Vĩnh Đạo Trong Ký Ức - Mười Lăm Tuổi 5


Quyên Quyên tổng kết: nam sinh học tốt đều có mặt đen tối, ngoài Phong Thanh,
Khổng Nhượng, Lý Thành Tự, Ngu Thế Nam...

Phổ Hoa hoàn toàn không đồng ý với câu nói này, nhưng cô quả thật đã có thành
kiến cảm thấy bất cứ nam sinh nào bên cạnh đều đầy suy tính, thậm chí ra vẻ
đạo mạo nghiêm trang. Trong đó, Thi Vĩnh Đạo là ghê gớm nhất!

Ban đầu vô tình gặp Thi Vĩnh Đạo ở ngoài quán Kiến Nhất, Phổ Hoa không hề để
ý, học sinh tan học đầy đường, cậu ta xuất hiện ở đó là điều tự nhiên. Nhưng
sau khi phải học thêm vào hôm thứ sáu, mỗi lần đều đụng phải cậu ta ở trước
quán Kiến Nhất, Phổ Hoa liền cảm thấy có chút khác thường. Có lúc cậu ta khoác
cặp dựa nghiêng vào ghế sau xe đạp như đợi người, có lúc trong tay cầm điếu
thuốc hút được một nửa, có lúc dứt khoát chả làm gì, chỉ tìm kiếm trong dòng
người tan học. Biểu hiện tìm kiếm đó khiến người khác bất an.

Cậu ta có ánh mắt nhìn thấu người khác, nụ cười sâu xa khó hiểu, và cả thành
tích hóa học tốt tới mức vô lý, tất cả đều là lý do khiến cô sự hãi cậu ta.

Sau khi vào đông, trời tối sớm hơn, Phổ Hoa một mình đạp xe về nhà nên càng
đặc biệt cẩn thận. Gặp con đường không có đèn hoặc người lạ kỳ quái sẽ nghe
lời bố mà quay đầu vòng về phía đường lớn.

Lần thứ nhất phát hiện có người đi theo mình, cô tưởng mình đa nghi, nhưng vài
ngày sau, cảm giác bị theo dõi lại tăng chứ không giảm, nhưng mỗi khi cô đừng
bên đường quay đầu tìm kiếm lại không tìm ra bất cứ bóng người nào.

Sự sự hãi này ngày ngày đi vào giấc mộng của Phổ Hoa. Trong mơ bóng đen theo
đuôi đó dần dần rõ ràng, mặc bộ đồng phục màu trắng, từng bước lại gần, dang
tay ra muốn bóp cổ cô, hắn ta lại có gương mặt của Thi Vĩnh Đạo.

Bị tỉnh dậy bởi ác mộng, Phổ Hoa ôm chăn ngồi trong bóng tối, ôm hộp bút chì
trong lòng run lẩy bẩy. Cảm giác quen thuộc lờ mờ này dần dần có ấn tượng mơ
hồ, đó chính là tối hôm trước khi khai giảng, cô đi sửa xe, có một nam sinh
mặc đồng phục màu trắng cũng vá xe bơm xe ở đó.

Phổ Hoa bắt đầu không dám đạp xe một mình, có lúc ngồi xe cùng Quyên Quyên, có
lúc hẹn bạn học cùng hướng đi với cô về nhà. Sau một hai tuần, người đi theo
không xuất hiện, đến người quen trên đường cô cũng không thấy, tin tức đài
phát thanh cũng không có bất cứ việc trị an liên quan tới khu vực xung quanh
trường học, Phổ Hoa liền bạo gan, lại đạp xe đi học. Ngoài miệng không nói,
nhưng trong lòng cô khó tránh khỏi cảm giác lo sự bất an.

Quyên Quyên nói, đó gọi là thần hồn nát thần tính.

Trận đấu bóng rổ vòng tròn toàn trường diễn ra ngắt quãng tới tận cuối năm,
kết quả lớp 9 (6) vào trận bán kết. Sự nhiệt tình chưa từng có trong lớp dâng
cao, để chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, Phổ Hoa bắt buộc bản thân không đi xem,
Quyên Quyên không khuyên được, mỗi lần tới trận đấu đều đi cùng cô lên tầng
thượng hứng gió lạnh.

“Cần gì phải thế? Chỉ là tin đồn thôi mà, hơn nữa là trận đấu của lớp chúng
ta!”. Quyên Quyên muốn xem Ngu Thế Nam, đương nhiên Phổ Hoa ngầm hiểu trong
lòng.

“Mình không muốn đi!”.

“Mình thấy Cầu Nhân còn đặc biệt tổ chức đội cổ vũ, điều này gọi là nắm chắc
cơ hội trèo lên trên, hiểu không!”.

“Không muốn hiểu!”.

“Vậy cậu nghĩ thế nào? Tin đồn đó của cậu ta có thể cũng đang xem trận đấu,
chúng ta nên đi nhìn xem, mặt mày ra sao, cũng phải biết Kỷ An Vĩnh thích thể
loại gì chứ!”.

“Đừng nói nữa...”. Phổ Hoa viết nguệch ngoạc, lung tung lên vở bài tập, trong
lòng càng tức giận hơn vì những lời Quyên Quyên nói.

“Có gì đâu, cậu càng không đi, càng như trốn cậu ta vậy, như thế ngược lại
càng không tốt. Thời gian trước các cậu phụ đạo cho nhau, dù sao cậu ta cũng
giúp cậu không ít trong môn hóa, về tình về lý cậu đều nên đi cổ vũ cho cậu
ta”.

“Thiếu mình cũng chả sao...”. Phổ Hoa khó giấu nổi nỗi hiu quạnh.

“Ôi, thật hết cách với cậu!”. Quyên Quyên cũng ngồi xuống bên cạnh Phổ Hoa,
hai người quàng chung một cái khăn.

“Hay... cậu đi đi, dù sao cũng đi xem Ngu Thế Nam?”.

“Bỏ đi, ở đây với cậu”. Quyên Quyên lật lật đề cương ôn tập của Phổ Hoa, “Phổ
Hoa...”.

“Hả?”.

“Cậu bảo mình có nên... nói rõ... với cậu ấy không...”. Quyên Quyên hiếm khi
trịnh trọng nói về chuyện đó, nhưng lần này cô thực sự nghiêm túc.

“Cậu muốn ư?”.

“Khó nói... chuyện này, nên là con trai chủ động nhỉ?”. Quyên Quyên nhìn lên
trời hít sâu, rồi lại hà hơi,“Mình chủ động... cũng được, chỉ sự...”.

“Sự cái gì?”. Phổ Hoa xát xát tay, ủ hai má lạnh đỏ của Quyên Quyên.

“Ừm... sợ cậu ấy cự tuyệt, cực kỳ khó xử... không chừng có bao nhiêu nữ sinh
từng tỏ tình với cậu ấy rồi...”.

“Vậy thì đừng nói nữa”.

“Không nói sự bản thân hối hận!”. Phổ Hoa không quen với một Quyên Quyên
nghiêm túc.

“Vậy thì nói!”.

“Khó nhỉ!”. Quyên Quyên lại thở dài. Phổ Hoa gật đầu theo, có chút kỳ lạ, “Nếu
cậu ta cự tuyệt thật... cậu định làm thế nào?”.

Quyên Quyên nghĩ một chút, phủi phủi mông kéo Phổ Hoa đứng lên, tay nắm thành
quả đấm hướng xuống tầng dưới: “Chẳng thế nào cả!”.

Trận chung kết hôm đó Phổ Hoa đi cùng Quyên Quyên cổ vũ cho Ngu Thế Nam.

