Vừa bước vào hành lang, đèn cảm ứng liền sáng, Phổ Hoa cúi đầu tìm chìa khóa
trong túi, bóng cô vừa vặn che lên mu bàn tay mình.
Cô sờ thấy sợi dây trên chùm chìa khóa, lục đáy túi, đã dùng mấy năm rồi, sợi
dây nho nhỏ vẫn sáng loáng như mới, sau khi Vĩnh Đạo đi cô vẫn chưa thay. Cửa
hàng 4S đã tặng khi mua xe, trên mặt có ký hiệu lấp lánh của hãng xe Buick,
cùng một đôi với chìa khóa xe của anh.
Mới đầu cô không muốn dùng, chẳng biết vứt ở đâu, sau này phát hiện anh đã
thay liền sử dụng. Mỗi lần ngón tay chạm vào bề mặt kim loại lạnh buốt này
thường có cảm giác khác lạ, nhưng từ đó cũng không còn quên mang chìa khóa
nữa.
Vĩnh Đạo sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc, lớn thì mua xe gì, mua nhà thế nào,
nhỏ là móc chìa khóa của cô. Người ngoài nhìn vào cho là cưng chiều, còn cô
lại cảm thấy ngột ngạt, giống như sống trong cái lồng được đan một cách dày
công.
Mở cửa, căn phòng oi bức, bật điện, rót cốc nước lạnh, Phổ Hoa ngồi trên ghế
sofa, không muốn đứng dậy, nhắm mắt nhưng luôn tưởng rằng có tiếng mở khóa
cửa.
Đó là điều tuyệt đối không thể, cô đã cảnh cáo chính mình như vậy. Hai năm
trước cô thường có loại ảo giác này khi vừa ly hôn, sau này dần dần ổn hơn,
nhưng đêm nay nó lại xuất hiện trở lại.
Cô giơ tay bật tin nhắn thoại điện thoại, trong đó có ba, bốn tin của Quyên
Quyên, Phổ Hoa nằm lắng nghe trong không gian im ắng, nhìn ra ban công chưa
buông rèm.
Bầu trời đêm nay sáng trong, sao dày đặc, nhưng lại không có trăng.
“Phổ Hoa, cậu đi đâu vậy? Mình biết trong lòng cậu rất buồn, về thì gọi điện
cho mình, nếu không mình qua nhé? Cậu phải nghĩ thoáng ra, sáng nay mình nói
mà không suy nghĩ thấu đáo lắm...”.
“Phổ Hoa, vẫn là mình, sao cậu không trả lời tin nhắn? Ra ngoài cùng ăn cơm
đi? Việc gì rồi cũng sẽ qua, chẳng có gì quá rắc rối, ngày mai mình sẽ giới
thiệu cho cậu một người còn tốt gấp nghìn gấp vạn anh ta! Cậu đừng có nghĩ
quẩn, về đến nhà gọi điện cho mình! Mình tan làm đây...”.
“Về nhà chưa? Tới nhà thì gọi cho mình!”.
“Cái đó... muốn xem phim không?... Được rồi, chờ điện thoại của cậu... đừng có
nghĩ linh tinh nhé! Cậu biết...”.
Phổ Hoa ấn phím tạm dừng, ngắt giọng Quyên Quyên, ngồi dậy uống hai ngụm nước
lạnh, không định trả lời Quyên Quyên.
Quyên Quyên quan tâm nhưng ồn ào, cô ấy càng khuyên thì tâm trạng cô ngược lại
càng rơi xuống mức thấp nhất.
Những việc liên quan đến cuộc sống với Vĩnh Đạo trước kia thoáng qua như mây
khói, lần lượt từng cảnh lặp lại rõ ràng trước mắt. Ý kiến hai người hiếm khi
thống nhất, anh độc đoán, cô lại quen giữ vững chủ kiến của bản thân. Không
thể dung hòa liền cãi nhau, sau này chả buồn cãi cọ, ai giữ ý người nấy. Anh
vẫn làm theo ý của mình, chẳng khuất phục theo sự kiên trì của cô. Còn cô lựa
chọn im lặng, lấy đó để phản đối, giữ lấy quan điểm, cá tính của chính mình.
Mùa hè năm trước, họ cũng từng cãi nhau trong phòng khách, đều là mấy chuyện
cỡ như hạt vừng, khi đó trong mắt cô không sao khoan dung nổi, anh tức điên
lên, đá bay thùng rác, rác đổ đầy nền nhà.
Trước khi kết hôn, Phổ Hoa hoàn toàn không nghĩ sẽ có nhiều vấn đề khi sống
chung đến thế, sau kết hôn mới lĩnh hội được câu nói của Hải Anh: Kết hôn dễ,
sống chung khó.
Giống như Quyên Quyên nói: Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.
Ví dụ căn hộ hai phòng này, phòng ngủ cực lớn, phòng khách nhỏ một cách đáng
thương. Nửa năm sau, vì không vui, anh ngủ ở sofa, cô thà nằm đất cũng không
ngủ trên chiếc giường anh mua. Sau đó, đổi thành cô ngủ ghế sofa, anh vào
phòng ngủ. Tóm lại, đã lãng phí ý tưởng ban đầu của anh.
“Phòng ngủ rộng thế có tác dụng gì, chẳng qua là hai người ngủ thôi mà!”.
Cô từng hỏi anh khi xem mô hình nhà, anh trả lời rất đơn giản, rất thẳng thắn.
“Em biết anh đợi ngày này bao năm rồi không?”.
Trong phút chốc cô không nói được gì, sự kiên quyết che lấp cả đôi mắt anh,
ngoan cố tới mức đáng ghét nhưng lại khiến cô xúc động.
Đó chính là Thi Vĩnh Đạo, người cô quen thuộc nhất trên đời.
Quên bật điều hòa, Phổ Hoa thấy nóng, toàn thân đổ mồ hôi, cô mở cửa ban công,
thu bộ quần áo phơi tối hôm trước, chân trần bước vào nhà tắm. xếp bộ quần áo
mặc cả ngày dưới chân, khi nước lạnh giội xuống, tinh thần cuối cùng cũng phấn
chấn hơn một chút. Nhìn chính mình trong gương, Phổ Hoa giơ tay lau nước trên
mặt, lau thế nào cũng không sạch, thử vài lần mới phát hiện hóa ra đó không
phải là nước, mà là thứ chảy từ khóe mắt. Chịu đựng cả một ngày, trong tiếng
nước tí tách, đột nhiên cô không nhịn được nữa, ôm mặt ngồi trong góc phòng
tắm bật khóc.
Khóc một lúc lâu, lâu tới nỗi chuông điện thoại bên ngoài reo vài lần, chế độ
ghi âm tin nhắn đã được bật lên.
Phổ Hoa giơ tay tìm khăn, trên giá trống rỗng, dầu gội đầu từ trán chảy vào
mắt nhức nhối, cô chỉ có thể dùng tạm quần áo ngăn bọt đang chảy xuống, chân
trần chạy ra ngoài.
“Này, anh gửi ảnh mới vào hòm thư của cô rồi, có một phần tư liệu triển lãm
ảnh, giúp anh dịch sang tiếng Trung, anh cần dùng trước tuần sau, ok? Gần đây
vẫn khỏe chứ? Tên tiểu tử Vĩnh Đạo không ở Bắc Kinh à? Kêu nó trả lời email
cho anh! Cúp máy nhé, bye!”.
Người nhắn là Thi Vĩnh Bác, anh trai Thi Vĩnh Đạo.
Điện thoại đã ngắt, Phổ Hoa dựa vào cạnh bàn, nghe lại tin nhắn của Vĩnh Bác
một lần nữa.
“Này, anh gửi ảnh mới vào hòm thư của em rồi, có một phần tư liệu triển lãm
ảnh, giúp anh dịch sang tiếng Trung, anh cần dùng trước tuần sau, ok? Gần đây
vẫn khỏe chứ? Tên tiểu tử Vĩnh Đạo không ở Bắc Kinh à?...”.
Cô ấn phím xóa đi đoạn tin nhắn thoại này.
Hai năm ly hôn, cả hai nhà đều không biết, cô vẫn dịch giúp Vĩnh Bác, còn Vĩnh
Đạo cũng không ít thì nhiều diễn vai không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Việc tái hôn của anh xảy ra quá đột ngột, đột ngột tới mức không hề chân thực,
đối với cô mà nói giống như cơn ác mộng.
Phổ Hoa tìm thấy điều khiển điều hòa, đứng dưới quạt gió điều chỉnh lực gió,
mặc kệ gió lạnh thổi khô mái tóc ướt nhỏ giọt của mình, hy vọng nhanh chóng
tỉnh khỏi cơn ác mộng. Từ khi bắt đầu cô đã khăng khăng tin chắc, anh sẽ đợi
cô cả đời, không chút nguyên tắc, không hề giữ lại, giống như người con trai
cao gầy mười năm trước, bưng bát phô mai trước quán Kiến Nhất tỏ tình với cô.
Vì anh từng nói, cho dù cô yêu anh không được mười phần, anh cũng sẽ đợi đến
khi từ từ góp đủ chín phần.
“Anh đợi em, vẫn luôn đợi”. Vĩnh Đạo năm mười lăm tuổi đã từng nói vậy, Vĩnh
Đạo năm hai mươi lăm tuổi cũng từng nói vậy.
Tối đó nằm trên chiếc giường đơn cô đổi cho chính bản thân mình, Phổ Hoa sờ
chăn đơn bằng gấm, nước mắt vương xuống những ngọn tóc còn chưa khô, cùng nhau
chôn vùi trong gối.
Cô tưởng rằng đổi giường chính là độc lập, hai năm nay, tưởng như bản thân đủ
kiên cường nhưng anh vẫn xuất hiện ở xung quanh, giống như cái bóng gọi lúc
nào đến lúc đó. Tuy hôn nhân của họ cộng vào không đến hai năm, nhưng từ đầu
đến cuối lại có lịch sử hơn mười bốn năm.
Cô làm thế nào cũng không thể tin nổi anh sẽ không từ mà biệt, bước tiếp không
chút do dự, vứt cô lại phía sau để lấy Cầu Nhân.
Mang theo tâm trạng như vậy, đêm nay Phổ Hoa lại mất ngủ, chịu đựng tới khi
trời gần sáng, cô uống hai viên thuốc giảm đau, ôm gối ngồi trên ghế sofa lờ
đờ chợp mắt một lúc.
Phòng ngủ quá rộng, trống rỗng, ban đầu cô không thích. Từ sau khi khôi phục
trạng thái độc thân, cô chưa từng ngủ một đêm ngon giấc ở đó.