Giết !!!


Người đăng: avatams

Mấy ngày nữa trôi qua . Đêm tối không trăng, ánh sao mờ nhạt. Trong Lạc An
Thành hơn trăm đạo thân ảnh thẳng hướng tiểu viện Nhiếp Tàng Phong mà đến.

Bữa cơm tối xong, Khả Thiên Tuyết nghi hoặc nhìn Nhiếp Tàng Phong trầm tư hồi
lâu suy nghĩ.

- Ca ca ,nhìn ngươi đang nghĩ gì nhập thần vậy, Hừ hừ ,lẽ nào lại mơ mộng
tới vị cô nương xinh đẹp nhà nào đúng không.

Nhìn Khả Thiên Tuyết đáng yêu hậm hực, Nhiếp Tàng Phong đưa tay cưng nựng má
nàng vui vẻ đáp.
- Nào có nghĩ vậy a, ta là đang nghĩ nếu tên Hầu Thiên Minh kia lại phái
người tới mời muội thì ta nên lấy cái gì đuổi đi thôi . Ài ài ... dạo này lắm
con ruồi bay loạn quanh Tiểu Tuyết quá, đập mãi cũng không đi được a.

Vừa nghĩ tới tên họ Hầu kia mấy ngày nay cứ bám lấy mình là Khả Thiên Tuyết
lại thấy khó chịu. Nàng không phải một lần từ chối rồi nhưng xem dáng vẻ tên
Hầu Thiên Minh này lại không hề từ bỏ . Mấy ngày nay thường xuyên ghé qua Y
Quán mang nụ cười buồn nôn muốn được làm quen với nàng.

May mắn có Nhiếp Tàng Phong ba phen mấy bận đưa tiễn hắn đi nhưng cũng không
ăn thua gì.

- Hì hì, ca ca ngươi mau lại đây, hôm qua ngươi dạy ta cầm khúc ta đã đàn
được rồi này, mau tới đây ta đàn cho huynh nghe a.

Vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, Khả Thiên Tuyết ôm Thất Huyền Cầm màu trắng bạc
trong lòng, vẫy tay gọi Nhiếp Tàng Phong lại gần.

Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ửng hồng hai mắt chếch lên đắc ý nhìn Nhiếp Tàng Phong
,chờ đợi hắn lại đây.

Nhiếp Tàng Phong từ trong phòng đi ra, xem đang ngồi trên ghế Khả Thiên Tuyết
,trên đùi nàng đặt lên là Thất Huyền Cầm kia, hắn kéo ra một chiếc ghế cũ
khác ngồi xuống.

- Không Đúng !!!

Vừa Ngồi xuống Nhiếp Tàng Phong bỗng quát nhỏ lên một tiếng. Lập tức phi thân
chắn trước thân thể của Khả Thiên Tuyết ,ôm nàng lăn lóc mấy vòng mới dừng lại
.

- Chíu chíu ...

Nhiếp Tàng Phong vừa di động ,hai tiếng xé gió chói tai lập tức xẹt qua . Chỗ
ngồi ban nãy của Nhiếp Tàng Phong thình lình đã cắm hai mũi tên lớn đâm thật
sâu vào đất.

Nhìn mũi tên kia, Nhiếp Tàng Phong may mắn thở ra, có loại cảm giác nghĩ mà
sợ . Lúc nãy hắn không có chút phòng bị nào, nếu chậm chút nữa thì mình không
chết cũng phải trọng thương.

- Tiểu Tuyết, bây giờ muội không cần nói gì, chỉ cần nghe ta là được . Chút
nữa dù có thế nào cũng phải lấy an toàn của mình làm đầu, không nên cách ta
quá xa, nhớ lấy, nhớ lấy.

- Ca ca ...

Khả Thiên Tuyết kinh hoảng, tay chân luống cuống không biết thế nào. Nhiếp
Tàng Phong dựa vào thị lực kinh người nhìn ra bóng đêm che giấu bên ngoài, hắn
thấy quây quanh khu tiểu viện mình có mấy chục thân ảnh mặc áo đen. Chưa hết ,
phía xa trên nóc nhà lân cận cũng đều có người đứng đó . Xung quanh một tiếng
chó sủa cũng không có, yên ắng dị thường, trái tim Nhiếp Tàng Phong lạnh lẽo
.

Động tác lớn như vậy mà xung quanh nhà dân lại không vang lên âm thanh gì ,
chỉ sợ lấy tiểu viện hắn làm trung tâm ,xung quanh đã không còn người sống
rồi.

" Đáng chết "

Nhìn ra ít nhất lần này địch nhân cũng phải trên trăm người, hầu hết là loại
liều mạng khí thế hung hăng thô bạo lộ rõ . Càng làm Nhiếp Tàng Phong giật
mình chấn động là bên trong hơn trăm người này có ba tên là Hạ phẩm võ giả ,
tuy chỉ là nhị với tam giai nhưng cũng rất kinh người. Hai tên Hạ Phẩm nhị
giai, một tên Hạ Phẩm tam giai hiệu lệnh xung quanh, nhìn qua là biết chúng
là đầu lĩnh của trăm tên che mặt này.

Không cho Nhiếp Tàng Phong thời gian suy đoán phía sau kẻ sai khiến, đám người
che mặt áo đen này ,sau khi thất bại hai mũi tên đã lập tức vác bội đao xông
lại.

Nâng tay kéo Khả Thiên Tuyết ra sau lưng mình, Nhiếp Tàng Phong thấy đám
người xông lại lập tức không chút do dự, vận chuyển linh khí Bất diệt Phòng
ngự chớp mắt khởi động.

Bắt ngay chiếc ghế gần đó ,Nhiếp Tàng Phong phát lực thật nhanh ra tay.

- Xoẹt ...

Ầm ầm ...

Tốc độ cực nhanh va chạm, đi đầu ba tên không kịp phản ứng đã bị chiếc ghế
đập phun máu, ngực lõm lại ngã lăn ra đất, xem dáng vẻ gần như hấp hối .
Chiếc ghế kia cũng vỡ vụn tan tành rơi xuống đất.

- Giết ...

Ba tên Hạ Phẩm Võ Giả núp trong đám người, gương mặt cáu kỉnh gắt gao kêu lên
phía sau thủ hạ . Dù hơi kinh ngạc chiến lực của Nhiếp Tàng Phong nhưng cũng
không để ý, lấy ghế đáp chết người, trong ba người bọn hắn không phải lần đầu
tiên thấy, mà chính bọn hắn cũng có thể.

Lời vừa dứt, Nhiếp Tàng Phong hai mắt trầm xuống, ánh mắt tràn ra tơ máu vừa
sợ hãi lẫn điên cuồng đan xen ,nhìn lại phía trước mặt bốn tên gần nhất người
bịt mặt.

Chân trái một cái quét ngang gạt xuống, bốn tiếng răng rắc tê tai xương gãy
vang lên, tiếp đó là bốn tiếng kêu thảm vang lên . Xông lên đầu tiên mấy tên
lập tức ngã xuống, Nhanh như chớp mắt, Nhiếp Tàng Phong bắt được cây đao văng
ra khỏi tay một tên ,Hắn bạt ngang một cái chém xuống bốn tiếng kêu la lập tức
im bặt mà dừng.

Tay phải cầm đao nhuốm máu chảy ròng ròng, Nhiếp Tàng Phong tốc độ bạo tăng
,xuất đao dứt khoát, một đao một mạng, chớp mắt gần hai mươi tên xông lại
tất cả bỏ mình.

- Đây là các ngươi ép ta, Lần này đã đến thì đừng có đi nữa.

Khàn khàn âm thanh từ miệng Nhiếp Tàng Phong phát ra trấn nhiếp bốn phía thân
ảnh . Thật sự ban nãy hắn xuất thủ quá sắc bén

, sống sờ sờ đám người chớp mắt đã thành những bộ tử thi rồi.

Ba tên Hạ Phẩm đầu lĩnh kia kinh hãi, ba mặt nhìn nhau.

- Chiến lực này ,ít nhất cũng phải có tu vi là Hạ Phẩm tam giai trở lên mới
làm được a.

- Đúng thế, đáng chết tình báo sai lầm, mấy hơi thở giải quyết hai mươi
người đây còn gọi là bình thường sao.

- Như vậy thì...

Đầu Lĩnh Hạ Phẩm Tam giai cao nhất kia, nhìn hai người bên cạnh cắn răng ra
lệnh xung quanh.

- Tất cả lên, đồng loạt ra tay báo thù cho các huynh đệ kia . Giết Hắn !

Tên này vừa chỉ ra tay, đi cùng là một loạt tiếng gầm nhẹ . Lập tức bóng
người từ bốn phương tám hướng bu lại, nâng cao đao lớn hướng về Nhiếp Tàng
Phong chém xuống.

Tại bốn phía ầm ầm đám người, Nhiếp Tàng Phong cấp tốc lao thẳng vào, thân
ảnh của hắn tựa như u linh, chớp mắt xuất hiện trước một tên hắc y.

Tên hắc y này chỉ thấy hoa mắt, chưa đợi hắn phản ứng thì đã bị một lưỡi đao
mát lạnh rạch qua yết hầu, chết không thể chết hơn.

Bên cạnh tên này một tên đồng bạn thừa cơ chém tới.

- Muốn đánh lén sao, Ngươi đáng chết.
Nắm đấm như sắt ,trực tiếp giết tới, Nhiếp Tàng Phong nghiêng mình né nhát
đao trí mạng ,thuận thế nhất kích đấm thẳng cách ngực chấn nát trái tim tên
này.

Chưa kịp thu tay, phía sau lại có năm nhát đao trí mạng chém tới . Nhiếp Tàng
Phong thân pháp nhanh nhẹn lui lại tránh thoát, thoắt cái đã tới trước mặt
tên hắc y khác, không do dự lại là một đao xuất ra.

Dựa vào tốc độ mà Bất diệt công mang lại, Nhiếp Tàng Phong thân ảnh như quỷ
mị qua lại, đao quang chói mắt liên tục xuất hiện, một đao thu gặt một tên
thậm chí hai ba tên hắc y tính mạng.

Hết lớp này tới lớp khác ngã xuống, Nhiếp Tàng Phong giết tới máu tươi nhiễm
đỏ cả mặt.
Kì dị hồn lực của đám người bị hắn giết chết hóa thành linh khí năng lượng vô
thức bị thân thể hắn điên cuồng hút vào, linh khí trong thân thể Nhiếp Tàng
Phong không những không giảm mà lại còn bạo tăng rất lớn, tu vi trên mức độ
cao kéo lên . Bất Diệt công của hắn mặc dù vẫn không có đột phá tới Hắc Thiết
Trung kì nhưng cũng đã là sơ kì mức cao nhất đi.

Trong cơ thể linh khí kết hợp nhục thân sức mạnh, Nhiếp Tàng Phong cảm giác
thực lực của mình toàn diện bạo phát ít nhất cũng có thể so sánh với Hạ Phẩm
thất giai cao thủ, cho dù không bằng nhưng cũng không kém bao nhiêu.

" Nếu có thể giết càng nhiều nữa, chẳng phải tu vi ta một phát lên trời sao
ha ha "

Cảm giác sảng khoái yêu thích với giết người trước nay chưa từng có xuất hiện,
Nhiếp Tàng Phong lập tức rùng mình kinh hãi, vứt ngay cái suy nghĩ này ra
khỏi đầu mình.

Phút chốc thoáng qua, trong sân còn đứng chỉ còn một mình Nhiếp Tàng Phong .
Xung quanh hắn nằm la liệt xác chết, máu tươi nhỏ xuống tạo thành một rãnh máu
lớn chảy xuôi ra ngoài cửa.

Thân ảnh Nhiếp Tàng Phong như lung lay sắp đổ, gương mặt tuấn tú trắng bệch ,
tay cầm binh khí run rẩy . Thấy thế nào cũng đều như là nỏ mạnh hết đà dáng vẻ
.

Khả Thiên Tuyết ngây người, nàng bị cảnh quần sát ban nãy kinh hãi nói không
nên lời. Bất ngờ cùng nghi hoặc đan xen, trái tim nhỏ bé thấp thỏm lo sợ cho
Nhiếp Tàng Phong . Nhìn dáng vẻ đông đảo ,hung thần ác sát của lũ người bịt
mặt bị ca ca chém giết làm nàng quá nhiều choáng váng. Mọi ngày u mê ,ngu ngốc
ca ca lại bỗng chốc trở thành võ giả vạn người ngưỡng mộ làm nàng không bình
tĩnh được.

Khi nhìn ca ca anh dũng thủ hộ lấy bản thân, không để cho một tên ác nhân dù
là bước qua một bước tới gần, có mấy lần Khả Thiên Tuyết suýt không nhịn được
mà lao ra, nhưng với sức mạnh cô gái yếu đuối nàng chỉ mang thêm gánh nặng
cho hắn, thế là Khả Thiên Tuyết nhịn xuống. Hai mắt đầm đìa lệ hoa cầu khẩn
thiên địa phù hộ, dù là lấy mạng nàng đổi lấy Nhiếp Tàng Phong tính mạng nàng
cũng cam lòng.

Tại lúc này, thấy Nhiếp Tàng Phong dáng vẻ kia, Khả Thiên Tuyết không quan
tâm gì nữa nhào lại, lấy thân thể mỏng manh của mình đỡ hắn dậy. Nước mắt
tuôn ra như suối, khóc nức nở nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhiếp Tàng Phong
.

- Ca ca, ngươi...

- Coi như ta sắp chết a, muội khóc lớn tiếng lên chút, giả bộ là giả bộ đi .
Khụ khụ khụ bắt đầu.

Ba tên đầu lĩnh thấy Nhiếp Tàng Phong thảm hại, lập tức bỏ đi ý định bỏ chạy .
Mắt sắc liếc qua Nhiếp Tàng Phong, sau đó cả ba cười như điên, không hề quan
tâm sự tử vong của hơn trăm thủ hạ của mình.

- Ha ha ha, ta tưởng thế nào chứ, lần này xem ngươi còn ngọ nguậy đi đâu
nữa.

- Tiến lên, nhân lúc hắn suy yếu, lấy mệnh hắn.

- Tiểu cô nương, vì bắt ngươi, lần này chúng ta hao tổn thật là lớn a, Xem đi
, bây giờ không còn ai có thể cứu được ngươi nữa ha ha.

Đi đầu tên có vết sẹo cũng là tu vi cao nhất trong ba người, không có hảo ý
ánh mắt nhìn Khả Thiên Tuyết cảm thán chậc chậc lưỡi.

Khoảng cách rút gần nhanh chóng, mấy hơi thở, ba người này đã tới gần Nhiếp
Tàng Phong chưa tới một mét . Một tên vươn tay định kéo Khả Thiên Tuyết ra
khỏi người Nhiếp Tàng Phong ,hai tên khác tay đã nắm chuôi đao bất cứ lúc nào
cũng có thể ra tay giết kẻ đa. kiệt quệ như Nhiếp Tàng Phong đây.

Bàn tay thô ráp xấu xí ,to lớn vươn ra sát na . Nhiếp Tàng Phong mở bừng mắt,
ánh mắt thâm thúy sáng bừng lên, sát khí ầm ầm bạo phát.
Đao không rời tay chém ngang thật nhanh ,tốc độ cùng sức mạnh kinh người.

- ta nói rồi, tối nay đã đến thì đừng có đi nữa

Ngay khi thấy Nhiếp Tàng Phong mở mắt, cả ba tên trong lòng thầm kêu " không
xong " dùng hết sức mạnh, chân khí bạo động lui lại . Nhưng mà đã quá muộn ,
Đao trong tay Nhiếp Tàng Phong đã tới nơi, không chút dừng lại bị cản trở, ba
chiếc đầu lâu phóng lên thật cao, ánh mắt kinh hãi mang theo không thể tin
được cùng hối hận.

- Phù phù, cuối cùng cũng giải quyết xong . Khụ khụ.

Thở phào một hơi, Nhiếp Tàng Phong như được giải thoát, thân thể buông lỏng
một chút.
Đúng lúc này dị biến nổi lên, Ngay trên nóc phòng Nhiếp Tàng Phong ở, một
bóng đen nhanh như điện bay xuống, chưởng phong gào thét xông lại.

- Hắc Huyết Chưởng, chết đi cho ta !

ae like và vote 10* nha, cầu Kim Phiếu, kim đậu ????????????


Giới Chủ - Chương #28