Bọn họ đứng trên khán đài, trong giờ nghỉ, Phổ Hoa từ xa nhìn thấy Kỷ An Vĩnh
đứng bên huấn luyện viên nghe chỉ đạo, Cầu Nhân đưa khăn giấy, nước, không hề
có nhân vật nữ chính trong tin đồn xuất hiện.

Hiệp sau của trận đấu diễn ra ác liệt, hai bên va chạm khá nhiều lần, chơi
bóng hơi bạo lực. Có một lần bóng ra ngoài đường biên, lăn dưới chân Phổ Hoa,
cô ngồi xuống nhặt giúp thì bị Lý Thành Tự chạy ra tìm bóng đụng phải tới nỗi
ngã xuống đất, may mà Quyên Quyên cũng trong đám người xem bên cạnh, Phổ Hoa
không bị thương, đứng lên tiếp tục cổ vũ cùng mọi người.

Lý Thành Tự không cố ý, lại là thành viên đội bóng của lớp, Phổ Hoa không để
tâm.

Cuối cùng lớp 9 (6) thua, kém hai điểm. Mấy giây chờ bóng sau cùng, khi ném
bóng lên rổ, trọng tài thổi còi báo hiệu hết giờ.

Trận đấu kết thúc, mọi người tản ra về lớp, một mình cậu ta ôm bóng ở dưới
bảng rổ. Phổ Hoa quay đầu nhìn một cái, cảm thấy trận đấu thất bại cũng không
phải trách nhiệm một mình cậu ta.

Buổi chiều trước khi tan học có tin Lý Thành Tự và Thi Vĩnh Đạo đánh nhau, cụ
thể vì sao Phổ Hoa cũng không biết. Lý Thành Tự thở hổn hển từ ngoài vào lớp,
khóe miệng vẫn còn máu, đi qua còn chửi một câu: “Mẹ kiếp!”.

Thi Vĩnh Đạo không hề vào lớp, sách, vở, bút đều do Doãn Trình thu dọn hộ.

Tan học, Phổ Hoa đi cùng Quyên Quyên về nhà, trên đường còn tám chuyện về biểu
hiện căng thẳng của Ngu Thế Nam trên sân. Sau khi chia tay, cô theo con đường
quen thuộc, đạp xe về nhà, đi qua một ngõ hẻm rất tối, xuống xe quyết định
vòng trở lại. Vừa quay đầu liền thấy một chiếc xe đạp khác ở cửa ngõ, nhanh
nhẹn, gạt chuông xe, tiếng kêu tinh tang xua tan nỗi sự hãi trong bóng đêm.

Nhìn rõ người đạp xe, Phổ Hoa thầm kinh ngạc.

Không ngờ lại là Thi Vĩnh Đạo! Cậu ta lái xe một tay, phút chốc đã tới gần cô.
Cả một buổi chiều không gặp, biểu hiện của cậu ta vẫn u ám cổ quái, dường như
mới xô xát ở đâu về, mắt bên trái dán băng, trông như một võ sĩ thất trận trở
về.

“Cậu đi đâu?”. Cậu ta nhảy khỏi xe, mặc bộ đồng phục trắng, cộng thêm bộ dạng
ấy, Phổ Hoa lập tức liên tưởng một cách hoang đường tới bóng dáng đen tối
trong ác mộng, nỗi sự hãi cậu ta vừa xua đi nay lại vì cậu ta mà trở lại.

Cô lủi mấy bước, đẩy xe hoảng loạn nhảy lên bàn đạp, muốn rời khỏi ngõ. Còn
chưa lên được xe, Vĩnh Đạo đã theo sau.

“Cậu đi đâu?”. Cậu ta càng hỏi, cô càng ra sức muốn chạy trốn, ra sức đạp xe
đạp đi.

Cậu ta sầm mặt, giống như ôn thần, cũng lên xe, cho dù Phổ Hoa đạp tới đâu,
cũng đi sát ngay sau.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #15