Sáng sớm đi qua phòng họp, Phổ Hoa phát hiện Lâm Quả Quả một mình ngồi bên bàn
viết gì đó, bên cạnh là cốc cà phê không đậy nắp. Cô đẩy cửa tiến vào chào
hỏi, Lâm Quả Quả “Hi” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.
Từ sau khi bọn họ trở thành người cộng tác chuyên mục đặc biệt, đã ba buổi
sáng liên tiếp Phổ Hoa gặp Lâm Quả Quả trong phòng họp. Cô ngồi đối diện Lâm
Quả Quả nhìn cô ấy làm việc, rất khó đoán được cô ấy đang viết hoặc nghĩ gì.
Phổ Hoa hiếm khi tò mò về tác giả, nhưng Lâm Quả Quả thuộc loại khác, tất cả
mọi thứ của cô ấy đều giống như một câu đố. Cô ấy hàng sáng đều đến tòa soạn,
mặc váy dài, khoác túi to. Cô ấy không giống kiểu múa bút thành văn như những
người khác, phần lớn thời gian đều đọc sách hoặc ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa
sổ. Trong ba ngày ngắn ngủi, cô ấy chỉ viết có hai bài mở đầu không đủ nghìn
chữ, bản thảo Phổ Hoa còn chưa kịp xem đã bị cô ấy vò ném vào thùng rác.
Lâm Quả Quả viết xong một đoạn liền đặt bút xuống, dựa người lên thành ghế,
bưng cốc cà phê nhìn về phía Phổ Hoa.
“Bài viết tiến triển thuận lợi không?”.
“Cũng không hẳn... viết rồi lại viết, có lẽ không tìm ra cảm xúc rồi...”. Lâm
Quả Quả dụi dụi khóe mắt, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
“Tuần đầu tiên viết được những gì rồi?”.
“Ờ”.
“Vậy... cô cần giúp gì không?”. Phổ Hoa cầm mấy tập san tâm lý học trên bàn,
đều là những bài viết mang tính học thuật rất cao, không giống với những thứ
cô tiếp xúc hàng ngày.
“Cô cảm thấy hôn nhân của cô hạnh phúc được bao nhiêu?”. Lâm Quả Quả uống ngụm
cà phê, trầm mặc một lúc, đột nhiên đưa ra một câu hỏi.
Phổ Hoa sững lại, vô thức dùng tạp chí che đi chiếc nhẫn trên tay, không nghĩ
ra câu trả lời.
Lâm Quả Quả mở sổ tay viết gì đó, rồi rút ra một tờ giấy đưa cho Phổ Hoa.
“Đây là tài liệu để lựa chọn đề tài, cô xem xem”.
Trên giấy là một bài báo, liệt kê vài thí nghiệm và con số đối chiếu khiến
người ta không hiểu nổi, chỉ có một hàng bình luận rất ngắn bằng tiếng Anh,
đại khái nói rằng tỷ lệ ly hôn không ngừng tăng trong vòng năm mươi năm, mười
năm gần đây tăng lên gần 25%.
“Cái này... và chuyên mục liên quan gì đến nhau?”. Phổ Hoa không hiểu.
Lâm Quả Quả lại cúi đầu sửa bản thảo, giải thích: “Điều tôi cần viết chính là
từ bài báo này”.
“Vấn đề tỷ lệ ly hôn?”.
“Không, là giá trị hạnh phúc của hôn nhân!”. Lâm Quả Quả vẽ một vòng tròn trên
giấy, chia thành vài phần đưa cho Phổ Hoa xem, “Cô không cảm thấy nghiên cứu
vòng tròn này rất thú vị ư? Cô là phần nào trong đó, hôn nhân của cô rốt cuộc
hạnh phúc được bao nhiêu, nếu có thể đơn vị hóa nó, là năm mươi chín phần hay
sáu mươi phần, bao nhiêu phần là mức thấp nhất của hôn nhân, ít ra tôi cảm
thấy... đây là đề toán rất thú vị!”.
“Mức thấp nhất?”.
“Đúng, tôi muốn chuyển đổi ra giá trị hạnh phúc này, đồng thời tìm cách chứng
thực, giá trị thấp nhất dẫn đến ly hôn rốt cuộc là bao nhiêu, mức thấp nhất
con người có thể chịu đựng là bao nhiêu?”.
Lâm Quả Quả lại cầm vài bản tài liệu đưa Phổ Hoa. Buổi sáng, cô ấy tiếp tục
viết bài tại phòng họp nhỏ, Phổ Hoa bận rộn hoàn thành vài bài viết, không có
thời gian để nói chuyện sâu hơn với cô ấy. Nhưng vấn đề liên quan đến con số
kia lại quấy nhiễu tâm trạng làm việc của Phổ Hoa, cả ngày cô phân tâm, nghĩ
tới vấn đề nghe có vẻ vô tình của Lâm Quả Quả. Lâm Quả Quả là người phụ nữ say
mê tâm lý học, có năng lực nhìn rõ nội tâm mà Phổ Hoa lần đầu tiên tiếp xúc,
có lúc thậm chí còn cảm thấy đồng ý hợp tác chuyên mục đặc biệt này là một sai
lầm, bí mật ẩn giấu của cô sớm muộn cũng có ngày bị Lâm Quả Quả nhìn thấu.
Buổi tối khi làm cơm, cô nói chuyện này với Quyên Quyên, Quyên Quyên nói với
Phổ Hoa “Cậu đừng có quá nhạy cảm như vậy, bây giờ cậu độc thân, giá trị hạnh
phúc căn bản bằng không, không có gì đáng nghiên cứu cả!”.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Quyên Quyên kéo Phổ Hoa ngồi dậy với dáng vẻ nghiêm
trọng, lấy một tờ văn bản trong túi đưa cho cô. Đó là một bảng biểu được in
cẩn thận, chữ thể Tống cỡ lớn, liệt kê tên và thông tin cá nhân.
“Đây là cái gì?”. Phổ Hoa lật lật, có mười trang.
“Tự xem đi!”. Phổ Hoa chỉ chữ trên trang đầu, “Người này, nam, chưa kết hôn,
ba mươi tuổi, kỹ sư phần mềm, có nhà có xe. Còn người này, nam, ly hôn không
có con cái, ba mươi lăm tuổi, có hai căn hộ ba phòng ngủ, quản lý nhân sự công
ty...”.
“Là sao?”.
“Không sao cả, đi xem mặt!”.
Phổ Hoa nhìn xuống phía dưới danh sách, tâm trạng trở nên tồi tệ, cô đặt tập
giấy xuống rồi ra phòng khách, không để ý đến Quyên Quyên nữa.
Quyên Quyên đuổi theo, nhét tập giấy vào tay cô.
“Cậu xem cho mình! Đàn ông hai chân trên đời này đầy ra, lại chẳng phải chỉ có
anh ta... nói chung cho dù thế nào, cậu cũng xem kỹ những thông tin này, chọn
ra người nào thấy được thì sắp xếp thời gian gặp mặt”.
“Mình không gặp!”. Phổ Hoa vứt tập danh sách đi, chạy ra ghế sofa ôm gối tựa.
Quyên Quyên nhặt tập giấy đặt lên trên bàn, ngồi xếp bằng cạnh Phổ Hoa, giống
như quyết tâm tiếp tục huyết chiến với cô, trầm giọng lên tiếng: “Diệp Phổ
Hoa! Cậu tiến bộ hơn chút cho mình! sống hiện thực chút đi! Cậu mới hai mươi
bảy tuổi, không thể chỉ tiếp tục một mình nửa đời sau được. Hiện tại không
phải là quá khứ, các cậu chẳng phải cãi nhau rồi anh ta đi học, chia tay một
thời gian đơn giản như thế! Các cậu đã ly hôn hai năm, anh ta cũng đã kết hôn
với người khác, hai người không có khả năng nữa, giống như Thi Vĩnh Đạo đã
chết rồi ấy! Cậu nhất định phải tiến lên, sống cuộc sống của bản thân mình, cứ
hoài niệm quá khứ hoặc ngưng trệ trong tình trạng hiện nay thì chẳng có ích
gì, chỉ có thể làm hại chính bản thân cậu!”.
“Đừng nói nữa! Mình không muốn nghe!”.
“Mình cứ nói! Không thích nghe cũng phải nghe!”.
Quyên Quyên giật gối tựa, nhét bản kê vào tay cô, “Tác giả đó đầu tiên nên
nghiên cứu cậu trước, xem xem có phải tâm lý cậu có vấn đề không! Hội chứng ly
hôn! Bây giờ còn có mấy người sống như cậu, phụ nữ ly hôn đầy đường, chẳng
phải ai cũng sống tốt sao, dáng cậu không tệ, có học vấn, có công việc ổn
định, còn có nhà, không dính líu con cái, vì sao còn sống trong quá khứ. Cậu
phải nghĩ cho tương lai của bản thân nhiều hơn, nghĩ cho bố cậu, dễ nghe hay
khó nghe mình cũng đã nói rồi, cậu cứ mãi như vậy, khó đảm bảo ngày nào đó bố
cậu sẽ không phát hiện ra chân tướng. Đã như vậy, không bằng sớm kể cho bố cậu
sự thật, sau đó bắt đầu lại, nói không chừng có thể tìm được người còn thích
hợp hơn. Nghĩ ngợi lung tung như vậy hàng ngày, Thi Vĩnh Đạo có thể biết
không? Biết rồi thì có tác dụng gì?!”.
“Mình không...”. Phổ Hoa miễn cưỡng tranh cãi, nhưng lời nói lại không có sức
mạnh.
“Cậu không, vậy cậu nên cầm mấy thứ đồ trong kho chứa đồ vứt, đốt, đập đi, chứ
không phải thu dọn đánh thứ tự từng quyển sách của anh ta, hay cho tất cả đĩa
DVD của anh ta vào vỏ bọc, còn giữ lấy mấy thử vứt đi làm kỷ niệm! Mấy thứ đó
đều vô nghĩa, biết không? Anh ta kết hôn rồi, bây giờ cậu có để ý đến anh ta
đi nữa, anh ta cũng sẽ không về bên cậu nữa đâu!”.
“Mình không có!”. Phổ Hoa cắn chặt môi, mấy tờ giấy trên tay bị vò kêu sột
soạt.
“Phổ Hoa...”. Quyên Quyên thở dài, “Mình cảm thấy cậu như vậy rất mệt mỏi, rất
đáng buồn, thật đấy, biết cậu bây giờ gọi là gì không?”.
Phổ Hoa bướng bỉnh không lên tiếng.
Quyên Quyên dường như cố nặn ra hai chữ từ kẽ răng: “Hèn nhát! Mười năm trước
chính là như vậy, cậu chưa bao giờ thừa nhận một thực tế đơn giản nhất, Thi
Vĩnh Đạo như phát điên muốn ở bên cậu, cậu lại khăng khăng giành lấy mấy thứ
xa rời thực tế, ví dụ như tình bạn thắm thiết của Kỷ An Vĩnh. Kết quả ư? Cậu
đạt được rồi ư? Trốn tránh Thi Vĩnh Đạo có tác dụng không? Quay một vòng chẳng
phải cậu vẫn ở bên anh ta đấy ư? Lãng phí vài năm trước có ý nghĩa không? Nếu
sớm nhận ra hiện thực, cậu sẽ không để bản thân đi con đường không đáng đến
vậy, chịu bao cay đắng đến thế, các cậu cũng không đến nỗi...”.
“Quyên Quyên! Đừng nói nữa!”. Phổ Hoa bịt tai nhảy xuống đất, giẫm lên tập
danh sách, rồi lại chán nản ngồi xuống, vùi mặt lên đầu gối.
Quyên Quyên đứng trước mặt cô, vỗ vỗ đầu cô.
“Bây giờ anh ta thế nào đã không còn quan trọng nữa, tương lai cậu còn có năm
mươi năm, sáu mươi năm phải sống, ai cũng đều không thể sống cả đời với ký ức.
Cho dù cậu muốn hay không, thì cũng phải chấp nhận hiện thực này, biết không?
Anh ta đã thay đổi, cậu cũng thay đổi rồi! Tình cảm là thứ yếu đuối như vậy,
sẽ luôn thay đổi, ai không có ai cũng vẫn sống như cũ, thứ biến chất thì vứt
nó đi rồi tìm thử khác mới mẻ! Chẳng phải cậu thích Monica ư? Không có
Richard, cô ấy mới gặp được Chandler, cuối cùng vô cùng hạnh phúc. Cậu cũng sẽ
gặp được, có thể là một người còn tốt hơn cả Thi Vĩnh Đạo, thật đấy!”.
Phổ Hoa vùi mặt trên đầu gối nghe những lời này, hy vọng tìm được điều gì đó
để phản bác lại Quyên Quyên, nhưng cuối cùng đến một câu cô cũng không nói
nổi.
Danh sách xem mặt bị giẫm bẩn, ngày hôm sau, một bản mới được đặt cùng một
suất ăn sáng trên bàn, Quyên Quyên đã đi làm, Phổ Hoa nằm trên ghế sofa, nhấc
lên xem, xem từ đầu đến cuối một lượt.
Quyên Quyên càng chắc chắn, thì cô càng hoài nghi. Mười bốn năm cùng với Thi
Vĩnh Đạo trở thành một mối nối đứt gãy, cô không dám đánh giá trước đó có hạnh
phúc hay không, càng không dám nghĩ sau này sẽ ra sao. Cô chưa bao giờ đặt
cược cuộc đời mình vào một người nào đó, đối với những cái tên xa lạ này, cô
không nén được cảm giác ghét bỏ, tức giận, nhưng phần nhiều là giận chính bản
thân mình.
Nhưng cho dù thế nào, chuyện xem mặt vẫn cần phải quyết định, Quyên Quyên là
người thuộc phái hành động, buổi trưa đã gửi cách thức liên lạc với người thứ
nhất vào di động của Phổ Hoa.
Số liệu của Lâm Quả Quả vẫn chưa phân tích xong, tất cả các nữ biên tập đã kết
hôn trong văn phòng nhận được một bảng điều tra. Phổ Hoa tích vào các câu hỏi
của mình một cách bất an, trốn tránh ánh mắt tò mò của Lưu Yến.
Lâm Quả Quả lại làm việc hai ngày trong phòng họp, hàng tối Quyên Quyên đều
gọi điện đến để củng cố quyết tâm của Phổ Hoa. Dịch xong phần tài liệu cuối
cùng trong mail Vĩnh Bác gửi, Phổ Hoa bỏ tai nghe ra, bật loa ngoài, ngồi ngơ
ngẩn trên nền nhà. Bài hát cuối phim Kimagure Orange Road vang lên trong căn
phòng. Cô không hiểu tiếng Nhật, chỉ đơn giản thích sự hài hòa của âm thanh
trong bài hát, giống như không nhớ rõ tên nhân vật nhưng lại không quên được
mối tình tay ba phức tạp, giày vò nhau trong phim.
Quyên Quyên nói đúng, cô cũng rơi vào hoàn cảnh bối rối như vậy, cực kỳ hèn
nhát, không dám tiếp nhận, không dám từ bỏ, không dám giành lấy, không dám từ
chối cũng không dám thừa nhận.
Buối tối đề nghị ly hôn ấy, cô cũng ngồi trong căn nhà này, Vĩnh Đạo đứng
ngoài ban công hóng gió, châm điếu thuốc quay người sang hỏi cô: “Có phải em
vẫn luôn thích cậu ta?”.
Cô không thừa nhận, muốn phủ nhận nhưng anh không nghe thấy cô phủ nhận, tưởng
rằng cô đã thừa nhận.
Sau khi trời sáng, anh rời đi, tàn thuốc còn vương trên mảnh giấy có viết: Ly
hôn đi, anh đồng ý.
Từ giây phút ấy cô đã hối hận, nhưng chưa từng nói với anh rằng câu nói đó ban
đầu chỉ là sự kích động nhất thời.
Cô chưa từng vì bản thân mà giải thích, mặc kệ anh càng lúc càng hiểu lầm, cho
tới khi bọn họ lần lượt từng người ký tên trên tờ đơn đó.
Quyên Quyên lên kế hoạch gặp mặt vào tối thứ sáu, Phổ Hoa không tranh cãi nữa,
chăm chỉ sửa lại bản thảo trên tay.
Vài ngày sau nhận được kỳ đầu chuyên mục đặc biệt mà Lâm Quả Quả đã viết xong,
cô đọc xong đứng trong phòng vệ sinh nữ, nhìn vào tấm kính bị vỡ một góc, xoa
mặt mình. Chỉ số hạnh phúc của cô có lẽ không thấp như Quyên Quyên nói, nhưng
quả thực không cao, vì cô không hề hạnh phúc.
Tìm thỏi son màu tươi nhất thoa lên môi, Phổ Hoa cười với người trong gương.
Có lúc cho dù là nhớ lại cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào, dễ chấp nhận hơn hiện
thực, vì vậy cô mới có thể sống yên ổn qua hai năm. Cười rồi lại cười, cô cúi
đầu sửa lại cúc áo, sau đó ngẩng mặt nhìn trần nhà đã ngả màu vàng hồi lâu, để
nỗi thương cảm đang tăng dần mau chóng tan đi, dùng mu bàn tay quệt lên vẻ đẹp
tầm thường khiến người ta chán ghét trên môi.
Hai năm nay cô đợi được anh tái hôn, cũng đành tự mình mò mẫm bước tiếp, giống
như Lâm Quả Quả viết, cách nâng cao chỉ số hạnh phúc đến từ hành động thực tế
của bản thân, chứ đừng chờ đợi vô vọng vào lòng thương xót.