Vĩnh Đạo Trong Ký Ức - Mười Lăm Tuổi 9


Huấn luyện quân sự lớp mười, Kỷ An Vĩnh nghỉ học không rõ lý do, cho tới khi
xe chạy, Phổ Hoa vẫn cố nén lo lắng nhoài ra ngoài cửa sổ nhìn.

Trái lại Thi Vĩnh Đạo đến rất sớm, ngày đầu khai giảng gặp cậu ấy, Phổ Hoa
trong phút chốc không nhận ra. Cậu ấy thay đổi sang kiểu tóc ngắn, cạo râu, lộ
ra làn da sạm nắng, hơn hai tháng không gặp, cậu ấy lại cao lên vài phân, đến
giọng nói cũng trầm, thô, khàn hơn, thấy rõ đã trưởng thành hơn lần thi thể
dục khá nhiều.

Sau khi xe khởi động, Thi Vĩnh Đạo là người cuối cùng chạy lên, vì đường giữa
hai hàng ghế chật chội, cậu ấy bước rất chậm, đứng ở hàng ghế Phổ Hoa ngồi một
chút, chống lên giá đựng hành lý hai bên, đợi bạn học bên cạnh ổn định chỗ
ngồi mới tiếp tục đi xuống hàng phía sau.

Phổ Hoa không ngẩng đầu lên, từ sau kỳ thi thể dục, bọn họ lâu lắm không nói
chuyện, trước hôm nhập học một ngày, bận lĩnh sách, nộp học phí, chỉ chào hỏi
qua loa. Khi đó cậu đang khoác ba lô trên đoạn đường thoai thoải không biết
đợi ai, vẫy tay với cô.

Trên đường, nam sinh phía sau đưa cho cô gói bò khô, nói là “của Thi Vĩnh Đạo
đưa”. Phổ Hoa giữ lại cho mình và Quyên Quyên mỗi người một ít, còn lại đưa cả
cho bạn học phía trên. Cô cũng nói “của Thi Vĩnh Đạo đưa”, khiến dãy phía sau
xe bus nổ ra một trận cười ồ, có người còn huýt sáo.

Sau đó có người bước lên, nhân lúc nam sinh dãy trên chưa kịp phân chia hết
thịt bò khô liền cướp lại cả túi, vẻ mặt đầy tức giận.

Cằm gần như cúi sát xuống đầu gối, nhưng Phổ Hoa vẫn có thể cảm nhận rõ ràng
khi đi qua, Thi Vĩnh Đạo trừng mắt với cô một cái.

Thiếu Kỷ An Vĩnh, kỳ huấn luyện quân sự thiếu đi rất nhiều những mơ mộng ngọt
ngào. Hai tuần trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm,
Quyên Quyên thường tranh thủ thời gian hoạt động tự do lúc chiều tối kéo Phổ
Hoa ra bãi đất hoang ngoài ký túc, vừa bôi kem chống nắng lên sống mũi vừa nói
bóng nói gió thử nhắc nhở cô.

“Cậu và Thi Vĩnh Đạo có chuyện gì?”.

“Không có gì”. Phổ Hoa bứt hai ngọn cỏ đuôi chó quấn thành con thỏ nhỏ, trốn
tránh ánh mắt nhìn thẳng của Quyên Quyên.

“Được, tự cậu tính xem. Ngày đầu tiên học đứng nghiêm, ngày thứ hai gọi điện,
tối thứ năm và thứ bảy đi tuần... còn muốn mình nói ư? Mỗi ngày ở nhà ăn...”.

“Đâu có?”. Phổ Hoa phản bác, trong đầu đều là những việc xảy ra mấy ngày
trước.

“Tự trong lòng cậu hiểu rõ!”. Quyên Quyên bôi một lớp kem chống nắng dày lên
mặt Phổ Hoa.

Phổ Hoa vờ ngốc, trong lòng cô rõ hơn ai hết.

Ngày đầu tiên tập quân sự, buổi chiều tập thế đứng, cô cảm nắng được đưa ra
dưới bóng cây nghỉ ngơi. Không lâu sau Thi Vĩnh Đạo cũng rời khỏi đội nam
sinh, cùng Doãn Trình mang nước cho cả liên đội, khi khiêng một thùng nước
khoáng đi qua ném một bình sang bên cạnh cô.

Ngày thứ hai, cô cùng Quyên Quyên đi mua đồ ăn vặt, xếp hàng ở bốt điện thoại
công cộng để gọi điện, trên người cô không mang tiền lẻ, Quyên Quyên muốn
mượn, cậu ấy lại giơ thẻ điện thoại lên huơ huơ trước mặt cô, ngoan cố nói là
vật cô đánh rơi trả về chủ cũ, nhét xong liền chạy mất.

Trong một tuần, hai lần cô đi tuần đều vào ban đêm, nhưng cậu ấy lại cũng trực
cùng thời gian với cô. Đi tuần một vòng ký túc xá nam liền đứng gần lối vào ký
túc xá nữ, cách một lúc lại dùng đèn pin soi về phía cô, dường như biết rõ cô
sự bóng tối.

Khi tập hợp khẩn cấp, cậu ấy và Phong Thanh thay cô gánh hành lý nặng trên
thao trường, huấn luyện dã ngoại lại giúp cô xách đồ, mỗi lần đều rất tình cờ,
vô ý, nhưng nối liền các sự kiện với nhau, đến một vài học sinh mới vừa vào
trường cũng thì thầm bàn luận.

“Hàng ngày ở nhà ăn, lớp chúng ta vừa đến, chắc chắn cậu ta...”. Quyên Quyên
chỉ nói một nửa thì trong bụi cỏ từ xa vọng lại tiếng bước chân. Phổ Hoa vội
vàng bịt miệng Quyên Quyên, kéo cô vào sâu trong bụi cỏ dại. Cách mấy trăm
mét, Thi Vĩnh Đạo, Doãn Trình và Cao Triệu Phong đang giẫm lên cỏ đi về phía
bọn họ.

Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, trên xe bus trở về trường học, đa phần mọi
người đều ngủ. Phổ Hoa vẫn thức, trên đùi trải cuốn nhật ký, muốn viết điều gì
đó làm kỷ niệm, hạ bút lại bí từ, dường như cũng không có gì để viết lên giấy.
Hai tuần luyện tập, cô không béo cũng chẳng gầy, chỉ sạm nắng đi nhiều, chóp
mũi còn bị tróc da, khi rửa mặt thường bị đau. Hai tuần này người khác nhất là
Thi Vĩnh Đạo, so với hồi cấp hai cứ như không phải một người, vẻ nghiêm túc u
ám trước đây trở thành ánh nắng mặt trời đầy thân thiện, cố gắng hết khả năng
để giúp đỡ cô, tạo cơ hội nói chuyện với cô, trước khi lên xe trở về còn mượn
cớ kiểm hành lý, giúp cô vác đồ đã đóng gói từ doanh trại lên xe.

Trở về trường học, đa phần các bạn học đều được phụ huynh tới đón, Phổ Hoa
không có ai đón, lại không vội về nhà, tự mình khoác hành lý tới phòng học.
Bảng hiệu lớp 9 (6) thay thành lớp 10 (6), tất cả bàn ghế đều được lau dọn
sạch sẽ.

Ngồi vào vị trí cũ của mình, Phổ Hoa nhìn xung quanh phòng học, những đắng cay
chua ngọt một năm qua dường như vẫn rành rành trước mắt, một vài sự việc đã
xảy ra, và những người cô khó quên nổi.

Cô bước tới chỗ ngồi của Kỷ An Vĩnh, nét bút trên mặt bàn không còn, vài vật
cũ trong ngăn bàn cũng được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu. Ngược lại, nét chữ khắc
trên bàn Thi Vĩnh Đạo không thể dùng thuốc tẩy gột sạch, sờ lên mấy chữ khắc
sâu đó, Phổ Hoa không tránh được nghĩ tới lời của Quyên Quyên.

Cậu ấy... lẽ nào thực sự... là ý đó?

Nếu có thể, Phổ Hoa lại hy vọng cậu ấy không có ý đó, tâm tư của cô nhớ đến Kỷ
An Vĩnh nhiều hơn. Sau kỳ huấn luyện quân sự, liên tục nghe được không ít tin
tức của Kỷ An Vĩnh, cậu ấy mắc bệnh gì, hồi phục ra sao, có ảnh hưởng tới việc
lên lớp không, đều là cô nghe trộm khi Cầu Nhân và mấy người bọn họ nói chuyện
riêng. Cô có thể hỏi một cách quang minh chính đại, nhưng lại cho rằng đó là
việc không nên hỏi.

Phổ Hoa lấy từ trong túi tấm thẻ điện thoại mà Thi Vĩnh Đạo đưa cho cô, giở
mặt trước ra nhìn, năm mươi đồng. Cô cũng chưa từng dùng lần nào, khi tập quân
sự, không tiện trả thẳng cho cậu ấy liền gói trong một tờ giấy, viết tên cậu
ấy đặt dưới gối.

Để tấm thẻ điện thoại vào vị trí dễ nhìn thấy trong ngăn bàn, đè giẻ lau bảng
lên trên, Phổ Hoa mới rời khỏi phòng học.

Sau khi tan học, cô ngồi lên hành lý nhìn đội bóng rổ luyện tập. Kỹ thuật chơi
bóng của tuyển thủ cấp hai mới và đội một năm trước không khác nhau nhiều, đều
là những gương mặt lạ, tính hiếu thắng cao, ra sức tranh cướp. Trong trận đấu
cuối cùng của đợt tập quân sự giữa sĩ quan huấn luyện và học viên, vị trí hậu
vệ thiếu Kỷ An Vĩnh, vài nam sinh phối hợp thường thường, cũng có thể do cô
không hiểu môn bóng rổ, luôn cho rằng như Kỷ An Vĩnh mới là chơi hay.

Thấy mặt trời đã sắp lặn ở phía tây, đội bóng rổ cũng ra về, Phổ Hoa mới ra
khỏi cổng trường về nhà.

Bên kia đường sớm đã không còn học sinh khoác áo đồng phục nào, ông chủ quán
phô mai Kiến Nhất đang đóng cửa. Phổ Hoa sờ túi, trống rỗng, đến tiền phô mai
một đồng một bát cũng không có. Khi rời khỏi nhà đi huấn luyện quân sự, tờ
mười tệ bố đưa, cô vẫn để trong hành lý, không dám dùng đến vì tiếc. Dắt xe
đạp băng qua đường, cô đang chuẩn bị lên xe thì Thi Vĩnh Đạo xách hành lý chạy
ra từ quán phô mai Kiến Nhất, miệng gọi: “Diệp Phổ Hoa! Cậu đợi một lát!”.

Trong tay cậu ấy bưng bát phô mai bằng nhựa, vẻ không tự nhiên trên gương mặt
sạm đen, nhét bát phô mai cho cô giống như nhét thuốc nổ vậy.

“Cho cậu!”.

Phổ Hoa hai tay cầm tay lái, căn bản không có cách nào nhận được. Cậu ấy vừa
lại gần, cô liền dắt xe lùi lại vài bước.

“Gì cơ?”.

“Không gì cả, cho cậu phô mai”. Trong mắt cậu ấy hiện rõ vẻ không vui, đến
hành lý cũng vứt một bên bưng phô mai nhất định bắt cô phải nhận.

Cô từng thấy Thi Vĩnh Đạo cố chấp rồi, hồi lớp chín bị cậu ấy đi theo tối đó,
cậu ấy theo cô tròn hai tiếng đồng hồ cũng không buông tha.

“Cảm ơn, mình không ăn”. Phổ Hoa dịu dàng từ chối, quay đầu xe định đi. Thi
Vĩnh Đạo hơi vội, vứt bát phô mai đi, lên trước cướp tay lái xe cô.

“Làm... cậu làm gì?”. Cho dù cậu ấy biểu hiện thân thiện hơn nữa, nhưng trong
sâu thẳm Phổ Hoa vẫn sự, đặc biệt là khi nhớ tới dáng vẻ lúc đánh nhau với Lý
Thành Tự, hoàn toàn giống con sư tử lên cơn điên của cậu.

“Diệp Phổ Hoa! Mình... chính là chúng ta... cậu...”. Mắt cậu tham lam nhìn
gương mặt cô, khó khăn để sắp xếp câu chữ.

Cậu ấy buồn bực gãi gãi đầu, nhấc hành lý đặt lên sau xe cô, vỗ vỗ yên xe,
dáng vẻ không đếm xỉa gì

hết.

“Chính là... mình... thích cậu...”. Nói xong, cậu ấy giữ chặt tay lái, sự cô
quay đầu bỏ chạy giống như khi huấn luyện quân sự, “Mình thích cậu... thích từ
rất lâu rồi...”.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #19