Người đăng: avatams
Thánh giới là chí cao vị diện gần nhất với truyền thuyết hỗn độn giới . nó là
đỉnh tiêm tu luyện giả ,bao nhiêu người muốn từ Tiên giới phi thăng vào phải
trải qua cửu tử nhất sinh.
Thánh giới tu luyện giả chia làm Thánh Nhân - Thánh Tôn - Thánh Vương - Thánh
Hoàng - Thánh Đế
tu vi từ thấp tới cao ,Thánh Đế cảnh là cao nhất của Thời Không này
Hai vạn năm trước Hư Không Thần Khu xuất hiện đại biến, Hư không thần khu nằm
ở trung tâm Thánh Giới, nó là một khoảng trống vô ngần, cho dù là Thánh Đế
cũng phải mất vài trăm năm mới đi hết. Lúc đó gần như tất cả Đế cảnh của Thánh
Giới suốt vạn cổ tới nay đều tập hợp ,việc này chấn động Thiên cổ, sau đó có
lượng lớn Thánh Đế ngã xuống làm chư thiên vạn giới rung động, nhưng không có
chút tin tức nào lộ ra cả ,mọi vị Thánh Đế tham gia đều giữ yên lặng thở dài
...
Nhiếp Tàng Phong u mê mở mắt ,nhưng khi nhìn xung quanh ,hắn biết mình lại
đang trong mộng nữa rồi. Xung quanh là quần tinh lóng lánh ,thiên địa rạng rỡ,
nhưng phương xa lại đầy rẫy thân ảnh tỏa ra hào quang chói mắt, lơ lửng giữa
không trung.
Nhiếp Tàng Phong cũng quen với giấc mơ này rồi, từ khi bắt đầu biết chuyện ,
mỗi khi ngủ hắn lại mơ hai giấc mơ kì quái ,một là giấc mơ bây giờ mấy ngàn
cái người tỏa hào quang kia hủy thiên diệt địa đấu với hai người, à không
,phải là một người một thú thì phải ,sau đó, một người 1 thú này càng kinh
khủng trái chém phải chặt liên tục hạ gục bầy người, nhưng cuối cùng tiểu tay
không đánh lại số đông, qua một ánh sáng chói lóa ,hai người 1 thú bị diệt,
nơi họ chết lại xuất hiện một quyển sách bao phủ chư thiên sau đó.. lại không
có sau nữa . Ở giấc mơ này luôn luôn là cụt hứng như vậy, cứ như có gì đó đang
cố gắng che đi đoạn sau giấc mơ này của Nhiếp Tàng Phong vậy
còn cái mộng thứ hai thì giản đơn hơn ,Nhiếp Tàng Phong giấc mơ lại là một cô
nhi sống ở cổ đại kì lạ ,leo lắt cô nhi này sống tận 17 năm ,cuộc sống vô cùng
chân thực cứ như Nhiếp Tàng Phong đã tự sống qua vậy hầu như đêm nào hắn cũng
mơ thấy được.
....
- tí tách tí tách
mấy giọt mưa nhỏ đánh thức mơ màng Nhiếp Tàng Phong . Nhiếp Tàng Phong lập tức
tỉnh táo lại ,hắn mở mắt ra nhìn bầu trời hơi xám xịt đang chậm rãi nhỏ xuống
từng giọt mưa lớn, khi liếc mắt qua xung quanh Nhiếp Tàng Phong lập tức trợn
to hai mắt ,không thể tin vào mắt mình nữa
- cái quái gì đây ,hôm qua rõ ràng ta còn ở thành phố mà sao bây giờ lại ra
cái dã ngoại rồi
dụi dụi mắt, Nhiếp Tàng Phong chắc chắn không có mơ ,xung quanh lại toàn cây
là cây ,đây không phải dã ngoại là gì ,đưa mắt nhìn khắp phía xa cũng chỉ có
cây ,nơi này giống một rừng cây nhỏ tiếng chim ,gió thổi xào xạc không khí
trong lành lành lạ thường ,thế kỉ 21 rồi, trong thành phố làm gì còn nơi như
thế này
Nhiếp Tàng Phong hai tay sờ khắp người, kiểm tra, áo quần hắn có vẻ lạ lại là
cổ đại áo bào hình dáng ,dù có hơi cũ chút nhưng được cái sạch sẽ, ba lô nhỏ
ví tiền các thứ không thấy luôn
- a... A
bỗng Nhiếp Tàng Phong hét toáng lên khi sờ lên đầu mình ,khóe miệng co giật
- tóc tóc ta lại dài vậy rồi, khốn khiếp tên nào đùa dai vậy, lại làm người
ta ra nông nỗi này, cái tóc cũng không tha, đây có phải đóng phim đâu a
Thấy tình hình này Nhiếp Tàng Phong mặc định cho là có người đùa dai ,nhân lúc
hắn say rượu đêm qua mà chỉnh sửa hắn thành cái cổ trang diễn viên này.
- trước tiên thay cái hình tượng đã, người bẩn hết rồi.
Nhiếp Tàng Phong ngẩng cao đầu, quan sát xung quanh thấy phía xa xa có một cái
lối mòn nhỏ ,hắn suy nghĩ chút rồi men theo đi ,dù sao lối mòn cũng là người
đi lâu ngày mới hình thành, bây giờ trước trở lại thành phố đã rồi tính ,không
thì ít nhất tìm cái người hỏi đường đã
...
1 giờ nhanh chóng qua đi ,Nhiếp Tàng Phong đã nhũn cả chân ra mà chẳng thấy có
người gì cả, khu rừng này cũng đủ hoang vu
- ta mà biết tên khốn nào mang ta vứt ở đây ta bóp chết hắn, mẹ nó vứt vào
rừng đã đành ,lại còn mang xa như vậy nữa ,ui mỏi hết cả chân
Nhiếp Tàng Phong vừa đi vừa chửi bới nguyền rủa nước miếng bắn tung tóe ,chẳng
có chút hình tượng gì ,nhưng đây mới chính là con người thật của Nhiếp Tàng
Phong . Hắn bây giờ sống cho chính mình sống phải tự do thoải mái mới là điều
hắn muốn.
Đang than trời trách đất số phận mình ,bỗng Nhiếp Tàng Phong nhìn phía trước
mừng quýnh lên
- ha ha ,có nhà có nhà ha ha
lập tức tăng nhanh tốc độ đi về phía trước, Nhiếp Tàng Phong lại gần ngôi nhà
này . Nhà làm bằng gỗ cùng chút rơm rạ ,có mấy gian quanh co vây lại cái sân
đất nhỏ ,xây lợp có vẻ hơi cổ xưa. Xung quanh yên tĩnh Nhiếp Tàng Phong có
chút thất vọng
- ài ,chẳng nhẽ là nhà bỏ hoang sao ,xui xẻo
tuy nghĩ vậy nhưng Nhiếp Tàng Phong vẫn đi vào trong tìm xem có cái gì ăn đỡ
không ,từ qua tới giờ hắn chưa được hạt cơm nào vào bụng cả ,bụng đang reo ầm
ầm lên đây.
Mấy căn đầu chống trơn cũ kĩ nồng mùi rơm với gỗ mục ,xem ra lâu rồi chẳng có
ai vào ở cả
đang thất vọng Nhiếp Tàng Phong đi lướt qua gian cuối định ra khỏi đây ,bỗng
có một đôi mắt trừng trừng nhìn hắn
- hả
Nhiếp Tàng Phong giật mình định thần nhìn lại thì là một thiếu nữ tuổi tầm
17-18 ăn mặc y sam màu xanh cắt may theo cổ đại mà trên tivi hắn từng xem .
Thiếu nữ hai mắt to tròn ,khuôn mặt rất xinh đẹp, hai má hồng hồng, không chớp
mắt nhìn hắn
Nhiếp Tàng Phong hơi dại ra cô nàng mặc cổ trang này cũng thật đẹp nha
- khụ khụ
Nhiếp Tàng Phong ho nhẹ một tiếng che đi sự thất thố của mình
- ta biết ta đẹp trai nhưng cô nương à, ngươi nhìn vậy ta ngại lắm, trong
phòng có gì ăn không ha ha ta ngửi thấy mùi gà nướng rồi
Nhiếp Tàng Phong lập tức bước vào trong phòng, hứng thú hít hít mấy cái mùi gà
nướng trong không khí . Đúng lúc này dị biến nảy sinh
- cheng
tiếng đao rời vỏ, ngay lập tức cổ Nhiếp Tàng Phong đã có 1 thanh đao kề vào .
Từ trong phòng đi ra một đại hán da đen, khoác áo da hổ ,để ngực nửa trần
,tướng mạo khôi ngô hung hãn.
- ực ực
Nhiếp Tàng Phong nuốt nước bọt có chút run rẩy nhìn đao quang sáng loáng trước
cổ
- vị đại ca này, có gì bình tĩnh nói, dạo này đóng phim bắt đầu dùng đồ thật
sao ,cái đao này có thể giết chết người đó
Đại hán kia dáng vẻ hung ác ,trên mặt mang mấy vết sẹo nhỏ gằn giọng
- kẻ nào thấy ta đều phải chết
Nhiếp Tàng Phong lạnh gáy ,xem dáng vẻ tên này hung hãn có vẻ chém thật mất
- há, vậy tại sao cô ta còn sống đây
chưa cần đại hán này trả lời, cô nàng này nhanh chân mở miệng nói
- bởi vì ta bị mù mà ,ta không thấy gì hết
Nhiếp Tàng Phong nghẹn lời, ban nãy rõ ràng hắn thấy cô nàng trừng hắn mà ,mù
thế nào được.
- bây giờ tôi mù còn kịp không ?
Nhiếp Tàng Phong nho nhỏ nói bừa, giọng nói chẳng có chút sức lực nào cả
- ha ha ha ngươi thử nói xem
đại hán dí sát đao hơn dọa Nhiếp Tàng Phong tim như rớt ra ngoài
- vậy sao anh chứng minh được cô ấy bị mù hử
Nhiếp Tàng Phong cố gắng đánh lạc hướng đại hán này, tìm cơ hội thoát thân
- cô không bị mù đúng không
đại hán ngu ngốc hỏi ra câu này ,Nhiếp Tàng Phong cũng bó tay ????lvề chỉ số
thông minh của hắn ,nào có ai hỏi kẻ giả mù rằng ngươi có mù không nữa " thật
mất mặt, ta mà là mẹ ngươi ,ta cũng uất ức mà nhét ngươi vào lại bụng thôi "
- hu hu ta ước gì điều hai ngươi nói đều là sự thật ,hai mắt của ta từ nhỏ đã
bị mù ,cha mẹ dù tìm qua rất nhiều danh y cũng thúc thủ vô sách ,nếu như ta có
thể nhìn thấy dù là một phút thôi thì cuộc đời này ta chẳng còn gì tiếc nuối
nữa ,hu hu hu hu
cô nàng này thút thít vừa khóc vừa kể chuyện, tới đoạn cuối thì đã khóc ầm cả
lên
Nhiếp Tàng Phong xem phim nhiều cũng phải trợn mắt hốc mồm bái phục về thiên
phú diễn kịch của cô nàng
- ôi Cảm động quá. ta thật muốn khóc mà
Đại hán hai mắt hơi đỏ xem dáng vẻ bị lừa xái cổ rồi
- ài ,diễn quá đạt, cô mà không làm diễn viên ta thật cảm thấy ông trời
không có mắt mà
- nói linh tinh cái gì đó ,muốn chết sao ,hừ
Đại hán nghe Nhiếp Tàng Phong nói linh tinh lập tức dí dao càng sát vào cổ
Nhiếp Tàng Phong làm hắn run rẩy lui lại nửa bước. Nhiếp Tàng Phong khóe miệng
co giật ,bỗng linh quang trong đầu chợt lóe ,Nhiếp Tàng Phong lấy lại tư thế
hiên ngang ,giong nói rõ ràng có lực
- Được rồi, vị đại ca này tới giờ phút này tôi cũng không thể không nói sự
thật
Thật ra ta cũng là cướp
ae like và vote 10* nha
cầu Kim Phiếu ????????????