Mưa Gió Sắp Tới!


Người đăng: avatams

Bích Thủy hội tan cũng là đã quá nửa đêm rồi, trên đường lớn dẫn ra bốn phía
Lạc An Thành mọi người chậm rãi đi về.

Không khí náo nhiệt đã nắng dần, quanh quẩn chỉ còn lại những tiếng xì xào bàn
tán về Bích Thùy hội lần này.

Mà chủ yếu đề tài không phải ai khác, chính là vị công tử thần bí nhất khúc
khuynh thành kia . Người có mặt lúc đó ai nấy vẻ mặt than thở thán phục miêu
tả, lấy truyền kỳ mình chứng kiến làm kiêu ngạo, hét to với người bên cạnh.
Việc hóa thân Nhiếp Tàng Phong bất ngờ biến mất cũng làm không ít người kinh
ngạc tiếc nuối, chỉ có thể lý giải rằng vị thần bí công tử kia tính cách đạm
bạc, không ham hư danh.

Tuy vậy, việc tìm kiếm cũng không hề ngưng lại, so sánh còn kĩ càng hơn .
Không những mọi người đều tìm kiếm, ngay cả lực lượng toàn thành cũng đều xuất
động, đây là việc không hề nhỏ, thoáng chốc danh khí vị Phong Nhiếp công tử
Nhiếp Tàng Phong giả danh được đẩy lên một độ cao mới, cả Lạc An Thành không
người không biết, không người không hiểu.

Nhưng lúc này, vị công tử có danh khí cực lớn kia bây giờ lại vô cùng thê
thảm.

...

- Tiểu Tuyết, chúng ta thương lượng một chút được sao ?

- Không!!

- Khụ khụ, như này thật kì quái lắm, hay là muội bỏ tay ra trước đã.

- Không.

...

- Không ..

- không

Vẫn là một từ như chém đinh chặt sắt, Khả Thiên Tuyết vẫn cắn chết không chịu
bỏ tay kéo tai Nhiếp Tàng Phong ra.

Nhiếp Tàng Phong sắc mặt đầy vẻ đau khổ, hắn lấy mọi lý do mà Khả Thiên Tuyết
vẫn không chịu buông tha cho bên tai đáng thương của mình.

Nhìn sang Giang Vận Hàm che miệng cười, Nhiếp Tàng Phong bộ mặt mất hết, nhìn
nàng ra hiệu cầu xin nhưng lại bị Giang Vận Hàm ngoảnh mặt làm ngơ.

Như nhớ ra cái gì, Nhiếp Tàng Phong tay trái kéo sau lưng bao bố, hé mở một
góc hiện lên một đoạn thân cầm . Hắn một dạng như hiến tuyệt thế trân bảo nâng
niu ,mang theo vẻ mặt nịnh nọt cười khan nhìn Khả Thiên Tuyết.

- Tiểu Tuyết xinh đẹp! Ca ca ta không phải vì muội mới lên tranh cái Đàn này
sao, Bây giờ ta tặng nó cho muội, tốt đàn thì phải có mỹ nhân gảy mới đúng
lẽ . Nào Nào, mau nhận lấy đi.

Khả Thiên Tuyết thấy Nhiếp Tàng Phong ăn nói ngọt sớt, quan trọng hơn hắn lại
nói vì nàng mà tranh . Mắt đẹp cười híp lại, trong lòng không vui, khó chịu
cũng tan biến. Nàng hì hì cười bỏ tay véo trên tai Nhiếp Tàng Phong ra, như
ôm vật quý mà ôm chiếc cổ cầm được bọc vải rách vào trong lòng.

Liếc Nhiếp Tàng Phong vui vẻ gắt nhẹ đáng yêu.

- Hì hì, nể mặt nó, lần này tha cho huynh, không được phép có lần sau nữa.

Giọng điệu lão đại nghiêm khắc trái ngược hoàn toàn với nụ cười của nàng làm
Nhiếp Tàng Phong muốn cười mà không dám cười lên, nín nhịn đỏ bừng mặt.

Gật gù như gà mổ thóc nói phải, Nhiếp Tàng Phong than thầm.
" nữ nhi tâm hồn thật khó hiểu, ban nãy còn hầm hầm vô lý tức giận, sau khi
được nịnh nọt tặng chút quà thái độ lại một phát 180° thay đổi ! Đau đầu a ! "

Tới cửa y quán phất tay cáo biệt với Giang Vận Hàm, Nhiếp Tàng Phong dắt tay
Khả Thiên Tuyết ôm đàn vui vẻ bước chậm về nhà.
Nhìn ánh trăng đứng thẳng trên bầu trời, gió đêm nhẹ thổi, tay trong tay với
Khả Thiên Tuyết, Nhiếp Tàng Phong cảm thấy tâm trạng thật an bình.

Đàm tiếu mấy chuyện nhỏ nhặt, chốc chốc Khả Thiên Tuyết lại che miệng cười lên
, khung cảnh cũng thật hài hòa ấm áp.

Vừa về tới nhà, Khả Thiên Tuyết đã không thể chờ đợi, nàng hấp tấp mở ra lớp
bọc trên chiếc Thất huyền cầm trong tay ra.

- Không sai rồi ! là nó !

Nhìn trên bàn gỗ nhỏ, chiếc đàn màu trắng bạc, Khả Thiên Tuyết trầm ngâm tự
hỏi lầm bầm.

Khả Thiên Tuyết Mang đàn ra sân nhỏ tiến lại gần Nhiếp Tàng Phong . Lúc này
Nhiếp Tàng Phong hai chân vắt chéo đang nằm trên ghế dựa, mắt lim dim mơ màng
.

- Ca ca ! Đừng ngủ, mau dậy đàn cho ta nghe.

Lay lay bờ vai của hắn, Khả Thiên Tuyết ghé sát tai Nhiếp Tàng Phong hét lên
.

Mắt cũng không mở, Nhiếp Tàng Phong uể oải đáp.
- Mai đi, hôn nay ca ca muội bị dày vò thảm lắm rồi, ngủ trước mới là đại sự
.

" oái "một tiếng kêu lên, Nhiếp Tàng Phong vội vã nắm chặt bàn tay trắng ngọc
đang tác quái bên eo lại, vẻ mặt chính khí lẫm nhiên nhìn Khả Thiên Tuyết
chăm chú.
- Đàn, lập tức đàn . Ngủ là việc nhỏ, làm hỏng nhã hứng của Tiểu Tuyết mới
là đại sự . Ta đàn được chưa.

Cho Nhiếp Tàng Phong một cái ánh mắt " coi như ngươi biết điều ", Khả Thiên
Tuyết hài lòng ngồi bên cạnh hắn chờ đợi cầm khúc vang lên.

Chọn đại một bài, vừa đàn vừa hát coi như có nhã hứng . Âm thanh vừa phải ,
Nhiếp Tàng Phong khống chế chỉ quanh quẩn quanh tiểu viện nhà mình không hề
lọt ra ngoải.

Cũng không biết đàn bao lâu, chỉ khi bờ vai thấy nặng nề thì ra là Khả Thiên
Tuyết đầu nhỏ xinh xắn đã tựa vào mình ,Nhiếp Tàng Phong mới thu đàn lại . Lấy
tấm áo mỏng khoác lên Khả Thiên Tuyết và cả mình, xong xuôi đâu đó cơn buồn
ngủ cũng kéo đến, Nhiếp Tàng Phong ngủ một mạch tới sáng mới thức dậy.

Sáng sớm, cũng như mọi ngày, Tiểu Tuyết nha đầu này lúc nào cũng dậy sớm
chuẩn bị mọi thứ. Nhiếp Tàng Phong chỉ có ăn là hết việc.

Ăn xong lại đi tới Y Quán theo Giang Vận Hàm làm việc. Tối đến nhàm chán lại
cùng Khả Thiên Tuyết đánh đàn, Cầm kỹ của tiểu nha đầu cũng không kém nhưng
so với mình . Nhiếp Tàng Phong vẫn thấy nàng còn kém tí xíu gì đó.

Cuộc sống bình lặng trôi qua mấy ngày, Nhiếp Tàng Phong cảm thấy cả đời có
thể như vậy thì không còn gì luyến tiếc nữa. Nhưng khi đang yên lành luôn luôn
có những con ruồi không đâu lao ra quấy rối hắn.

Ban đầu chỉ là chút mật thám dò xét tình hình Nhiếp Tàng Phong và Khả Thiên
Tuyết . Sau đó là tới tận Y quán cũng có do thám giả làm người bệnh tới xem
xét.

Mục đích của chúng đa phần lại nhắm vào Khả Thiên Tuyết, điều này để cho
Nhiếp Tàng Phong không thể không cảnh giác.

Không chỉ nói cho Khả Thiên Tuyết mấy lần cẩn thận, thậm chí có vài đêm Nhiếp
Tàng Phong len lén ra ngoài bắt một chút thám tử xung quanh tra xét nhưng cũng
không có thu hoạch gì cả . Mấy tên này quá liều mạng cùng độc ác, chỉ cần bị
bắt là lập tức cắn thuốc độc tự vẫn không để lại chút manh mối gì.

Điều này làm Nhiếp Tàng Phong lòng lạnh lẽo cùng kinh dị, hơi tò mò kẻ nào
lại có năng lực lớn như vậy có thể đào tạo ra đông đảo tử sĩ như vậy. Tuy tử
sĩ này chỉ là chút thường nhân nhưng cũng không hề đơn giản. Thậm chí khi hóa
thành hồn linh cũng không chịu khai nửa lời, Nhiếp Tàng Phong chỉ đành cho
chúng tan thành mây khói thu lấy chút lực lượng linh hồn.

Động tĩnh của Nhiếp Tàng Phong có vẻ kinh động hắc thủ sau màn rồi. Tên kia
lại thu hết tử sĩ trở lại ,không hề tiếp tục giám sát như trước.

Điều này cũng không có làm Nhiếp Tàng Phong quá nhiều kinh ngạc.

Dưới bầu trời đêm đầy sao, Nhiếp Tàng Phong chắp tay nằm trên ghế dựa, bên
cạnh là Khả Thiên Tuyết đã chìm vào ngủ say từ bao giờ.

Nhìn hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài xinh theo nhịp hô hấp rung động, Nhiếp
Tàng Phong vuốt ve mái tóc dài thơm búi cao của Khả Thiên Tuyết ,hắn thở dài.

" mưa gió cũng nên sắp tới "

ae like và vote 10* nha, thanks ????????????


Giới Chủ - Chương #27