà không có bất kì vết thương gì cả.
“Nếu muốn biết người đó thì phải nói ra đối tượng ông đang theo dõi trước đi”
Câu trả lời cô được nhận chỉ có 2 chữ thôi:
“No Never”
Cả hai bắt đầu nổi trận lôi đình mà chửi bới nhau nhưng không ai biết đến việc
gì cả.
------------------------------
Đến trưa, thì mới kết thúc buổi đi học.
Nguyên toàn bộ buổi đi học chỉ có Duy Phong là ngủ hết toàn bộ thời gian, còn
Lam Lam thì ngồi bên cạnh vừa ngắm nhìn cậu nằm ngủ vừa lắng nghe hết toàn bộ
bài học của lớp, để cảm nhận được cái gọi là đi học.
Khi tan học, Lam Lam nắm tay Duy Phong thật chặt, rồi lôi kéo cậu ấy đi theo
mình, cảnh tượng này đã làm biết bao nhiêu thanh niên FA trong lớp vô cùng ức
chế.
Đến được ngôi nhà trọ đơn sơ, vào bên trong căn phòng có đến 2 phân thân băng
của Lam Lam đang chăm sóc người đang nằm trên giường là Emi, tình hình cơ thể
của cô bé đang ngày càng nghiêm trọng hơn.
Duy Phong tới gần nhìn cô bé một tí, rồi sử dụng dị năng hắc ám, trực tiếp
biến thành những hạt đen bay vào bên trong cơ thể, lợi dụng đặc tính thôn phệ
năng lượng mà nuốt trọn hết toàn bộ Tinh Thần Ám Ảnh.
Mặc dù tình trạng cơ thể của Emi đã đỡ hơn 1 tí nhưng vẫn chưa tỉnh dậy, Lam
Lam lo lắng mà hỏi Duy Phong:
“Tình trạng của Emi thế nào rồi anh Duy Phong?”
“Em ấy đã tốt hơn khi nãy rồi, chỉ cần phải nghỉ ngơi vài ngày là tỉnh lại
rồi”
Duy Phong đã chắc chắn với là không còn một kẻ nào có thể ảnh hưởng đến Emi
nữa rồi.
“Tốt nhất là ta nên mang Emi đến chỗ Viện Nghiên Cứu đi”
Duy Phong đưa ra lời đề nghị, sẽ tốt hơn nếu mà để Emi bên Viện Nghiên Cứu,
chắc chắn là Nguyễn Thiên Linh sẽ chăm sóc cho em ấy đến khi tỉnh lại.
Trên tay Duy Phong kết một ấn ký dị năng, nó trực tiếp tiến vào cơ thể Emi,
rồi thôi thúc ý niệm dịch chuyển đi, làn khói đen bao trùm toàn bộ cơ thể của
cả 3 người.
Hiện lên chính là một tòa không gian căn cứ mà Duy Phong để cho những người
mình tin tưởng sẽ có thể ở bên trong nghiên cứu.
Khi Duy Phong đã đến trong trận pháp mà cậu đã bày sẵn để dịch chuyển, và trên
giường nằm chính là Emi đang ngủ, AI Dorothy thấy vậy rất vui mừng mà tiếp đón
Lam Lam:
“Rất vui được gặp Cô Chủ”
Người trước mắt của Lam Lam là một hình thể 5D, cô đã chắc chắn là Duy Phong
đã thành công chế tạo ra AI này.
“Rất vui được gặp cô”
Lam Lam bình tĩnh trả lời, AI Dorothy biết được rằng người ngay bên cạnh mình
chính là Lam Lam, một trong những người có thể trợ giúp được Chủ nhân khôi
phục trở lại như lúc đầu.
Duy Phong thấy 2 người rất vui vẻ, thì có 1 tia ấm áp trong lòng, nhưng hiện
tại là cậu không muốn nói lên tình trạng của Emi đang vô cùng nghiêm trọng,
nếu mà cậu không thể tăng cường sức mạnh lên thì không thể diệt trừ hết toàn
bộ dị năng tinh thần đó.
Hiện tại Duy Phong đang rất là cần thông tin về người sở hữu dị năng đó, để
tránh đi sự nghi ngờ của Lam Lam, để cô ấy không cần phải lo lắng, nên tí nữa
cậu sẽ hỏi về tình hình của cô lúc mà hồi sinh lại.