Chiến Đấu


Người đăng: kiritobmt24@

Nguyên 1 buổi chiều ngồi nghe hết toàn bộ câu truyện của Lam Lam ở bên trong
Thiên Bắc Đại Đế Quốc, và việc trốn đi sang đây vô cùng khó khăn của cô với
Emi, cậu không cầm được nước mắt trong lòng, sao cậu có thể để cho một người
con gái phải khổ cực mà trốn tránh chiến đấu mà bị thương vì chính bản thân
mình.

Cậu kể hết toàn bộ câu truyện của mình ra cho Lam Lam, khi cậu kể hết lại toàn
bộ với niềm vui trên khuôn mặt vui vẻ, kiếp trước số lần nói chuyện thì Duy
Phong ít khi có tâm trạng vui vẻ như thế này, gần như lúc nào cũng lạnh lùng
ít nói, điều này đã làm cô rất hạnh phúc rất muốn thấy điều này suốt mọi ngày.

Kể xong câu truyện của mình, thì Duy Phong vào trong căn tin của Viện Nghiên
Cứu nấu nướng, khi nấu xong thì cậu mang đến cho Lam Lam ăn, Lam Lam ăn hết
toàn bộ dĩa đồ ăn xong thì ý thức vô cùng mơ hồ mà bất tỉnh.

Duy Phong bế Lam Lam vào bên trong phòng của Duy Phong, để cô bên giường ngủ
của mình, đắp chăn cho cô, cầu nguyện cho giấc ngủ của cô luôn có những hạnh
phúc tươi đẹp.

Cầm trên tay chiếc mặt nạ, đeo vào khuôn mặt của mình, khí thế thay đổi chóng
mặt, mái tóc đổi sang màu trắng, vào bên trong phòng nghiên cứu mà lấy đi
thanh kiếm đã bị niêm phong, rồi sử dụng dị năng của mình, trực tiếp dịch
chuyển đi xa

khỏi thành phố.

-------------------------

Cách Thành phố Hoàng Linh hơn 1500Km

Biên giới của Đại Nam Việt Đế Quốc và Thiên Bắc Đại Đế Quốc, căn cứ quân sự.

Đang đến phiên trực mới nhất của những người lính, tên lính thấy một kẻ tóc
trắng đeo mặt nạ, mang trên người áo choàng màu đen, sát khí của hắn vô cùng
đáng sợ.

Ngay lập tức Duy Phong đã xuất hiện bên cạnh tên lính, bọn bên cạnh phản ứng
lại thì đã bị đánh bất tỉnh lại, tên đó nói:

“Ngươi là ai, sao lại đi ngăn chặn việc bảo vệ căn cứ này”

“Ta cần tìm người có tên là Tuấn Cường, nếu mà ngươi không thể kêu hắn ra thì
tất cả mọi người chỗ này sẽ bị giết hết”

Sát khí của Hắc Ảnh vô cùng đáng sợ, tên lính không thể không tin được lời nói
của hắn được, sức mạnh của hắn có thể trực tiếp đánh ngã những người bên cạnh
mà chưa đến 10s

Những người lính khác thấy đồng bạn của mình bị đánh bất tỉnh, lập tức chĩa
súng vào phía của Duy Phong bắn, hắn cũng không thích để cho mình bị dính mùi
trên người nên đã sử dụng Hắc Động nuốt đi hết đạn.

Lập tức đánh ngã những tên khác, tên cuối cùng vẫn tiếp tục chĩa súng vào Duy
Phong, sắp bị hắn đánh bất tỉnh thì mình đã bị cản lại bằng một thanh kiếm dị
thường.

“Cần gì mà phải đi tìm ta”

Tuấn Cường cầm trên thanh Claymore chữ T dị thường, đến bên cạnh của Duy
Phong, nhưng lại lùi về sau một tí.

“Ta đưa ngươi điều kiện là giải trừ dị năng của ngươi trực tiếp khỏi cô bé đó
đi”

Duy Phong vô cùng lạnh lùng mà nói, thủ sẵn tư thế chiến đấu, chỉ cần hắn xuất
thủ thì cậu sẽ phản công lại liền.

Năm nòng súng đã được ngắm ngay đầu của Hắc Ảnh, chỉ cần được mệnh lệnh là sẽ
được khai hỏa, Tuấn Cường hiện tại chưa muốn phải sử dụng thủ đoạn để chiến
thắng tên đeo mặt nạ.

Duy Phong cũng không thích gây rắc rối lên bọn chúng, nên đã để chính cái bóng
của bọn chúng tự làm mình bất tỉnh lại.

Cầm thanh kiếm mà chém về phía cổ Hắc Ảnh, Duy Phong không chần chừ nữa mà rút
thẳng kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm hiện lên oán khí chết chóc, cậu nói:

“Kiếm Ma Nanh Vuốt, hãy thể hiện sức mạnh của chính ngươi đi”

Kiếm Ma Nanh Vuốt là một thanh katana cổ kiếm, được rèn bởi một đế quốc cổ đại
đã bị diệt vong hơn 1000 năm, được rèn bằng nanh vuốt của quái vật, khi rèn
hoàn tất thì đế quốc đó đã bị diệt vong, thanh kiếm đã được đặt ngay giữa
chiến trường, nó hấp thụ hết toàn bộ oán khí từ xác chết sau bao nhiêu năm.

Thanh kiếm vì oán khí quá nặng nên đã được Đế Quốc cổ đại khác phong ấn, hơn
cả 1000 năm, lần đầu tiên mà nó xuất thế lần nữa trên thế giới này.

Bao nhiêu năm trời chưa từng có người nào rút được thanh kiếm ra khỏi vỏ,
những kẻ không rút được vỏ ra thì bị chết ngay lập tức, nhưng Duy Phong đã rút
được nó khỏi vỏ, cảm nhận được oán khí vô cùng nồng đạm của nó.

Lưỡi kiếm khi rút ra khỏi vỏ kiếm như đang vui vẻ khi thoát khỏi giam cầm sau
biết bao nhiêu năm tháng, thanh kiếm đó như muốn trợ giúp cho chủ nhân một sức
mạnh để thực hiện mục đích của chính bản thân mình.

“Thanh kiếm đó của ngươi rất là đen tối, chứa sự diệt vong của một Đế Quốc cổ
đại trong lưỡi kiếm”

Khi cả 2 thanh kiếm va chạm vào nhau, Tuấn Cường nhận xét về thanh kiếm đó.

“Thanh kiếm của ngươi cũng không tầm thường đâu”

Duy Phong khen, trong kiếp trước cậu đã từng đấu với biết bao nhiêu kiếm sư
rồi, nhưng vũ khí của bọn họ đều bị phá hủy trên thanh kiếm của mình, nhưng
cũng lâu lắm rồi có người mới đấu ngang kiếm thuật với cậu.

“Nhưng ngươi đã đột nhập vào bên trong căn cứ thì ta vẫn phải chém đầu của
ngươi thôi”

Nghe từ câu truyện từ Lam Lam, cậu rất là khâm phục sự trung thành của Tuấn
Cường đối với Đại Nam Việt Đế Quốc, việc này đáng được quan tâm.

“Đáng tiếc là chúng ta không thể trở thành bạn thôi”

Duy Phong rất là thích tính cách của Tuấn Cường nhưng hiện tại cả 2 đang là kẻ
thù nên cậu không thể buông lỏng cảnh giác được.

Trong trận chiến này Duy Phong đặc biệt là không có sử dụng Dị Năng Hắc Ám như
thông thường, chỉ là sử dụng hết toàn bộ kiếm kĩ mà cậu học từ kiếp trước để
giao đấu.

Kiếm kĩ của Duy Phong mặc dù rất lợi hại nhưng vẫn không đủ để trực tiếp tấn
công thành công Tuấn Cường, đỉnh của lưỡi kiếm bị biến thành chữ T, lợi dụng
sức nặng với độ biến dị của lưỡi kiếm chống đỡ hết toàn bộ sát thương từ đợt
tấn công của cậu.

Nhưng chẳng được bao lâu thì Tuấn Cường cũng không thể nhịn được nữa, thôi
thúc dị năng tấn công Duy Phong, nhưng đã bị cậu chém đứt bằng Kiếm Ma.

“Thú vị thật, có thể cảm nhận được tinh thần tấn công mà chém đứt dị năng”

Kiếm Ma là thanh kiếm tồn tại từ những di tích cổ đại, bị niêm phong bằng Dị
năng lực, nhưng sau bao nhiêu năm đã hấp thụ dị năng từ phong ấn mà khả năng
chém được cả dị năng.

“Thanh kiếm cổ đại này đã bị lãng quên đi bởi thế giới, nhưng ta sẽ chứng minh
về sự tồn tại của nó 1 ngày”

“Hãy cho ta thử xem Tinh Thần Ám Ảnh của ngươi đi”

Tuấn Cường thấy có cơ hội tấn công Duy Phong, nên đã sử dụng dị năng mà trực
tiếp tấn công vào bên trong não.

Hình ảnh của cái máy chém đầu hiện ra, những tiếng kèn của Thiên Thần kêu lên,
ánh sáng từ trên thiên đường vẫy gọi.

Những hình ảnh mà kẻ bị dính sẽ bị giết chết ngay tại giấc mơ của mình, không
có ai có thể trực tiếp tiêu diệt được nó nếu không có mệnh lệnh của Tuấn
Cường.

“Vậy cái cảnh tượng tuyệt đẹp này đã khiến biết bao nhiêu kẻ chết đi, nhưng ta
chỉ là một kẻ không đơn giản mà bị giết như vậy”

Thấy Duy Phong nói vậy, Tuấn Cường cũng cười:

“Ngươi đã không cảm nhận nỗi đau, coi như trận này ta cũng không có gì để đánh

bại ngươi nữa rồi, có gì cứ giết ta đi cứ mặc kệ hết toàn bộ quân lính đi, họ
chỉ là những người bảo vệ đất nước này thôi.”

“Vậy ta sẽ giết hết sạch bọn chúng cùng ngươi”

Duy Phong trên khuôn mặt vẫn là sự lạnh lùng, sát khí mà cậu bộc lộ ra đủ để
khiến cho nơi này bị phá hủy, cộng thêm Hắc Ám Không Gian nữa khiến cho nơi
này bao trùm trong hắc ám.

“Thế thì ta đành liều mạng thôi, đưa cho ta thanh kiếm thứ hai đi”

Tên lính thấy được những màn chiến đấu này, tâm trí đã bắt đầu hiện lên nỗi sợ
hãi, nhưng khi nghe được Tuấn Cường muốn lấy thanh kiếm thứ hai của mình thì
bình tĩnh lại.

Duy Phong cũng muốn thấy được thứ vũ khí làm cho tên lính thoát khỏi sợ hãi,
hồi sau, tên lính ném cho Tuấn Cường chiếc chìa khóa. Hắn để chiếc chìa khóa
vào trong cán kiếm.

Thanh kiếm tách ra thành 2 bộ phận riêng, không còn là hình dạng dị thường
nữa, thay vào đó nó trở thành 2 thanh kiếm riêng rẽ khác.

Kiếm Ma Nanh Vuốt cũng bắt đầu rung lên, 2 thanh kiếm kia không phải là một
loại kiếm bình thường cả, bộ phận lưỡi kiếm đã bị tách rời trực tiếp trở thành
giống như thanh katana vậy.

Cầm trên tay 2 thanh kiếm này, khí thế của Tuấn Cường bắt đầu thay đổi nhanh
chóng, bộ đồ dần chuyển lại sang màu trắng tinh, không chậm trễ nữa tấn công
trực tiếp Duy Phong.

Duy Phong lập tức cản lại thanh kiếm, cậu không để cho hắn chiếm được thế
thượng phong nữa, cường hóa vũ khí của mình bằng dị năng Hắc Ám.

Màn chém nhau vô cùng khốc liệt, nhưng cả hai không giống như kẻ thù nữa, thay
vào đó họ giống như người bạn đang luyện tập hơn, càng đánh thì càng khỏe ra.

Tuấn Cường lập tức lùi trở về, cầm hai cán kiếm va vào nhau, nó ghép trở thành
cây cung, sợi dây nối liền vào nhau, hắn lập tức nhắm một phát bắn toàn bộ sức
mạnh vào Duy Phong

“Chiêu kết liễu”

“Thiểm Quang Tiễn”

Mũi tên được bắn ra, như một tia sáng xuyên thấu hết toàn bộ mọi thứ trên
đường đi, Duy Phong ngày càng thích thú lên, trên tay tích tụ dị năng Hắc Ám
ra, chém một đường kiếm về phía mũi tên.

“Ám Quang Trảm”

Duy Phong mặc dù mới sử dụng Kiếm Ma Nanh Vuốt lần đầu tiên, nhưng do kinh
nghiệm và sự phối hợp đồng nhất của mình với vũ khí, đã đạt được Nhân Kiếm Hợp
Nhất trong một thời gian ngắn.

Kiếm Khí mà cậu chém ra do sự kết hợp với Nhân Kiếm Hợp Nhất và Dị Năng Hắc
Ám, tạo thành một đường kiếm khí hắc ám thôn phệ mọi thứ trên đường đi.

Mũi tên với Kiếm Khí va chạm nhau, trực tiếp tạo thành vụ nổ nổ, đẩy lui lại
Tuấn Cường, Duy Phong đến bên cạnh hắn nói:

“Đáng tiếc thiệt, mục đích của ta chính là đánh bại ngươi là muốn ngươi giải
trừ đi dị năng trên con bé đó, nếu còn lần sau thì ta muốn một trận quyết
chiến hết mình với ngươi”

“Nếu đó là điều kiện thắng thua, thì ta sẽ đồng ý giải trừ Dị Năng lên con bé
đó”

Hắn đã thua rồi, thua tâm phục khẩu phục, cho dù hắn phá bỏ phong ấn của vũ
khí ra thì hắn vẫn thua, trong lòng nhớ lại lúc xưa

Lúc sau hắn sử dụng dị năng của mình, khai trừ đi hết toàn bộ những tác dụng
còn sót lại của nó, mặc dù cách rất là xa nhưng hắn vẫn có thể giải trừ được
Dị Năng.

( P/S: Câu truyện này sẽ được nói đến lúc sau)

Không gian chiến trường mặc dù sau một hồi chiến đấu điên cuồng, vậy mà vẫn
không có gì xảy ra cả, tưởng chừng như tất cả động tĩnh đó đều đã gây sự chú ý
đến tất cả mọi quân nhân trong căn cứ, nhưng tất cả mọi người đều làm như
không biết gì cả.

“Trận chiến này không phải đủ để khiến cho tất cả mọi người để ý hả”

Tuấn Cường thấy tất cả mọi người trong căn cứ đều không biết bất cứ việc gì
cả, Duy Phong cũng trả lời thôi:

“Vụ việc này thì tui đã dùng dị năng lên toàn bộ căn cứ để không ai biết
chuyện gì vừa xảy ra cả”

Duy Phong đang có ý định rời đi bằng dị năng của chính mình, thì dưới chân nhô
lên cột băng, cậu lập tức tránh khỏi nó.

Nhiệt độ dần dần trở nên lạnh cóng, căn cứ dần chìm vào bão tuyết, Duy Phong
cảm nhận được sự băng lãnh tột độ, chắc chắn là mình đã bỏ thuốc ngủ kèm thêm
dị năng, ít nhất là phải đến sáng sớm mai mới tỉnh lại được.

Bóng dáng của Lam Lam hiện lên trước mắt Duy Phong, trên mặt cô cũng đeo mặt
nạ che đi nửa dưới khuôn mặt, ánh mắt của cô chứa đựng sự lạnh lùng băng giá.

Lam Lam trực tiếp để bàn tay xuống dưới mặt đất, những cột băng nhô lên khỏi
mặt đất, tấn công về phía Duy Phong với Tuấn Cường.

Duy Phong lập tức phản ứng bắt lại Tuấn Cường, đưa hắn đi chỗ khác để tránh đi
chiêu thức đó, chiêu thức đó trực tiếp làm nứt vỡ hết toàn bộ khu nhà.

Thấy vậy chắc chắn là Lam Lam đang vô cùng tức giận về việc mình đánh thuốc
ngủ cô ấy và trốn đi đến biên giới mà chiến đấu với Tuấn Cường, nếu mà biết
thêm mình giấu thêm việc bệnh của Emi chưa khỏi chắc là đừng có hòng mà trở về
nữa.

“Đó có phải người mà bữa trước đến trộm Bích Hỏa Hoa phải không?”

Mặc dù đeo mặt nạ nhưng Tuấn Cường vẫn nhận ra được đó là người bữa trước đột
nhập vào bên trong căn cứ, mặc dù vẫn còn kiệt sức nhưng hắn vẫn cầm vũ khí,
sẵn sàng mà chiến đấu.

“Ừ, hiện giờ cô ấy đang tức giận vô cùng, chỉ cần lấy được mặt nạ ra thì mới


thể làm cô ấy bình tĩnh lại”

Tuấn Cường nhìn thấy được sức mạnh của cô, vô cùng ngạc nhiên nếu bữa trước mà
cô đánh thật sự thì chắc là mình sẽ không còn sống nữa.

“Làm thế quái nào mà cô ấy giận như vậy”

“Thì tui đánh thuốc ngủ lên cô ấy, và trốn đến đây trong vài tiếng”

Nếu như nói ra thêm là giúp trị khỏi cho Emi, thì chắc là mình sẽ bị giết thêm
ngàn lần cũng chưa đủ để đền tội lừa dối cô ấy.

Nhưng hiện tại chỉ có thể bỏ đi chiếc mặt nạ ra khỏi cô ấy mới có thể bình
tĩnh lại, Duy Phong chỉ còn cách là đeo lại mặt nạ, khí thế của Lam Lam như
luồng khí lạnh đóng băng hết toàn bộ mọi người, còn Duy Phong thì như hắc động
nuốt hết toàn bộ mọi thứ trên đời.

Ra tín hiệu sẵn sàng chiến đấu cho Tuấn Cường, thấy được động tác thì hắn lập
tức tích tụ năng lực thành mũi tên bắn về phía Lam Lam, nhưng lại bị chặn bởi
tường băng.

Hắn tách cây cung trở lại thành 2 thanh kiếm, chém về phía cô, nhưng tất cả
đều vô ích, cô tạo ra những xiềng xích băng trói đi 2 tay của Tuấn Cường.

Nhân cơ hội đó Duy Phong lẻn ra đằng sau cô, lấy đi chiếc mặt nạ nhưng mới
chạm vào đã bị đóng băng cánh tay trực tiếp, Lam Lam thấy vậy thì quay người
cởi trên mặt chiếc mặt nạ, rồi hôn cậu.

“Lần sau mà còn trực tiếp mà lừa dối em nữa thì đừng có trách lần sau mạnh hơn
đó”

Lần đầu tiên mà Lam Lam hôn trực tiếp Duy Phong, cảnh tượng như vậy làm cho cả
hai vô cùng xấu hổ, ngay cả khi đã sống cả kiếp trước cả hai chưa từng làm như
vậy bao giờ.

“Làm sao mà em vẫn có thể bình tĩnh lại được”

Lam Lam kể lại hết toàn bộ mọi việc, lúc ngủ thì bị Băng Phách Thần Kiếm đánh
thức dậy, linh hồn của Thần Kiếm đã tỉnh dậy nhưng chưa hồi phục sức mạnh đầy
đủ, nhưng vừa đủ để dịch chuyển đến biên giới đế quốc, nên đã nhân lúc trên
bàn làm việc của Duy Phong có chiếc mặt nạ mà cậu đã làm cho cô kiếp trước mà
lấy đeo luôn.

“Lần sau mà còn như thế nữa thì em sẽ trực tiếp biến nơi này thành bão tuyết
đó”

Duy Phong cầm trên tay chiếc mặt nạ của cô.

“Hiện tại chưa phải là lúc để sử dụng nó đâu”

“Thế sao anh cứ vác cái mặt nạ đó ra bên ngoài mà chiến đấu vậy”

Cô cảm thấy rất là không công bằng, Duy Phong được sử dụng chiếc mặt nạ, còn
mình thì bị cấm trực tiếp đeo nó.

“Thì che dấu danh tính thật thôi mà”

Thường thì Duy Phong chỉ đeo mặt nạ vào chiến đấu, để che đi danh tính thật sự
của mình, tránh khỏi những kẻ thù mà hiện tại cả 2 chưa thể đánh bại được.

Đế đánh bại bọn chúng thì cả 2 phải có được một tổ chức để chiến đấu chống lại
bọn chúng, Lam Lam giải trừ xích băng ra khỏi Tuấn Cường, Duy Phong đưa ra lời
đề nghị:

“Vậy anh muốn gia nhập vào tổ chức của bọn tui để bảo vệ thế giới này thoát
khỏi hiểm họa nguy hiểm nhất trong tương lai không?”

“Thú vị nhỉ, mối nguy hiểm gì có thể đe dọa toàn bộ đế quốc vậy?”

Lời mời đó làm Tuấn Cường rất không sinh ra nghi ngờ mà hỏi lại.

“Không chỉ là Đế Quốc, mà là còn liên quan đến tồn vong của Trái Đất nữa”

Mặc dù lời nói rất đáng nghi, nhưng Tuấn Cường lại kiên cường theo chính bản
năng của mình, nếu 1 kẻ như Duy Phong đe dọa được đế quốc thì sao có thể bỏ
qua 1 căn cứ quân sự ngay tại biên giới, chắc chắn là phải đi tìm hiểu mục
đích của cậu.

“Nếu mà mục đích của cậu đe dọa đến an toàn của Đế Quốc thì ta sẽ bất chấp mọi
thứ để tiêu diệt cậu”

“Chúng ta có thể khác về phương pháp nhưng lí tưởng đều như nhau”

Duy Phong nói đúng 1 câu có tính thuyết phục vô cùng hay.

“Đúng là câu nói hay”

“Vậy trong 5 tháng nữa hãy tập hợp ở bên thành phố Hoàng Linh”

Duy Phong đưa tấm thẻ danh thiếp cho Tuấn Cường, dặn hết toàn bộ nội dung khi
tất cả tập hợp lại.

“Vậy thì hẹn gặp lại, tui mong chờ là sẽ được có cơ hội để chiến đấu trong 1
trận chiến trong tương lai”

Duy Phong đập tay với Tuấn Cường, rời đi khỏi căn cứ cùng Lam Lam, mọi người
trong căn cứ gần như không biết việc gì vừa xảy ra cả, cậu mong lần sau sẽ
chiến đấu thật sự với hắn, còn với tất cả những người bị đóng băng do Lam Lam
làm đều không có bất kì kí ức gì về trận chiến tối qua.

