Vẫn Phải Ra Ngoài Đường


Người đăng: avatams

Nhiếp Tàng Phong đi chót sau cùng, trong lòng loạn động vù vù suy nghĩ đối
sách nhưng đều vô kế khả thi

" tình hình, trước mặt phụ thân hắn khi dễ con gái cưng của hắn thật không dễ
ăn mà "

- Á, không đúng, cái này ở hiện đại thì ta đã bị ăn đòn ngay lúc gặp rồi,
tại sao lại bị "mời " vào nhà nữa, đóng cửa thả chó hay ... chả nhẽ ở cổ đại
này quá coi trọng lễ giáo đi, mà cô nàng kia quá đỗi hung ác chắc chắn chưa
có thằng nào giám đụng, không nhẽ lão muốn ta ực ực

Nhiếp Tàng Phong vừa đi vừa lẩm bẩm, càng nghĩ càng thấy kinh hãi .Đang lúc
hắn đau khổ do dự, Lý Nhược Vân cùng nha hoàn Tiểu Xảo lén lén nút nút tới
gần, tay Lý Nhược Vân che miệng hạ giọng nói

- tí nữa, cha ta có hỏi không được kể linh tinh cái gì biểu muội hay nương tử
gì cả, nếu nói ra ngươi chết chắc, ta cũng xui lây, nhớ lấy, nếu không thì
khặc

nói rồi, nàng ra hiệu cắt cổ, vẻ mặt nguy hiểm

Lý Nhược Vân đi, nha hoàn Tiểu Xảo của nàng lại gần Nhiếp Tàng Phong, giọng
điệu đau khổ, có chút vội vàng nói nhỏ, tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng hết sức gấp
gáp, làm trái tim Nhiếp Tàng Phong thùng thùng nhảy ,phảng phất như xem phim
kinh dị vậy.

- vị công tử này, chốc lát, có cơ hội hãy mau chạy đi, ta cũng thật không
thể không nói ra, lúc trước cũng có 1 tên sắc lang phi lễ với tiểu thư, bị
lão gia mời vào phủ, sau đó ở được 2 ngày thì

... Chết rồi!!!

- Ựa, chết .. chết thật rồi ?

Nhiếp Tàng Phong tá hỏa suy nghĩ

" khi sáng thoát khỏi ổ cường đạo ,tới tối lại lọt vào bang hắc điếm rồi "

- Tiểu Xảo, mau dẫn hắn vào đây

tiếng nói uy nghiêm của Lý Định Ân từ đại sảnh truyền ra dục dã . Nhiếp Tàng
Phong khóc không ra nước mắt " chỉ cầu mong làm hắc điếm cũng có chút đạo đức
tí, ít gì ta cũng cứu con gái lão "

Lý Định Ân ngồi trên chủ vị giữa phòng khách rộng lớn ,có vẻ bề thế .Phòng
khách này trang hoàng vô cùng lộng lẫy, xung quanh bày các loại đồ trang trí
quý giá, tơ lụa, đồ cổ, thư họa ... cái gì cũng có cả

Nhiếp Tàng Phong nhìn xung quanh, tặc lưỡi than thở . Hắn rất tự nhiên mà ngồi
vào ghế, nhanh chóng cầm lên một đĩa hoa quả trên bàn. Nhiếp Tàng Phong không
kiêng nể gì cả cho một đống quả màu đỏ vỏ mỏng hắn không biết tên vào miệng
nhai ngấu nghiến

" dù gì cũng bị tóm tới đây rồi ,trước ăn đã ,ta sắp đói chết rồi, có thực mới
vực được đạo "

Lý Định Ân mặt nghiêm lại nhưng khi nhìn sang con gái mình, hắn cũng bó tay .
Lúc này Lý Nhược Vân cũng không kém phần long trọng, nàng học theo Nhiếp Tàng
Phong cầm cả đĩa bánh, miệng mở hết công suất nhai, làm nghẹn liên tục phải
nhờ nha hoàn Tiểu Xảo rót trà chống nghẹn mấy lần.

...

Mấy chục phút sau, khi Lý Định Ân sắp không còn kiên nhẫn, Nhiếp Tàng Phong
mới đánh cái ợ, vuốt bụng có chút tiếc nuối, hắn bây giờ mới ăn có lửng dạ ,
nhưng Nhiếp Tàng Phong nhìn xung quanh thấy chẳng còn gì rồi. Cả phòng khách
có thứ gì có thể ăn được hắn cùng Lý Nhược Vân đều xử lý hết rồi.

Nhiếp Tàng Phong bấy giờ mới nhớ lại hoàn cảnh của mình, theo bản năng hắn cảm
nhận được cái nhìn nhoi nhói từ Lý Định Ân.

- khụ khụ, để mọi người chê cười rồi ha ha, không biết bá phụ ngài mời ta
tới tận nhà để nói về việc gì

. Ta rất bận, mẹ ta gọi ta về ăn cơm, người xem

Lý Định Ân hai mắt giật giật, có chút không đoán được đầu đuôi lời Nhiếp Tàng
Phong nói

- Không cần quanh co, ta muốn biết ngươi với Vân Nhi là quan hệ thế nào, ta
muốn lời thật, nếu không hừ

tiếng hừ vừa dứt, bốn phía gia đinh đồng loạt 1 chân bước ra ,giơ lên trong
tay cây gậy lớn, như thể nếu Nhiếp Tàng Phong giám nói dối sẽ bị loạn côn
đánh chết vậy

- Khục Khục, hay vẫn là Lý Nhược Vân kể đi, ta chỉ may mắn cứu nàng thôi,
quan hệ chúng ta thuần khiết 100%

- cứu?

Lý Định Ân giọng nói nghi hoặc, ánh mắt đảo sang Lý Nhược Vân.
Lý Nhược Vân dù có chút không muốn nhưng tới lúc này không thể không nói ra.

- là như thế này ... sau đó thế này ... bùm bụp rồi ... thế này

Nàng bắt đầu kể khi chốn ra thành chơi, lại tại sao bị sơn tặc bắt, tới Nhiếp
Tàng Phong làm sao cứu nàng, rồi hai người chạy thoát về thành.

Qua miêu tả của Lý Nhược Vân về tên đầu lĩnh, Lý Định Ân ngờ ngợ nhớ lại mấy
tờ truy lã của phủ chủ, đích xác rất giống, xem ra lời con gái hắn nói là
thật, con gái hắn bị sơn tặc bắt và tên trước mặt này lại cứu nàng.

" Phù " Thờ phào 1 tiếng, vừa sợ vừa giận, hắn cùng phu nhân chỉ có đúng 1
đứa con gái này, nếu xảy ra mệnh hệ nào, bảo hắn làm sao sống, may mắn phu
nhân về ngoại nếu không hôm nay hắn chắc chắn xui xẻo.

Nhiếp Tàng Phong quan sát nét mặt mọi người thấy ác cảm có vẻ biến mất, hắn
cũng yên lòng, mong thật mau thoát khỏi cái đầm rồng hang hổ này cho nhanh.

Lý Định Ân thu hồi tâm trạng của mình, nhìn Nhiếp Tàng Phong lại đang với Lý
Nhược Vân " liếc mắt đưa tình " . Con mắt hắn híp lại ,trong lòng thầm kêu
không ổn " tính cách Vân Nhi đích thật có chút ngang ngược nhưng người theo
đuổi vẫn quá nhiều, sao có thể vì cái tên nhà quê này mà bỏ đi các đám môn
đăng hộ đối được . Không thể tiếp tục cho Vân Nhi tiếp xúc với tên này nữa,
phải mau mau tống cổ tên này mới được ".

Nhiếp Tàng Phong nếu biết suy nghĩ của Lý Định Ân chắc chắn sẽ nói " đại thúc
, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, con gái ngươi có bán thành hàng khuyến mãi ta cũng
không giám mua, quá bạo lực rồi !!!"

- lần này thật quá cám ơn tiểu huynh đệ này rồi, ta thay mặt Vân Nhi bái tạ
ngươi.

Lý Định Ân rời khỏi chỗ ngồi, tiến lại gần phía Nhiếp Tàng Phong đầu hơi cúi
bái tạ, gương mặt thành khẩn, không ai có thể nhìn ra cái gì . Nhiếp Tàng
Phong vội đứng lên xua tay nâng gấp Lý Định Ân dậy, hắn thật sợ mình động tác
không mau chút xíu nữa chắc tí nữa không toàn mạng với Lý Nhược Vân mất, không
nhìn thấy ánh mắt nàng đang hằm hè đe dọa sao.

- không có chi, là việc phải làm thôi, bá phụ đừng để trong lòng

- đúng rồi đó cha, ta đã thương lượng cho Nhiếp Tàng Phong tới ở nhà ta vài
ngày rồi

- Không

- Không

tiếng nói Lý Nhược Vân vừa dứt, lập tức vang lên hai tiếng " không " vội vàng
phát ra từ Nhiếp Tàng Phong và Lý Định Ân . Hai người có chút ngoài ý muốn
liếc nhau một cái, vẫn là Lý Định Ân cáo già mở miệng trước

- ha ha, ta thấy phòng nhà ta cũng hết rồi, chắc vị huynh đệ này không có
phong được rồi

Lý Định Ân nói xong, hơi nhìn Lý Nhược Vân còn đang nghi hoặc " làm sao phòng
đã hết " . Hắn không đợi nàng thắc mắc lập tức nói tiếp

- ha ha, tiểu huynh đệ, ta có chút ngân phiếu coi như chút thành ý ,mong
ngươi không ngại mà cầm lấy.

Nhiếp Tàng Phong làm người của thế kỉ 21 ,xem quá nhiều cảnh này rồi, sao mà
không hiểu dụng ý của con cáo già này " chẳng phải định dùng tiền đuổi ca sao
, thật quá hợp ý ca rồi " . Hắn cười rạng rỡ đưa tay nhận lấy

- ha ha, không ngại ,đương nhiên không ngại rồi, cái gì ta cũng ngại nhưng
riêng nhận quà là không bao giờ biết ngại ha ha ????.

Nhiếp Tàng Phong tiếp xấp ngân phiếu, đếm sơ qua mới vẻn vẹn năm tờ, lòng thầm
mắng lão này keo kiệt, có năm tờ sao tiêu ,hắn cũng chẳng biết cái gì giá trị
mấy tấm này

Mỗi tấm ngân phiếu mệnh giá là ???? lượng bạc, tính ra là năm trăm lượng, mà một
nhà bình thường cả tháng chi tiêu thoải mái sẽ tốn bốn tới năm lượng thôi .
Năm trăm lượng là số tiền lớn đó, nó phải ngang 500 triệu vnđ ở hiện đại.

" thôi vậy, thịt muỗi cũng là thịt, lấy hết dù sao, bây giờ ta chẳng có xu
nào "

Thu ngân phiếu bỏ vào trong ngực, Nhiếp Tàng Phong ánh mắt đảo qua Lý Nhược
Vân cợt nhả một cái, sau đó nói ra cáo lui

- Mọi việc cũng rõ ràng rồi, Bá phụ, ta xin phép cáo lui, ta phải về ăn cơm

Không để ý rằng Lý Nhược Vân ánh mắt hậm hực mang chút kì lạ

" Chẳng lẽ mị lực bản tiểu thư giảm giá rồi, tên này cũng chẳng thèm chào hỏi
ta một tiếng ,thật là khốn khiếp, bản tiểu thư có đáng sợ vậy sao ?. chờ đó ,
lại giám bỏ qua ta ,thế nào ta cũng tìm ra ngươi, chạy đâu cho thoát hừ !!".

nhìn bóng dáng Nhiếp Tàng Phong đi ra, Lý Nhược Vân dậm chân một cái, chẳng
thèm nhìn cha mình, nàng quay ngoắt đi ra hậu viện.

...

...

Lại nói Nhiếp Tàng Phong sau khi thoát khỏi Lý Phủ, hắn cảm thấy cả người nhẹ
nhàng. Nhìn bầu trời đen thui " số ta thật khổ, vẫn phải ra ngoài đường rồi "
.

Đi rông tầm 20 p mà Nhiếp Tàng Phong vẫn chẳng tìm thấy cái phòng trọ nào cả .
Lại đi tiếp 1 quãng dài nữa, bụng cảm thấy đoi đói, đúng lúc phía trước có
mấy sạp hàng nhỏ bày bán đồ ăn, hắn lập tức tiến lại gần.

Đứng trước một cạp nhỏ của hai vợ chồng già bán bánh bao đang cặm cụi làm
việc, Nhiếp Tàng Phong hít hà hương khói bánh thơm nức mà nước bọt ứa cả ra .
Ực ực lao nước bọt, hắn đánh thức hai vợ chồng già đang chăm chú kia

- hai vị, mau lấy cho ta năm cái, a không ,hay là mười cái đi

Hai vợ chồng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tàng Phong sau đó cả hai đều vui mừng kêu
lớn kinh ngạc

- A Ngốc ,thật là ngươi rồi ! ngày hôm nay ngươi đi đâu vậy, cả ngày nay
Tiểu Tuyết mệt mỏi tìm ngươi khắp nơi đó, mau về nhà đi, nàng hình như đang
có nhà ,chuẩn bị mang ngân lượng trong nhà đi báo quan tìm kiếm ngươi đó . Mau
đi !!!

Nhiếp Tàng Phong đơ hình " ta là chỉ đến mua bánh bao thôi, làm gì lại liên
quan tới ta rồi, lại còn A ngốc gì nữa "

Thấy Nhiếp Tàng Phong ánh mắt khó hiểu, hai vợ chồng này càng dục gấp . Xung
quanh mấy vị bán hàng có vẻ cũng nhận định Nhiếp Tàng Phong là A Ngốc rồi,
cùng nhau dục hắn mau về nhà.

- mau mau về đi ,A Ngốc

- đúng đó, ngươi biến mất dọa sợ Tiểu Tuyết khóc đỏ hoe mắt rồi nàng thấy
ngươi là ngươi chết chắc.

Nhiếp Tàng Phong bị hai người một trái một phải kéo đi

" cm nó ,không phải chứ ,thật chẳng nhẽ ta thật bị mẹ ta gọi về ăn cơm như
trong truyền thuyết ???? "

ae nhớ like và vote 10* nha ,thank ae


Giới Chủ - Chương #8