Phổ Hoa Hiện Tại - Hai Mươi Bảy Tuổi 2


Bà chủ hơn bốn mươi tuổi mang lên cho Phổ Hoa một bát phô mai hạt ý dĩ, đặt
cạnh cốc phô mai hạnh nhân còn chưa ăn. Phổ Hoa cảm ơn, nghiêng người dựa vào
lưng ghế, trán tựa lên tấm kính.

Bốn, năm giờ, cửa sắt bên đường đối diện đã mở, học sinh tản ra mỗi góc đường
như thủy triều, bao gồm cả quán phô mai Kiến Nhất. Thấy bọn trẻ mặc những bộ
đồng phục học sinh rộng thùng thình trên người, cô không nén được cảm giác có
chút xúc động. Kiểu dáng đồng phục trường giống hệt mười năm trước, màu trắng
tinh khôi, tên trường học màu đỏ tươi nghiêng nghiêng thêu trước ngực.

Ngày xưa, cô và Quyên Quyên từng mặc bộ đồng phục như vậy, màu trắng không
tránh được bẩn, dễ bị cũ, học sinh nhà nghèo đeo bao tay áo, bọn họ không thế,
nhưng cũng quý trọng như vậy, không thể chịu được một chút dầu mỡ, một tia
sờn.

So với Quyên Quyên, bộ đồng phục của Phổ Hoa còn cũ hơn vì cô mặc nó tròn sáu
năm trời. Để tiết kiệm tiền cho gia đình, năm lớp bảy cô đã mua cỡ lớn dành
cho trung học, trong sáu năm, người cô cũng không thay đổi nhiều.

Cô còn nhớ đầu gối trái trên quần đồng phục có một vết rách, mẹ cắt miếng vải
trắng từ túi quần vá lên, tuy đường kim cẩn thận, vẫn nhìn ra dấu vết vá vào,
vị trí tương tự trên đầu gối trái của cô cũng để lại vết sẹo, khi làm việc cô
thường quen vuốt phẳng chỗ đó.

Vì chỗ rách ấy, cô có cơ hội nói câu đầu tiên từ trước đến nay với Kỷ An Vĩnh,
cũng trong cùng một ngày, cô quen người anh em thân thiết của Kỷ An Vĩnh là
Thi Vĩnh Đạo.

Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp cô không còn mặc đồng phục trường nữa, nhưng ngẫu
nhiên nhìn thấy nó hai lần khi phơi đồ trong tủ quần áo. Rất nhiều việc đều đã
niêm phong trong ký ức, thời trung học cô còn nhỏ, không nghĩ quá nhiều. Lớn
lên biết suy nghĩ nhưng cảnh còn đây mà người đã đổi thay.

Quán phô mai vang lên tiếng chuông điện thoại, Phổ Hoa cúi đầu nhìn di động,
ngỡ của mình, sau đó mới phát hiện là của em học sinh đi qua cô. Học sinh bây
giờ cao thật, học sinh cấp hai mà trông đã lớn như học sinh cấp ba. Khi học
cấp ba, nam sinh thường lớn rất nhanh, tay dài chân dài, vài ba tuần đã thấy
dáng vẻ khác rồi.

Sao có thể lại nhớ tới những điều này chứ? Phổ Hoa không nhìn theo nữa, khuấy
cốc phô mai trước mặt.

Học sinh líu lo khiến cửa hàng chật như nêm. Sau lưng áo dán vào da thịt, Phổ
Hoa cảm thấy nóng bức, mồ hôi lau đi lại chảy ra, đành chịu đựng. Sau khi học
sinh đi hết, bà chủ đóng một cánh cửa, ánh sáng tối hơn một chút. Lúc Mộc Hải
Anh đến đã là hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía tây, nhiều người đi tản bộ ven
thành hào, trong quán phô mai Kiến Nhất ngoài Phổ Hoa, còn có vài bàn khách
nữa.

Bộ váy dài của Hải Anh che đi thân hình hơi đẫy đà sau sinh, Phổ Hoa nhìn thấy
vẻ hạnh phúc và ổn định trên người cô ấy. Họ không gặp nhau khoảng hơn một năm
rồi, lần trước gặp là khi đầy tháng con gái Hải Anh. Kết hôn cùng thời gian,
bây giờ Hải Anh đã có con gái, cô vẫn một thân một mình, sao có thể không bùi
ngùi?

Hải Anh kéo ghế ngồi xuống, nắm tay cô, giống như thời còn là học sinh, coi cô
như em gái.

“Hơi tắc đường, ngại quá, mình đến muộn rồi”.

“Không sao!”. Phổ Hoa nắm tay Hải Anh.

“Thực sự lâu lắm không gặp, hơn một năm nhỉ”.

“Ừ, lần trước là Kỳ Kỳ đầy tháng, cậu gầy đi nhiều so với lần đó”.

“Đâu có! Béo hơn rồi!”. Hải Anh cũng gọi phô mai hạnh nhân lạnh, trong lúc đợi
cô ấy vấn tóc lên, “Béo tới mức không ra hình dáng nữa, sau khi cai sữa cũng
không gầy, đâu như cậu, mãi chẳng béo”. Cô ấy giơ tay véo véo má Phổ Hoa, vẫn
thân mật như xưa.

Phổ Hoa cúi đầu cười gượng, xoa xoa má mình, béo gầy xấu đẹp những thứ đó cô
đã không còn quan tâm một thời gian rồi.

“Sao lại chọn nơi này, bao năm không trở lại”. Phô mai được mang ra, Hải Anh
nghiêm túc thử một miếng: “Vị không bằng hồi xưa, cậu thấy thế nào?”.

“Cũng được mà”. Phổ Hoa cầm phô mai hạnh nhân của mình, lơ đễnh ăn hai miếng.

“Cũng không giống lắm, phô mai hạnh nhân hồi trước không ngọt như thế”.

Hải Anh quay đầu nhìn bà chủ đứng trong quầy thu tiền và biển hiệu cũ treo bên
cạnh.

“Cậu xem, lại đổi chủ rồi, mình và Doãn Trình hồi đại học từng trở lại, khi đó
đã đổi một lần. Sau khi Kiến Nhất nhượng lại, mình luôn có cảm thấy phô mai
không ngon bằng hồi đầu”. Cô chỉ mấy chiếc ghế nhựa xếp chồng lên nhau trong
góc, “Khi đó chúng ta thường tới, ngồi chỗ kia, thường một người đi xếp hàng,
hai người kia chiếm chỗ, có lúc người đông còn phải đứng đợi rất lâu, còn nhớ
không?”.

Phổ Hoa nhìn theo hướng Hải Anh chỉ, nhìn lên vạch đợi vàng sậm trên vách ngăn
quầy hàng, dường như nhìn thấy chính mình, Hải Anh và Quyên Quyên thời trung
học, mặc đồng phục, khoác ba lô nối đuôi xếp hàng, nói chuyện với nhau, chờ
một cốc phô mai nhỏ. Có lúc không đủ tiền lẻ, ba đửa còn chia nhau một cốc.

“Nhớ, đương nhiên còn nhớ”.

“Khi đó vui biết bao!”. Hải Anh than một tiếng, “Đã không quay trở lại được
nữa”.

Phổ Hoa trầm ngâm khuấy phô mai trong bát, ngẩng đầu hỏi Hải Anh: “Các cậu...
từng trở lại?”.

“Cậu nói cùng Doãn Trình?”. Hải Anh gật đầu, “Khi đó đều là sinh viên nghèo,
không có tiền xem phim ăn tiệm hàng ngày, hai đứa liền đạp xe đi dạo khắp nơi,
chỗ nào cũng đến, cũng từng trở lại. Những ngày tháng đó thật vui, vô âu vô
lo, không gặp là nhớ, ở cùng một thành phố còn thường xuyên viết thư. Trẻ con
bây giờ khác rồi, toàn dùng di động, sau khi đầu phố mở McDonald, còn có mấy
cửa hàng phô mai? Quán cũ trên con đường này cũng dỡ đi gần hết rồi, chỉ Kiến
Nhất vẫn còn. Có điều... vị cũng không bằng hồi xưa”.

Hải Anh đẩy bát phô mai trước mặt ra, chống cằm nhìn Phổ Hoa, “Chúng ta cũng
khác, đều đã trưởng thành. Qua vài năm nữa, nên nói là... già rồi”.

Phổ Hoa nghe xong sắc mặc ảm đạm, cô chú ý đến chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út
của Hải Anh, cúi đầu vặn ngón tay trơ trụi của mình. Chỗ bị thương lúc trưa
vẫn chưa được băng lại, để lại vết mờ đã thành vảy. Không chạm vào thì có thể
bỏ qua nhưng chạm đến liền nhói đau.

“Xem mình này, toàn nói mấy thứ đó, bỏ đi, không nhắc nữa”. Hải Anh khẽ giọng
trách bản thân, ánh mắt lộ rõ vẻ dịu dàng, giống như có thể nhìn thấu sự bất
an của Phổ Hoa.

Phổ Hoa thấy rất khó khăn, lắp ba lắp bắp hỏi: “Doãn Trình... Doãn Trình và Kỳ
Kỳ vẫn khỏe chứ? Chưa đi thăm được bọn họ...”.

“Vẫn thế, có con rồi mà chẳng thay đổi nhiều, Kỳ Kỳ bây giờ ngoan hơn rồi,
nhưng lại mệt hơn trước, phải đi làm, bận công việc bận chăm chồng con, còn có
bố mẹ chồng, bố mẹ mình”. Giọng nói của Hải Anh nghe ra có chút nặng nề trong
đó. Những lời chuẩn bị cả chiều, Phổ Hoa nhất thời vẫn chưa biết nên bắt đầu
từ đâu. Không còn thân Hải Anh là khi cô bắt đầu tự tách nhóm, nhưng cũng
chẳng giải quyết được một chút vấn đề, ngược lại càng lúc càng bế tắc.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”. Hải Anh khẽ ho một tiếng, thẳng thắn đi vào
chủ đề chính: “Đột nhiên tìm mình như thế? Chắc không phải vì muốn ăn phô mai
nói chuyện xưa với mình chứ?”.

Phổ Hoa dựa lên lưng ghế, ôn lại một lần nữa những câu hỏi, trước mặt Hải Anh,
cô không cách nào ngụy trang bản thân, vốn định nói một cách thờ ơ, giọng nói
vẫn lộ ra sự thấp thỏm.

“Cậu biết... chuyện Vĩnh Đạo chứ?”.

“Anh ấy? Sao lại muốn hỏi về anh ấy?”. Hải Anh kinh ngạc, “Anh ấy... xảy ra
chuyện gì?”.

Câu hỏi này đối với Phổ Hoa mà nói như xương mắc trong cổ họng, cô cầm bát phô
mai xúc một miếng to, nuốt xuống, vẫn không thể ép được dư vị chua xót khó
chịu quanh quẩn nơi đầu lưỡi.

“Mình tưởng các cậu kết thúc hai năm trước rồi, còn nhớ tới anh ta làm gì?”.
Giọng Hải Anh có phần trách cứ.

“Phổ Hoa, anh ta sống cuộc sống của anh ta, cậu sống cuộc sống của cậu, không
can thiệp đến nhau, chẳng phải tốt hơn sao? Ban đầu đã lựa chọn như vậy, thì
mỗi người nên bắt đầu lại từ đầu, cậu không thể cứ đắm chìm vào quá khứ không
thể tự mình thoát khỏi!”.

“Mình có thế không?”. Phổ Hoa vuốt nhẹ viền cốc thô rám, trốn tránh ánh mắt
của Hải Anh.

“Tự bản thân cậu không cảm thấy ư? Tuy một năm qua không gặp, nhưng mình và
Quyên Quyên vẫn gặp nhau, mình biết chuyện của cậu. Cậu bây giờ như vậy có thể
vui không? Nếu đã nhìn về phía trước, việc gì còn nhớ tới Vĩnh Đạo? Chuyện
trước kia thì để nó qua đi, sa lầy vào đó chẳng tốt chút nào với cậu cả!”.

“Nhưng mình...”. Phổ Hoa không nói được nữa.

“Đừng hỏi nữa, biết rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì, sống tốt mới là điều quan
trọng nhất”.

“Nhưng mình muốn biết!”. Phổ Hoa vội vàng cãi lại, “Cậu cũng biết, đúng không?
Nói như vậy, chắc chắn cậu đã biết. Mình sớm đã nghĩ ra cậu biết, Doãn Trình
và bọn họ thân nhau như thế, cậu nhất định đều biết hết”. Phổ Hoa nhướng lông
mi, mắt ươn ướt, cốc phô mai trở nên nhạt nhòa, thành bóng nước hư hảo không
rõ.

“Mình nghĩ chắc cậu biết, khi Quyên Quyên nói cho mình biết, người đầu tiên
mình nghĩ tới là cậu. Mình nghĩ có thể cậu ngại không nói với mình, hoặc, căn
bản không dám nói với mình những điều này. Là cậu kể cho Quyên Quyên hả? Sau
đó lại kêu cô ấy nói với mình?”.

Mộc Hải Anh không trả lời, sửa lại mái tóc vừa búi.

“Cậu biết hết rồi, đúng không? Kể cho mình, có được không?”. Rõ ràng đã lường
trước được kết quả, Phổ Hoa vẫn cố chấp muốn nghe Hải Anh nói lại lần nữa.

“Mình đã kể cho Quyên Quyên, nhưng dặn cô ấy đừng nói với cậu, cậu biết cũng
chẳng để làm gì, chỉ càng thêm buồn thôi”. Hải Anh khẽ thở dài.

“Mình sự cậu để tâm vào mấy thứ vụn vặt, hơn nữa mấy chuyện này Doãn Trình
cũng dặn mình đừng nói. Lập trường của mình không tiện nói quá nhiều, nói
nhiều ngược lại chỉ làm cho cậu thêm khó khăn. Mình hy vọng cậu có thể quên,
thật sự đấy, ban đầu đã lựa chọn chia tay, thì nên cố gắng quên đi. Anh ta
muốn thế nào, đó là cuộc sống của anh ta, đã không còn liên quan tới cậu, cậu
còn trẻ, Phổ Hoa, nên nhìn về phía trước...”.

Lời Hải Anh nói hàm ý sâu xa, Phổ Hoa lại không hề bị khuấy động, cắn môi
không đáp.

Hải Anh chẳng còn cách nào, đành thừa nhận: “Vĩnh Đạo... quả thật đã kết
hôn... mấy hôm trước... cùng... Cầu Nhân...”.

Cùng một lời nói, nghe từ Hải Anh, Phổ Hoa thấy đau khổ hơn so với nghe Quyên
Quyên nói trong điện thoại. Trong chốc lát, cô chỉ có thể cố gắng hết sức che
giấu sự dao động, quay mặt nhìn ra ra ngoài cửa sổ vắng vẻ, không để nước chảy
ra khỏi khóe mắt.

Cán cân bấp bênh trong lòng dừng lại, tia hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn sụp
đổ.

“Phổ Hoa! Đừng như vậy, được không?”. Hải Anh nắm tay cô, an ủi như chị gái,
“Nghĩ thoáng một chút, Vĩnh Đạo và Cầu Nhân, mặc kệ tình trạng của bọn họ thế
nào, cậu vẫn phải sống tốt cuộc sống của mình. Đừng nghĩ nữa, tiếp tục vui vẻ,
không tốt ư?”.

Phổ Hoa quay mặt lại, sau khi qua cơn kinh ngạc, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi đong
đầy trong mắt, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của bản thân.

“Mình có thể không? Nếu là cậu, cậu có làm được không? Doãn Trình ở bên người
khác, cậu có thể giả vờ như không xảy ra chuyện gì không?”. Giọng nói của cô
lanh lảnh, âm lượng ti vi sau quầy hàng rất lớn, đã che đi sự nghẹn ngào trong
đó.

Người thanh niên bàn bên nhìn qua, Hải Anh ghìm thấp giọng xuống.

“Phổ Hoa, đừng như vậy. Vĩnh Đạo không phải là Doãn Trình, cậu cũng không phải
mình, rất nhiều việc không thể đem ra so sánh, đặc biệt là tình cảm. Cậu đã
biết rồi thì càng phải nghĩ thoáng ra, tiếp tục sống tốt, biết không?”.

Phổ Hoa không hề có bất cứ câu trả lời nào, chỉ chán nản dựa vào lưng ghế nhìn
ra ngoài cửa sổ.

Phô mai để lâu đông lại thành cục, bà chủ thu dọn mấy cái bát đi, mặt bàn
trống rỗng chỉ còn lại nét bút nguệch ngoạc của đám học sinh năm đó và vài
giọt nước.

“XXX và XXX tới đây cùng ăn”.

“Chúc mừng kết thúc kỳ thi thử vòng một”.

“Ngày X tháng X năm 199X”.

“XX và XXX yêu nhau thắm thiết”.

Vuốt nhẹ những vết khắc, Hải Anh không nói nữa.

Trời đã tối, họ lần lượt ra khỏi Kiến Nhất, chia tay ở cửa. Phổ Hoa vội vàng
nói tạm biệt, đi về phía góc đường xa xa, bỏ lại Hải Anh đằng sau.

“Sống tốt những ngày tháng của mình, tiếp tục vui vẻ lẽ nào không tốt?”.

Trên đường trở về, Phổ Hoa nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Hải Anh.

Cô chưa từng không muốn bản thân tiếp tục vui vẻ, nhưng rốt cuộc, họ không
phải bạn bè khác giới đơn thuần, hay người yêu chia tay. Thân phận của anh đến
bây giờ vẫn khiến cô không cách nào buông tay, thậm chí đến sổ hộ khẩu cũng
hiếm khi mở ra xem.

Đối với cô mà nói, hai chữ “ly dị” quá khó coi, còn “vợ cũ” của Thi Vĩnh Đạo,
hoàn toàn là cách gọi mà anh và khoảng thời gian quá khứ đã áp đặt cho cô.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #3