Vĩnh Đạo Trong Ký Ức - Mười Lăm Tuổi 8


Kỳ thì thử vòng ba kết thúc được ba ngày thì Phổ Hoa bị gọi lên phòng giáo
viên, theo sau còn có Thi Vĩnh Đạo. Cậu ta hình như vừa chơi bóng xong, toàn
thân ướt đẫm, bộ đồng phục dán vào người, trên mặt vẫn còn vệt mồ hôi đen đen,
khiến cho hai hàng râu nhìn càng buồn cười.

Vì chuyện phiếu ăn, lâu lắm rồi cô không còn có ý thức về sự tồn tại của cậu
ta, thậm chí quên luôn cả nỗi sự hãi cậu ta. Ngồi sánh đôi, cô cũng không muốn
nói chuyện.

“Đến ký tên à”. Thi Vĩnh Đạo dùng động tác tay viết chữ ra hiệu, rồi lại lau
mồ hồi trên tay áo. Cậu ta cười ngốc nghếch, không giống dáng vẻ dọa người khi
nghiêm túc.

“Hả?”.

“Thỏa thuận cử đi học”. Thi Vĩnh Đạo quay đầu nhìn cánh cửa không người, “Cậu
được cử đi học rồi, đến ký thỏa thuận đấy!”.

Ngữ khí của cậu ta bình tĩnh như thế, Phổ Hoa trong lòng nhẹ nhõm, bất giác
cười với cậu ấy.

Đây có thể coi như lần đầu tiên tiếp xúc một cách hữu hảo giữa hai người.

Giáo viên trở lại, quả thật phát tờ thỏa thuận, Phổ Hoa lấy bút ghi tên mình.
Thấy cô ghi xong, Thi Vĩnh Đạo cũng trịnh trọng ký tên mình trên đó.

Phổ Hoa biết thứ hạng trong vòng thi thử thứ hai của cậu ấy, không ngờ cậu ấy
cũng bị kéo xuống ký tên đợt cuối cùng, trên đường trở về lớp học, vì tâm
trạng nhẹ nhõm, cô không nén được hỏi cậu: “Sao giờ cậu mới ký thỏa thuận,
Phong Thanh bọn họ chẳng phải ký sau kỳ thi thử vòng hai ư?”.

Ánh mắt cậu ấy không biết đang nhìn nơi đâu, gãi đầu, dáng vẻ vô cùng thờ ơ,
“À, gia đình mình vốn muốn mình thi trường ngoài”.

“Cũng đúng, thành tích của cậu tốt vậy mà”. Lần đầu tiên cô nói ra lời tự đáy
lòng mình.

“Tiếng Anh của cậu mới gọi là tốt!”. Cậu ấy lau mồ hôi, không quen được người
khác khen ngợi, lại cảm thấy nên nói gì đó, thế là tiếp tục gãi gãi đầu, “ừ...
mình xuống tầng đây... Chúc... Chúc...”.

“Hả?”. Phổ Hoa nhìn cậu ấy một cách nghiêm túc, cảm thấy vệt mồ hôi đen đen
đổi màu.

“Chúc Quyên Quyên chắc đang đợi cậu!”.

Cậu ấy tùy tiện nói xong, quay đầu chạy mất, giống như nhóc con hư hỏng có tật
giật mình. Thật hiếm khi Phổ Hoa thấy hai chữ “đáng yêu” trên hình bóng Thi
Vĩnh Đạo.

Nhìn cậu đi xa, cô nâng tờ thỏa thuận lên, trở về phòng học, tâm trạng mãi vẫn
chưa bình thường lại.

Là vui mừng, cũng có chút thổn thức.

Giữa hè, trong những ngày chạy nước rút, cuộc sống của lớp được cử đi học
thanh thản dễ chịu. Kỳ thi cấp ba quyết liệt của vài tuần sau đối với họ mà
nói chẳng qua chỉ là ba ngày nhẹ như gió thoảng, chớp mắt liền kết thúc, vất
vả cố gắng hết sức một năm trời, lúc này cũng đã kết thành quả ngọt nhất.

Rời khỏi địa điểm thi, Phổ Hoa và Quyên Quyên ôm nhau trên tầng thượng, họ đều
rơi lệ, những giọt nước mắt của bao sự chua xót nhưng cũng đầy ngọt ngào.

Tin đồn như hơi ẩm ngày hè vừa bốc lên đã tan ngay, Phổ Hoa cất giấu tờ giấy
Kỷ An Vĩnh viết

“Đừng nhụt chí”, tham gia cuộc thi thể dục.

Bước trên đường chạy tám trăm mét, cô cắn chặt răng, Quyên Quyên và Ngu Thế
Nam đứng bên. Một tiếng súng nổ, Quyên Quyên đưa cô ra đường chạy, tiếp theo,
Ngu Thế Nam dẫn cô khắc phục hai trăm mét tiếp theo, chặng thứ ba người tới
giúp là Kỷ An Vĩnh, bóng dáng nghiêng nghiêng lặng lẽ chạy của cậu ấy mang lại
sức mạnh vô hình cho Phổ Hoa, cô muốn nói cảm ơn, khổ nỗi không có cơ hội mở
lời. Vòng cuối cùng khi đến gần giới hạn của sự mệt mỏi, Kỷ An Vĩnh giao cô
cho người tiếp sức kế tiếp, một bàn tay to lớm nắm chặt tay cô. Trong gió,
gương mặt Thi Vĩnh Đạo có đường nét giống như hình bóng mờ sương trong giấc mơ
của Phổ Hoa, giọng nói cậu ấy xuyên qua tầng sương mù, lộ ra sự kiên quyết
chắc chắn.

“Theo mình!”.

“Chú ý hít thở!”.

“Không được dừng lại!”.

Khóe mắt cô có nước mắt, do kiệt sức và hơi thở ngày càng đau nhưng một khắc
cậu ấy cũng không buông tay, không cho phép cô giảm tốc độ, không cho phép cô
từ bỏ, kéo theo bước chân sắp ngã quỵ của cô, cùng cô chịu đựng năm mươi mét
đường thẳng cuối cùng, thận trọng đưa cô qua vạch đích.

Sau khi kết thúc tám trăm mét, Phổ Hoa không thấy Thi Vĩnh Đạo nữa.

Cô mềm nhũn ngã xuống trong cơn choáng váng đầu óc vì cảm nắng, bình tĩnh kết
thúc cuộc đời cấp hai của mình.

Hôm kiểm tra số điểm, Phổ Hoa đứng dưới mái hiên bốt điện thoại công cộng, nắm
ống nghe thầm đọc số điểm của mình, hít không khí ẩm ướt, ấm áp của ngày mùa
hè trong màn mưa tí tách.

Với thành tích tổng điểm xếp thứ mười lăm trong trường, đứng đầu môn tiếng Anh
toàn khu vực, cô được vào lớp mười trọng điểm. Kỷ An Vĩnh trong năm mươi người
đứng đầu toàn khu vực, Thi Vĩnh Đạo lên bảng vàng, cậu ấy là trạng nguyên môn
hóa học trong khu vực, vào thứ hạng ưu tú toàn thành phố.

Phổ Hoa nhận được thông báo vào cấp ba thì đã sớm bước vào những ngày hè nóng
nực nhất. Cô hẹn Quyên Quyên trở về trường học. Thùng thư hiu quạnh đứng gần
cổng trường, tốp năm tốp ba các nam sinh chơi bóng trên sân thể dục, lớp chín
khóa mới lại bắt đầu cuộc sống học bù.

“Thi Vĩnh Đạo có thể được học trường Tứ Trung, cậu biết không?”. Quyên Quyên
đứng trước bảng vàng, chỉ vào tên cậu ấy.

Phổ Hoa mím môi, giả vờ không quan tâm.

Nhận được giấy thông báo, hai người trở về phòng học suốt một năm qua của lớp
9 (6), có một vài quyển sách, vở và đồ lặt vặt mọi người chưa thu dọn, vẫn bày
trên bàn học.

Quyên Quyên cầm phấn, mô phỏng chữ ký của Ngu Thế Nam. Phổ Hoa ngồi vào vị trí
của mình, ngăn bàn trống không, đến giấy cũng chẳng còn. Trên mặt bàn còn vài
dấu vết của bút chì và bút bi, giống như chữ, vì thời gian quá lâu nên cũng
không còn nhìn rõ.

Cô cầm bức ảnh trong phong thư bày ra trên bàn nhìn kỹ, tìm bản thân mình
trong năm mươi gương mặt tươi cười. Ngu Thế Nam vẫn rất lạnh lùng, kiểu tóc
mới của Quyên Quyên mang phong cách thục nữ biết bao, Phong Thanh và Lý Thành
Tự khoác vai nhau, giống như tình bạn bền chặt không gì phá vỡ của bọn họ, Cầu
Nhân mặc một chiếc váy bắt mắt, lộ ra vẻ đẹp trưởng thành trước tuổi trong đám
nữ sinh cùng tuổi, “nhóm bốn người” đứng cùng nhau, Cao Triệu Phong, Doãn
Trình, Kỷ An Vĩnh và Thi Vĩnh Đạo. So với nụ cười của ba người kia, Phổ Hoa
cảm thấy biểu hiện của Thi Vĩnh Đạo và mình hơi giống nhau, dường như cười
đùa, thoải mái vô lo, nhưng lại khó che giấu được vẻ mệt mỏi đằng sau nụ cười
ấy. Cuộc chạy nước rút một năm nay đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, cũng cướp
đi quá nhiều nụ cười của cô.

Trước khi rời phòng học, Phổ Hoa tới ngồi vào vị trí Kỷ An Vĩnh từng ngồi,
trong bàn có một quyển vở bài tập vật lý, một vài mảnh giấy lộn, còn có một
phong thư màu tím đã bóc. Cậu ấy vẫn như lúc đầu, không hề giữ lại phong bì,
chỉ lấy thư bên trong, còn tờ giấy nhỏ cậu đưa cho cô, cô đã đặt vào trong tập
đề hóa học.

Quyên Quyên đi qua một dãy bàn học, gọi Phổ Hoa ra nhìn. Đếm ra hình như bàn
Thi Vĩnh Đạo.

Mặt bàn bừa bộn, có công thức phương trình, vài đề bài, góc bên phải có vài
chữ nhỏ được khắc bằng dao, dùng bút mực tô thành màu đen: trị số PH của D.

“Nghĩa là gì?”. Quyên Quyên ngẩng đầu hỏi Phổ Hoa, “Cậu ta học hóa đến phát
điên à?”.

Phổ Hoa sờ mấy chữ đó, dở khóc dở cười, “Không rõ, có lẽ thế”.

Bọn họ quyết định về nhà, để lại ba chữ lớn: Ngu Thế Nam trên bảng, Quyên
Quyên không lau đi. Cô nghịch tờ giấy thông báo được tuyển vào cấp ba trong
tay, đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ, kéo kéo tay áo Phổ Hoa, “Cậu nói xem nếu mình
viết “Mình thích cậu”, Ngu Thế Nam có biết là mình không?”.

“Không thể”. Phổ Hoa cũng đành chịu.

“Ờ... viết tắt của Ngu Thế Nam là NTN, mình là CQQ, mình có thể viết NTN thích
CQQ...”.

Phổ Hoa không lên tiếng, bản thân đang chìm đắm trong một vài suy nghĩ luẩn
quẩn không rời sau khi kết thúc kỳ thi cấp ba. Cho dù cuộc sống trước kia đã
xác định là axít, kiềm hay trung tính, thì ba năm đó đã kết thúc rồi, chờ đợi
cô sau này là ba năm càng vất vả cực khổ hơn.

Trong đó sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa đây?


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #18