Khả Thiên Tuyết


Người đăng: avatams

Nhiếp Tàng Phong vốn muốn phản kháng ,hắn vừa định nói ra câu " ta không phải
A Ngốc " nhưng theo hai lão nhân kéo tới con hẻm cách đó không xa hắn lại cảm
giác kì lạ, giống như bản năng vậy, như lạ mà như thân thuộc.

" Đây là ! Đây chẳng phải nơi ta đã từng sống trong giấc mơ kia sao, nhưng mà
đây sao có thể "

Nhiếp Tàng Phong nhìn xung quanh cảnh vật có chút kinh ngạc, hai mắt như dại
ra, tràn đầy không tin

Hai lão nhân đưa tiễn hắn về hơi kinh ngạc " vừa rồi còn mừng thầm, thấy A
ngốc nói năng rõ ràng, tưởng đứa nhỏ này hết ngốc, ai ngờ, thoắt cái đã lại
biến về thành ngu rồi "

Lắc đầu ngao ngán, hai vợ chồng lão nhân này nhìn nhau u ám, tiếp tục thực
hiện nhiệm vụ của mình " mang A Ngốc về nhà "

" cái cây này, cái tường kia, cả cái kia, cái kia nữa, ... ta đều như thế
quen thuộc. Không nhẽ ở khi trước ta ngủ mơ là ta đang sống một cái ta khác ở
thế giới này "

Nhiếp Tàng Phong trong lòng thầm suy đoán, xuyên không chính hắn cũng gặp rồi
, bây giờ giấc mơ lại hóa thật thì cũng không phải không thể tiếp thu được.

" má nó, kiếp trước ta đủ thảm rồi, không ngờ cái thế giới này ta so với càng
thảm, lại đần đần bị gọi thành A Ngốc "

Lòng tràn ngập oan uổng, Nhiếp Tàng Phong có loại mang oan thiên cổ, ông trời
cũng không thể thấu hiểu. Khi trước, ai biết hắn mơ lại chính là đang sống
trong thế giới này, khi đó cả ngày mệt mỏi, hắn còn gì tâm ý mà mơ nữa, thành
ra trong mơ hắn hồn hồn ngạc ngạc sống mà như ngốc, các việc trong mơ đều theo
bản năng làm với hành động không trải qua suy nghĩ cái gì, không bị người
khác gọi là ngu đã coi như nể mặt rồi . Nhưng từ "ngốc " cũng chẳng vẻ vang gì
, đáng yêu hơn chút là hết ý.

Tới trước một cái tiểu viện nhỏ rách nát nhưng hết sức sạch sẽ, xem xét là có
người thường xuyên dọn dẹp, mà Nhiếp Tàng Phong chắc chắn một điều cái này
đương nhiên không phải hắn mà là tiểu muội trong mơ hắn nhận nuôi làm rồi.

Đẩy ra cánh cửa gỗ cũ kĩ phía trước là một khoảng sân đất nhỏ, hai bên trồng
các loại rau xanh, lập tức vợ chồng lão nhân không kìm được la lớn, tiếng la
mang theo vui vẻ

- Tiểu Tuyết, mau ra xem nè ,chúng ta mang A Ngốc Ca của ngươi về rồi.

- cạch cạch

mấy tiếng vang của đồ đạc bị rơi xuống đất, lập tức từ trong căn phòng nhỏ ,
một thiếu nữ tầm 14-15 tuổi vội vàng bước ra . Thiếu nữ này chính là Khả Thiên
Tuyết, muội muội mà năm năm trước mơ màng Nhiếp Tàng Phong nhặt được.

Khả Thiên Tuyết đi ra tới, nhìn đứng trong sân Nhiếp Tàng Phong, hai con mắt
xinh đẹp của nàng không kìm nổi nước mắt ào ra

Không cho Nhiếp Tàng Phong cơ hội, Khả Thiên Tuyết nhanh nhẹn như một làn gió
ùa vào lòng hắn, hai tay mềm mại giang ra, ôm thật chặt lấy lưng hắn như thể
sợ bỏ tay ra Nhiếp Tàng Phong sẽ biến mất vậy.

Hai lão nhân biết ý, miệng hơi cười cười lui ra

- Tiểu Tuyết, A Ngốc, hai chúng ta còn có việc, hai lão nhân ta đi trước,
các ngươi cứ từ từ nói chuyện.

- cảm ơn Hàn bá nha, lần sau ta sẽ cảm tạ hai người

Đang ôm Nhiếp Tàng Phong, Khả Thiên Tuyết vội nói ra.

- ha ha, không cần, không cần

hai vợ chồng hàn lão vội xua tay từ chối, lấy giúp đỡ mọi người làm niềm vui
hai người, không hề mong cái gì báo đáp cả.

Nhiếp Tàng Phong có chút say mê, ôm Khả Thiên Tuyết mà ngỡ như ôm nhuyễn ngọc
ấm áp trong lòng vậy, không thể không cảm thán nữ nhân thế giới này trưởng
thành sớm. Khả Thiên Tuyết mới 15 tuổi mà đã rất xinh đẹp, động lòng người
rồi, trước ngực cũng đã có quy mô, chờ một hai năm sau chắc chắn sẽ thành
tuyrẹt đại mỹ nhân.

" ông trời, ta yêu ngươi chết mất, không ngờ, mới xuyên qua đây mà đã có cái
Muội Muội xinh đẹp làm bạn rồi, ha ha "

Khả Thiên Tuyết nằm trong lòng Nhiếp Tàng Phong nàng có chút kì quái, trực
giác nữ nhân cho nàng mách bảo " A Ngốc ca hôm nay thay đổi "

Khả Thiên Tuyết ngước đầu nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của Nhiếp Tàng Phong ,
nàng kinh ngạc phát hiện biểu lộ ca ca nàng hơi kinh dị " ca ca sao nay lại
cười khả ố vậy, ánh mắt sắc sắc ,giống lão trư vậy ???? ''

- Khục khục

Nhiếp Tàng Phong thấy Khả Thiên Tuyết nhìn mình kì quái, theo bản năng ho nhẹ
, sau đó vội vàng buông tay, tạo dáng đứng thế tao nhã

- tiểu Tuyết ,ta biết ca ca ta đẹp trai, nhưng ngươi nhìn vậy ta ngại đó

- hả

Khả Thiên Tuyết nghe lời Nhiếp Tàng Phong nói ra, lập tức kinh ngạc hai tay
run rẩy vội nắm lấy hai vai Nhiếp Tàng Phong, làm hắn đau suýt nữa kêu ngao
ngao lên, không ngờ cô nàng nhỏ tuổi mà lực lớn quá

- Ngốc ca, ca ca hết bệnh rồi sao, thật không hả

Nhiếp Tàng Phong xem biểu tình nàng, trái tim đột nhiên xúc động, từ ba năm
trước khi cha nuôi qua đời hắn đã không còn cảm nhận được tình cảm của ai quan
tâm rồi, nay lại có một cô muội muội hết lòng lo lắng, đích thực làm Nhiếp
Tàng Phong quá cảm động rồi.

Nhiếp Tàng Phong nhìn nàng, hai mắt kiên định " cô muội muội này, ta nhận!
Trên thế giới này, ngươi sẽ là thân nhân duy nhất của ta "

- ha ha, đương nhiên khỏi rồi, xem đi ca ca bây giờ vừa khỏe mạnh lại thông
minh nữa . Sau này, ca ca ta bảo kê muội

Khả Thiên Tuyết hai mắt rưng rưng, cố ngăn hai hàng nước mắt trên mi, miệng
nàng nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Nhiếp Tàng Phong hạnh phúc

" tâm nguyện bao lâu nay của nàng ,xem như đã hoàn thành, ca ca cuối cùng khôi
phục, thật quá tốt rồi! "

- ca ca, tối rồi, ngươi chắc đã đói đi, đợi chút xíu ta đi mua chút đồ, hôm
nay nhà ta phải ăn mừng ,ca ca khỏi bệnh mới được . À quên, đợi chút ,ta phải
đi báo cho Giang tiểu thư, để nàng không phải lo lắng nữa.

nói rồi, Khả Thiên Tuyết lập tức tung tăng ra khỏi cửa, trước khi đi còn nhìn
Nhiếp Tàng Phong cười một cái nữa, xem ra tâm trạng của nàng hết sức vui vẻ.

Nhiếp Tàng Phong để ý trong lời Giang tiểu thư kia, theo mơ hồ, hắn nhớ ra ,
đó là Quán chủ của Dược Y quán, mà cả hắn và muội muội Khả Thiên Tuyết đang
cùng làm công.

Dựa vào ấn tượng mơ hồ, hắn cũng chỉ nhớ ra mấy từ để miêu tả đó là nữ với rất
tốt bụng . Khi trước, Khả Thiên Tuyết dẫn hắn xin vào làm việc lặt vặt cho
Dược Y quán, may mắn cái Giang tiểu thư này lương thiện nên mới nhận kẻ ngốc
như hắn vào làm.

Nghĩ Đến lần này, hắn biến mất, việc này chắc Giang Tiểu thư kia cũng biết,
với tâm địa của nàng ,chắc chắn lo lắng sau đó nhờ người giúp rồi. Thảo nào
Khả Thiên Tuyết mới nãy vội vàng đi thông báo cho nàng rồi.

Nhiếp Tàng Phong với vị Cô nương họ Giang này lập tức có thiện cảm, khi gặp
hoạn nạn mới thấu chân tình, lại có thể lo lắng giúp đỡ một kẻ ngốc đây chính
là đại thiện nhân mà.

"Sau này có cơ hội phải báo đáp nàng ta "

...

chốc lát sau, Khả Thiên Tuyết trở lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng mang
về một con cá bự cùng chút rau mà Nhiếp Tàng Phong không rõ tên nữa.

Nhiếp Tàng Phong vui vẻ xúm vào bếp giúp đỡ, Khả Thiên Tuyết đuổi mấy lần cũng
không ra, nàng cũng mặc kệ hắn . Nhìn mấy dụng cụ đơn giản trong bếp, xem ra
nơi này ẩm thực cũng không phát đạt lắm

Tài Nấu nướng của Nhiếp Tàng Phong thì thật chẳng ra gì, nhưng hắn biết cách
mà, ít gì hắn cũng từng thấy mấy chương trình nấu ăn, dù không biết nấu ăn
nhưng có thể dạy Khả Thiên Tuyết mà.

Xào, chiên ,quay, hầm cách thủy... Nhiếp Tàng Phong chỉ nói một lần với chút
miêu tả ,Khả Thiên Tuyết lập tức có thể lĩnh hội. Vừa làm, Khả Thiên Tuyết
vừa cười thật tươi

"xem ra không chỉ khôi phục ,ca ca còn biến thông minh nữa, không nói khác ,
chỉ với mấy cách nấu nướng này, mở một quán cơm nhỏ cũng phát tài ".

Cơm nước nấu xong, vừa ăn Nhiếp Tàng Phong tấm tắc khen ngon, Khả Thiên
Tuyết cũng thật khéo tay, với chút thô sơ công cụ cùng gia vị, món ăn vẫn
rất tuyệt

- Tiểu Tuyết, muội quá tuyệt, nấu ăn ngon như vậy, sau này tên khốn khiếp nào
lấy được muội thì hắn qua hạnh phúc rồi ... ngoàm ..ngoàm

Vừa nhai, Nhiếp Tàng Phong câu được câu không nói đùa, mắt không rời mấy đĩa
thức ăn, cũng không xem gương mặt Khả Thiên Tuyết đã đỏ rực lên ,ánh mắt nhìn
hắn ngại ngùng, nhưng thấy Nhiếp Tàng Phong không để ý, nàng hừ một cái quay
đi, không để ý Nhiếp Tàng Phong nữa.

Cơm nước xong xuôi, Nhiếp Tàng Phong ngáp một cái, cả ngày hôm nay trải qua
bao nhiêu việc rồi, hắn thật mệt mỏi . Đang leo lên giường của mình chuẩn bị
lăn ra ngủ thì Khả Thiên Tuyết vào đây, rất tự nhiên nàng leo lên nầm cạnh
hắn, bốn mắt nhìn nhau, Nhiếp Tàng Phong giật mình nhớ lại, cả cái nhà có
mỗi 1 phòng ngủ 1 phòng khách . Khi xưa, đích thật đều là hai người cùng nhau
ngủ ,nhưng nay khác mà

- khụ ,Tiểu Tuyết, giờ ta cũng hết bệnh rồi, muội cũng lớn, hai ta không ngủ
cùng giường được, sẽ tổn hại danh dự muội đó

Nghe Nhiếp Tàng Phong nói vậy, Khả Thiên Tuyết mặt hơi ngượng ngùng mang theo
cố chấp

- không sợ, cùng lắm ,sau này muội không lấy ai khác

- ặc ặc, vẫn là ta ra ngoài ngủ đi, như vậy quá nguy hiểm ⚠

Nhiếp Tàng Phong khó nói, hắn cái gì cũng tin được nhưng riêng định lực là
không thể tin, nằm bên một tiểu mỹ nhân đại ca nào cầm giữ được bình tĩnh ????
nữa.

- hu hu, hay là huynh ghét ta rồi, ngay cả cho ta nằm cùng cũng không được,
vậy ta sống làm gì nữa hu hu

Khả Thiên Tuyết hai mắt đỏ hoe, đáy mắt cất giấu giảo hoạt, nàng cất giọng làm
người nghe thương tâm gần chết, không thể cự tuyệt nổi . Nhiếp Tàng Phong nhẹ
dạ cả tin lập tức đầu hàng

- thôi được rồi, muội nằm cạnh ta nhưng ta phải đặt cái gối làm vách ngăn nhá
, không cho phép qua

Khả Thiên Tuyết nở nụ cười gật đầu đồng ý với Nhiếp Tàng Phong, nàng lấy cái
gối nhỏ còn thừa trong tủ ra, đặt vào giữa hai người, sau đó mỹ mỹ nhìn Nhiếp
Tàng Phong cười rồi nhắm mắt ngủ.

Thấy cảnh này Nhiếp Tàng Phong không khỏi nhớ tới câu chuyện xưa, cũng có hai
người nam nữ chung giường, cũng lấy gối làm ranh, cô gái nói ai qua ranh giới
này sẽ là cầm thú . Thế là tràng trai đích thật cả đêm tuân thủ, sáng ra bị
cô gái mắng một trận " anh ngay cả cầm thú cũng không bằng "

Mơ màng Nhiếp Tàng Phong chìm vào giấc ngủ, chưa kịp hạnh phúc không phải mơ
thì lập tức hắn lại bị kéo vào trong mơ, nhưng không giống mọi lần, giấc mơ
này lại rất mới, hắn chưa mơ thấy lần nào cả !

ae like và vote 10* nha, thanks se ????


Giới Chủ - Chương #9