-------------------------

Để lại nơi này một mình Tuấn Cường, một người đàn ông trung niên mang một bộ
quân phục đầy huy chương, ông rất là ngạc nhiên khi thấy được là Tuấn Cường sử
dụng hình dạng thật của Thập Tự Kiếm mà lại không có bất cứ xác chết nào cả.

“Tuấn Cường, kẻ đấu với cậu cũng rất không phải là dạng bình thường rồi đó, có
thể để cho cậu sử dụng hình dạng thật của Thập Tự Kiếm mà vẫn có thể bỏ trốn”

“Thưa Đại Tướng Lâm Xuân, người mà tui đấu không có bỏ trốn mà là đánh bại
tui”

Nghe vậy Đại Tướng Lâm Xuân rất là ngạc nhiên, hình dạng thật của Thập Tự Kiếm
một khi xuất hiện gần như kẻ đó sẽ chết, vậy người đột nhập vào không chỉ
không chết mà còn đánh bại được Tuấn Cường nữa.

“Ta đúng là già rồi, bây giờ đã xuất hiện được kẻ có thể đánh bại được ngươi
thì lời tiên tri của lão già kia đã thành sự thật rồi”

“Xin tướng quân hãy có tui rời Quân Đội, xin hãy đồng ý với yêu cầu ích kỉ
này”

Tuấn Cường từ lúc nhỏ đã là cô nhi, được nuôi dạy bởi chính tay người bạn thân
nhất của ta, khi chết hắn đã nhờ ta phải chăm sóc cho cậu bằng cách gửi vào
trong quân đội, ta cả đời này chưa từng có người con nhưng ta cảm nhận được
niềm vui khi có con trai như nó.

Yêu cầu của Tuấn Cường mặc dù rất là lớn, nhưng ông cũng không có đòi hỏi
nhiều hơn về cậu, cậu xuất cả đời này chưa từng ra khỏi Quân Đội, chưa từng có
cuộc sống bình thường như bao người, tất cả nhiệm vụ được giao cậu đều hoàn
thành một cách hoàn hảo nhưng cậu chưa từng đòi lấy một tí phần thưởng.

Ông hiểu được tính cách của Tuấn Cường rất rõ ràng, với kiếm thuật mạnh nhất
đế quốc đã bại trận trước người vô danh đó, cậu đã quyết định muốn rời khỏi
Quân Đội để đi làm những việc chưa biết với hắn, điều cậu quyết định thì ông
cũng không còn cách nào nên đã đồng ý.

“Con biết lời này có ích kỉ, nhưng cho dù thế nào đi nữa con cũng sẽ bảo vệ Đế
Quốc bằng ý chí, sức mạnh của chính mình”

Tuấn Cường cầm trên tay 2 thanh kiếm, chỉ thẳng lên trời đêm để lập nên lời
thề, lưỡi kiếm bắt đầu thể hiện lên khí thế mạnh mẽ, điều đó đã là minh chứng
cho lời thề của cậu.

Mặc dù còn 5 tháng nữa, nhưng trước hết Tuấn Cường muốn đi tìm hiểu về thế
giới bên ngoài căn cứ Quân Đội, cậu sắp xếp hành lý, đưa ra mệnh lệnh cuối
cùng với những người khác.

Tuấn Cường ngồi lên chiếc moto mà mình đã chế tạo ra trong mấy năm, tạm biệt
hết toàn bộ chiến hữu trong Quân Đội suốt bao nhiêu năm trời mà đi ra khỏi nói
nhỏ bé, lái nhanh đi ra khỏi nơi này.

Lần này với sự gia nhập của Tuấn Cường đã góp phần tăng cường sức mạnh cho tổ
chức của Duy Phong với Lam Lam, điều đó đã nên làm nên sự hùng mạnh của tổ
chức để chiến đấu với bất cứ thế lực trên toàn thế giới


Hắc Ảnh Thần Hoàng - Chương #17