Vướng Bận


Người đăng: avatams

- ha ha, ngươi tên Nhiếp Tàng Phong sao ,mọi người mau làm quen với nhau đi

Trầm Minh Thư háo hức nói ra muốn mọi người làm quen với nhau .không để ý đến
Nhiếp Tàng Phong gương mặt dưới mũ đã tái nhợt ,nàng tiếp tục hồ hởi nói ra ra

- Nhiếp Sơn, Nhiếp Linh ta giới thiệu cho các ngươi làm quen nha ,mọi người
cũng chung đường dài dài ,làm quen cho có bạn nha

Nhiếp Sơn, Nhiếp Linh gương mặt bình thường, mang nụ cười nhạt ,hai người gật
đầu ý chào hỏi với Nhiếp Tàng Phong.

" xem ra mọi người ngay cả tên của ta cũng quên mất rồi, quên mất rồi.. mất
rồi. "

Nhiếp Tàng Phong người nộ tử khí ,tràn ngập hôi bại ,trong đầu ong ong lên ý
nghĩ này

Trầm Minh Thư thấy Nhiếp Tàng Phong yên lặng hơi lâu ,nàng đa đá chân vào chân
hắn dục nhỏ

- đại ca à ,ngươi mau cho mọi người làm quen đi chứ, người ta còn đang đợi
ngươi kìa.

Nhiếp Tàng Phong há hốc miệng khô khốc ,giọng nói khản đặc, hai mắt vô thần
,đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên nữa

- thật vui vẻ khi gặp hai ngươi

ngắn gọn câu trả lời, Nhiếp Tàng Phong nhắm mắt dưỡng thần ,không muốn nói gì
nữa

Nhiếp Linh, Nhiếp Sơn cũng không quan trọng lắm, thấy Nhiếp Tàng Phong không
quen người lạ, hai người bắt đầu nói chuyện viển vông với Trầm Minh Thư.

Trầm Minh Thư cũng thấy kì lạ, ban nãy nàng thấy Nhiếp Tàng Phong còn bình
thường mà bây giờ đã câm nín ,xem xét có vẻ cực độ chán trường nữa.

than nhỏ " tên này thật khó hiểu "

Trầm Minh Thư rôm rả nói chuyện cùng hai bạn học của mình.

Ba người Nhiếp Linh đều là học cùng lớp năm 2 của một trường đại học lớn của
tp HCM ,lần này là Trầm Minh Thư được hai chị em Nhiếp Linh, Nhiếp Sơn mời về
quê chơi ít ngày . nàng cũng vốn rảnh rỗi nên dự định theo về quê hai chị em
đi chơi ít ngày rồi mới về nhà ăm tết cũng chẳng muộn.

- Tiểu Linh ,gia đình ngươi có mấy người vậy, để khi nào xuống ta còn mua
chút đồ làm quà

lời nói này của Trầm Minh Thư lập tức đánh thức Nhiếp Tàng Phong đang cúi đầu.
hắn lập tức ngưng thần lắng nghe ,hai tay nắm chặt chờ mong cuối cùng " chỉ
cần mọi người còn nhớ gia đình có hắn là đủ lắm rồi, sẽ không uổng bao cố
gắng mấy năm nay và lời hứa với cha hắn "

- gia đình mình có bốn người là ta với Nhiếp Sơn và mẹ ,còn cha thì đã mất
được ba năm rồi, với lại ngươi chẳng cần mua quà gì đâu ,tới chơi là vui lắm
rồi

Nhiếp Linh giọng nói nhẹ nhàng, nàng hơi vuốt tóc mai ,gương mặt xinh đẹp nhìn
ra cửa xổ bên ngoài trầm ngâm.

Nhiếp Sơn cũng mỏi mệt nhìn ra ngoài, xem dáng vẻ hai người vẫn chưa nguôi
ngoai khi cha mất.

Nhiếp Tàng Phong nhìn thấy tất cả thứ này, hắn im lặng không nói gì, gương mặt
dưới mũ ,hai môi đã mím chặt càng phát tái nhợt.

" ha ha ,nực cười quá, bao lâu nay luôn xem họ như thân nhân đối xử, hắn sẵn
sàng bỏ tất cả vì gia đình kia ,mà giờ ngay cả làm một cái hư danh người anh
cũng không được, gia đình có 5 người mà lại gạt đi hắn ha ha "

Trầm Minh Thư cảm thấy xúc động có nỗi khi nhỡ lời hỏi việc đau lòng của hai
người, nàng ngập ngừng nói nhỏ

- tiểu Linh, tiểu Sơn là ta nỡ lời đã chạm vào nỗi khổ của các ngươi, ta thật
rất xin lỗi

- không phải là ngươi, việc này cũng lâu rồi, bây giờ phải sống thật tốt chứ

Nhiếp Linh hơi mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao ,ba người lại tiếp tục hàn
huyên, trông phía Nhiếp Tàng Phong có vẻ đang ngủ nên ba người cũng không đánh
thức hắn dậy nói chuyện

Xe lăn bánh bắt đầu chạy đi ,qua mấy tiếng rôm rả trò chuyện, ba người Nhiếp
Linh lại mệt mỏi tựa vào ghế ngủ ngon

Nhiếp Tàng Phong cựa quậy thân thể mỏi nhừ ,hắn hơi nâng vai trái đặt đầu Trầm
Minh Thư ra xa vai mình ra . Chẳng biết cô nàng thế nào ngủ lại nghiêng ngả
gục đầu vào vai hắn ,chẳng có chút gì thiếu nữ rụt rè cả.

Cười khổ một tiếng, Nhiếp Tàng Phong thật nhẹ nhàng dựng lên Trầm Minh Thư
.Nhiếp Tàng Phong hai mắt nhìn phía hai ghế đối diện cũng đang ngủ ngon Nhiếp
Linh và Nhiếp Sơn.

Hai khuôn mặt ngày nhớ đêm mong ,hắn đã cố gắng, hắn nỗ lực, bỏ ra tất cả vì
hai người, vì một tiếng gọi anh trai ngày xưa nhưng bây giờ sao Nhiếp Tàng
Phong thấy thật xa lạ . Ba năm xa cách mọi thứ đều thay đổi, hắn nhớ hắn
thương ,hắn hướng về nhưng người ta thì quên rồi

Nhớ lại khi xưa cha còn sống, gia đình biết bao ấm áp ,Nhiếp Tàng Phong hắn là
cô nhi nên ngày tháng này hắn rất trân trọng, khắc ghi trong tâm khảm . Mọi
người đâu hay những cố gắng hắn bỏ ra

khi ấy . Rồi khi hắn từ bỏ mà bước đi kiếm tiền giúp gia đình, Nhiếp Tàng
Phong hắn đã phải trải qua những gì ,mà đâu còn ai để nói.

Hàng tháng, tích góp bao nhiêu tiền hắn đều đều gửi về, địa chỉ cũng không dám
ghi sợ người nhà lo lắng, sống vô danh chăm chỉ làm việc hi vọng mẹ và hai em
sống tốt, như thế hắn đã thỏa mãn.

Nhiếp Tàng Phong hai mắt đỏ hoe nước mắt trực trào ra nhìn trân trân vào Nhiếp
Linh với Nhiếp Sơn ,hắn thì thào nhỏ nhẹ

- như vậy cũng tốt, mọi người tốt là được rồi, còn ta quan trọng sao ?

Mệt mỏi Nhiếp Tàng Phong chìm vào giấc ngủ, lần đầu tiên hắn không có mơ mộng
gì mà thoải mái ngủ

....

....

xe vẫn chạy

10 tiếng sau ,mặt trời bên ngoài đã gần khuất bóng, ánh hoàng hôn mờ nhạt
chiếu sáng cả vùng trời xa xăm

- ê ê ,Phong đại thúc này ,mau tỉnh lại ,xe tới bến rồi ,xuống nào

Trầm Minh Thư giọng nói lanh lảnh kêu Nhiếp Tàng Phong đang ngủ say tỉnh dậy.

Nhiếp Tàng Phong mơ mơ màng màng tỉnh lại ,trong lòng ngạc nhiên " thế mà lại
không mơ mấy cái mộng kia là sao ,kì lạ "

lắc lư đầu bỏ qua ,hắn cũng không muốn biết mấy việc này . Nhiếp Tàng Phong
nhìn quanh thấy phía xa Nhiếp Sơn với Nhiếp Linh đang vẫy tay qua đây giọng
nói vọng lại

- Minh Thư ngươi mau lại đây nào, có cần hai ta giúp cầm gì không

Trầm Minh Thư nhìn Nhiếp Tàng Phong hơi vội vàng nói nhanh

- Đại thúc này tạm biệt nhá ,bạn ta gọi rồi

Nhiếp Tàng Phong xanh mặt lại " ta có già như vậy sao "

- Đợi chút, ta hỏi ngươi một việc được sao

Trầm Minh Thư kì quái ngĩ " không lẽ lại muốn xin số điện thoại của mình, định
tán bản cô nương sao "

không chờ Trầm Minh Thư đồng ý, Nhiếp Tàng Phong hỏi ra điều hắn muốn biết
nhất bây giờ

- ta muốn biết hai người bạn kia ,sống thế nào, có tốt không ,chắc ngươi biết
chứ

Trầm Minh Thư sững sờ " tên đại thúc này chẳng có chút kịch bản nào cả ,hại ta
mừng hụt "

- ta cũng chỉ biết sơ sơ thôi, hình như mấy năm trước, gia đình họ bán đất,
sau đó mở tiệm kinh doanh, cũng coi như khá giả ,cuộc sống rất tốt. Mà đại
thúc này, ngươi hỏi làm gì hả ?

Trầm Minh Thư tò mò hỏi Nhiếp Tàng Phong, Nhiếp Tàng Phong Thở dài một hơi,
trong lòng ngũ vị tạp trần, không hiểu mất mát cũng không trả lời nàng, hắn
đứng im tại chỗ, gương mặt biến ảo liên tục giải thoát có ,vui vẻ có ,giận dữ
có ....

" Phù phù " hít sâu 1 hơi ,Nhiếp Tàng Phong cuối cùng thoát ra ,tâm tình trong
sáng, phảng phất trở về năm 17 tuổi khi xưa vậy, tràn đầy năng lượng, nụ cười
rạng rỡ tự tin . Lúc mở mắt ra ,Trầm Minh Thư cùng Nhiếp Sơn Nhiếp Linh đã đi
ra cửa rồi.

Nhiếp Tàng Phong khoác lên ba lô nhỏ nện bước đi ra .Tới cửa vào bên ngoài,
hắn nhìn phía xa thấy một người phụ nữ đang ôm một nam một nữ là Nhiếp Sơn với
Nhiếp Linh khi nãy ,Trầm Minh Thư đứng 1 bên vui vẻ. không phải ai khác người
phụ nữ này chính là mẹ nuôi hắn, ba năm thay đổi xem ra bà cũng khác nhiều, từ
một thôn phụ đã thành một quý phụ rồi.

Cười rạng rỡ, Nhiếp Tàng Phong cũng mừng cho họ, lời hứa năm xưa coi như hắn
đã hoàn thành rồi,những năm qua sống chỉ vì gia đình, chưa có ngaỳ nào hắn
thực sự sống cho bản thân . Bây giờ xem cảnh này ,con người chính hắn trở lại
, vướng mắc tan biến.

Nhiếp Tàng Phong nhìn chiếc ô tô nhỏ mẹ hắn lái đi chở ba người Nhiếp Sơn,
Nhiếp Linh và Trầm Minh Thư. hắn nhìn dõi theo giọng nói thì thào không rõ

- Sau này, ta sẽ vì ta mà sống, muốn làm sẽ làm ,muốn đi sẽ đi ,không lại
vướng bận

Mang tâm trạng vui vẻ, hắn bỏ qua tất cả bước đi vào một quán rượu nhỏ

" không nghĩ quá khứ, chẳng muốn tương lai chỉ cần thực tại tiêu dao

không yêu ,không hối ,không hận, không đau rồi cũng qua "

Một mình uống tới gần đêm ,Nhiếp Tàng Phong đã say mèm, đây là lần đầu tiên
hắn uống nhiều như vậy, rượu vào như nước đánh giấu ngày hôm nay ,trang lịch
sử của hắn sẽ sang trang mới

Lảo đảo bước đi trên đường Nhiếp Tàng Phong bỗng bị một ánh đèn chói mắt chiếu
vào đầu, Nhiếp Tàng Phong chỉ kịp che mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời thì đã hoàn
toàn mất đi tri giác . hình ảnh cuối cùng hắn thấy là một tia sáng chói mắt từ
tận bầu trời đâm xuyên qua mình

ý nghĩ cuối cùng trước khi ngất đi của hắn là " tia sáng này có chút quen mắt
a ,trong mộng hình như đã thấy thì phải "

ae like và vote10* nha

cầu Kim Phiếu ????????????


Giới Chủ - Chương #2