Người đăng: avatams
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống Nhiếp Tàng Phong bình thường trôi qua . Ban ngày
làm chân hữu danh vô thực giúp việc ở y quán, ban đêm trong mộng nhìn Ma Thư
tu hành, thời gian coi như tự tại.
Hai môn công pháp Bất Diệt và Tỏa Thiên tiến bộ không rõ rệt lắm, nhưng với
bây giờ Nhiếp Tàng Phong đã thỏa mãn . Thực lực trải qua một lần giao đấu
,Nhiếp Tàng Phong đã sơ bộ nhận ra tầng thứ của mình ở vào khoảng Hạ Phẩm đi ,
còn phân chia gì nữa hắn cũng không biết . Cả cái Lạc An thành này chỉ có lác
đác mấy tên Hạ Phẩm cao thủ, thật không rễ mà tìm hiểu chút tư liệu về Võ Lâm
kia.
...
Buổi trưa hôm nay trên đường đặc biệt náo nhiệt. Khắp nơi giăng đèn kết hoa
không khí hết sức vui vẻ, nếu không biết chắc tưởng đây là tết mất, trên
đường dập dìu tài tử giai nhân so thường ngày phải nhiều hơn quá nhiều.
Trong Y quán
Nhiếp Tàng Phong tay bưng bát chè xanh mới mua được nằm ngả vào ghế bất nhã
húp từng ngụm một ,hai mắt thư thái thưởng thức hương vị của đồ ăn vặt trong
tay.
Ngoái đầu ra phía sau, Khả Thiên Tuyết cùng Giang Vận Hàm vẫn không xong
việc, bệnh nhân hôm nay tới đây so mọi khi phải ít nhưng cũng không thiếu gì
thứ còn phải chỉnh lý chút.
- Ca ca ,mau lại giúp đỡ đi, nay ca không nhớ là ngày gì sao, mau chóng làm
xong ở đây thì chúng ta mới có thể đi chơi chuyến này được nha.
Khả Thiên Tuyết nhìn Nhiếp Tàng Phong không thuận mắt, lập tức bước chậm ra
kéo tay hắn vào thu dọn.
Nay là ngày gì ,vốn Nhiếp Tàng Phong hắn cũng không biết đó, cũng may ban
sáng có mấy người tới xem bệnh, Nhiếp Tàng Phong mới loáng thoáng nghe được.
- Biết, có gì đâu, không phải cái Bích thủy gì hội sao.
Được rồi, tới ngay !
Há miệng to húp nốt chút điểm tâm, Nhiếp Tàng Phong má phình ngồm ngoàm nhai
nuốt xông vào hỗ trợ hai nàng thu dọn.
Giang Vận Hàm nghiêng mắt nhìn Nhiếp Tàng Phong liếc một cái mỉm cười, nhích
ra một chút thân mình.
- Tàng Phong, tối nay đi dự Bích Hồ hội phải có chút tài học, đợi chút nữa,
ta viết cho ngươi một bài thơ, sau đó ngươi học thuộc là vào cửa được.
- Lại còn vậy nữa?
Đi chơi thôi có cần phải làm thơ không, chẳng lẽ phải biết viết thơ mới có
thể dự hội.
Hơi kinh ngạc ,Nhiếp Tàng Phong ánh mắt ý hỏi nhìn Giang Vận Hàm khuôn mặt
đẹp.
Mỉm cười nhẹ nhàng, Giang Vận Hàm không tỏ ra kinh ngạc Nhiếp Tàng Phong lại
không biết vấn đề này.
- Đây cũng coi là sàng lọc chút thôi, Hội Bích Hồ là Thành Chủ hàng năm tổ
chức lễ lớn, quá nhiều người sẽ sinh loạn, nên mới đặt ra quy tắc này.
- Giang Tỷ tỷ nói đúng đó, cả cái Lạc An thành dân chúng đâu chỉ 10 vạn ,
Bích Hồ dù rộng nhưng không thể chứa hết được, bình dân hầu hết là vây quanh
hồ mở rộng tầm mắt thôi . Tiết mục chính là phải qua ải mới được biết.
"À À " mấy tiếng hiểu ra, Nhiếp Tàng Phong cũng không để trong lòng . Nói về
thơ văn hắn tuyệt không sợ gì, ta không sáng tác được thì ta cóp, kiếp trước
hắn ham học cổ thư cũng không phải rác rưởi . Nhiếp Tàng Phong chỉ hỏi để thêm
chút tri thức hiểu rõ thêm về phong thổ thế giới này . Có thời gian, hắn vẫn
luôn đưa ra câu hỏi ,tra tìm chút tư liệu để có cái nhìn khái quát hơn về nơi
đây.
Giang Vận Hàm dự định ba người đồng hành, nhà Nhiếp Tàng Phong lại không gần
nên hắn cùng Khả Thiên Tuyết sẽ ở lại đây chờ trời tối, cùng Giang Vận Hàm đi
luôn.
Đêm nay, không riêng Đông Thành nơi Nhiếp Tàng Phong ở mà cả tứ phía Nam Bắc
của Lạc An Thành đều nô nức tiến về trung tâm Bích Thủy Hồ.
Từ sớm ,xung quanh Bích Thủy Hồ đã tụ tập đông đảo dân chúng, vô cùng rộn
ràng. Các quán rượu, khách điếm chật kín, trên đường đâu đâu cũng thấy được
cảnh đám người cười nói ngồi xuống bàn tán, ngắm cảnh.
Đêm nay Lạc An Thành là đóng cửa Thành từ sớm, náo nhiệt cùng cuồng hoan sẽ
diễn ra thâu đêm, như mọi năm phải tới bình minh ngày thứ hai mới chấm dứt.
Lúc này trên đường hướng tới nội thành là người đông nghịt, buổi tối sau bữa
ăn nhẹ là thời khắc đông đảo mọi người ra ngoài, từ khắp ngõ ngách các hộ mọi
người tràn ra đường chính ,chậm rãi hướng về phía Bích Thủy Hồ . Nhiếp Tàng
Phong cùng Khả Thiên Tuyết ,Giang Vận Hàm cũng đi trong đó.
Bích Thủy hồ là nơi tổ chức Bích Thủy Hội thành ra đây là nơi náo nhiệt nhất .
Lấy nó làm trung tâm xung quanh đèn lồng, hoa đăng đua nhau thả . Người bán
hàng rong tiếng kêu la mời chào vang lên không ngớt, tiếng đội ngũ múa lân
rồng rắn thành đoàn đi qua . Cũng có tạp kỹ biểu diễn mãi nghệ đầu đường kiếm
tiền qua lại.
Mong đợi nhất cùng cuốn hút vẫn là mấy nhà thanh lâu đứng ở cửa các cô nương
oanh anh yến yến mời chào . Đi ngang qua, ngẫu nhiên ngẩng đầu cũng có thể
thấy rõ bên trong phồn hoa.
Trên đường phố thỉnh thoảng nghe thấy một cái công tử hay mỹ nữ có danh tiếng
nào đêm nay sẽ lộ mặt, hay là một vài kiệt tác truyền lưu ...
Len lỏi trong đám người, cũng loáng thoáng thấy mấy quan sai ăn mặc Thành Vệ
duy trì trật tự . Quả nhiên Bích Thủy Hội được mọi người coi trọng không phải
nhẹ.
- Ngoàm ngoàm, Giang tiểu thư, ngươi có muốn ăn không, ngon lắm !
- Đúng vậy, đồ ăn nơi này cũng quá tuyệt Giang Tỷ tỷ ăn chút đi.
Ngồm ngoàm há to mồm nhai trên tay mấy sâu kẹo lớn, Nhiếp Tàng Phong cùng Khả
Thiên Tuyết kéo tay Giang Vận Hàm ra, mặc kệ nàng cự tuyệt, nhét vào trong
tay Giang Vận Hàm hai chuỗi kẹo lớn.
Bất đắc dĩ, Giang Vận Hàm cũng đành theo hai anh em Nhiếp Tàng Phong hồ nháo ,
nàng chậm rãi nhấm nháp trên tay xâu kẹo. Thân bất do kỷ bị Khả Thiên Tuyết
cùng Nhiếp Tàng Phong kéo vòng đi khắp nơi xem náo nhiệt.
Bích Thủy Hồ rộng chừng mấy chục ngàn mét vuông, có bốn cây cầu gỗ rộng mười
mấy mét dẫn tới trung tâm hồ.
Trung tâm hồ leo đậu hơn chục chiếc thuyền lớn, các vách ngăn bị san bằng kết
lại thành một khoảng bình đài cực rộng, có các lầu ốc bao quanh xem thiết kế
giống như sân vận động của hiện đại.
Nơi này mới thực sự là nơi mọi người hướng về, là hạch tâm của Bích Thủy Hội .
Nhưng muốn vào thì phải thông qua ải thử, hầu hết sẽ là thi thơ, hoặc dùng
số tiền lớn bù vào cũng được.
Phải có tám chín thành người sẽ bị loại phải ở lại ven hồ ước ao, đi vào
trong không có chút tài năng hay giàu có là không thể nào.
Giang Vận Hàm được công nhận là tài nữ cũng không phải hư danh, mấy bài thơ
chép cho Nhiếp Tàng Phong học thuộc tất cả đều rất cao . Cũng bớt hắn phải cân
nhắc chọn ra mấy bài thơ kiếp trước, bài nào kém cỏi nhất để đọc ra không bị
quá chú ý.
Trong đầu Nhiếp Tàng Phong thơ thật sự quá bá đạo rồi, đúc kết mấy ngàn năm
cũng không phải cho vui ,tất cả đều là tuyệt diệu vô song đủ sức truyền lưu
thiên cổ . Phán đoán qua trình độ thơ nơi này kém là do thế giới này lấy Võ vi
tôn nên thơ văn chi đạo còn non kém, điều này là không thể phủ nhận.
Đơn giản thông qua kiểm tra, Nhiếp Tàng Phong ba người lại chậm rãi bước ra
trung tâm bình đài do thuyền tạo nên.
Hai mắt xinh đẹp chớp chớp, Khả Thiên Tuyết không hết trầm chồ níu kéo tay áo
Giang Vận Hàm cùng Nhiếp Tàng Phong, miệng nhỏ liên tục không ngừng chỉ cho
hắn cảnh lạ.
Do đến qua rồi, Giang Vận Hàm cũng chỉ mỉm cười không lấy làm ngạc nhiên. Còn
Nhiếp Tàng Phong hắn thời gian chỉ chăm chú xem xét mấy mỹ nữ tuyệt sắc cộng
thêm xử lý trên tay túi lớn đồ ăn vặt thôi, gật đầu đáp lại Khả Thiên Tuyết
theo lệ là hết.
- Hừ ! Ca ca, ngươi nhìn gì đấy, mới mấy hôm trước nói gì với ta nay quên
hết rồi sao, còn nhìn nữa à !
Véo nhẹ Nhiếp Tàng Phong một cái, Khả Thiên Tuyết hai mắt sát khí tiến lại
cạnh hắn.
Giang Vận Hàm nhìn Nhiếp Tàng Phong mỉm cười ý vị đặc biệt, coi như xem kịch
đi.
- Khụ khụ, Ta thề vừa đi qua vị mỹ nữ áo hồng kia ta không hề nhìn thấy gì,
không tin muội hỏi Giang tỷ tỷ của muội đi, cả tối nay nàng luôn quan sát ta
, ta vô tội mà.
" Đang yên lại kéo cả ta vào ,A Ngốc đáng chết, lại còn bảo nhìn ngươi nữa,
không xem lại mặt mình đi " nhìn Nhiếp Tàng Phong, Giang Vận Hàm ngoái đầu
qua kia coi như không quen biết, ý giận bỏ mặc cho Khả Thiên Tuyết xử hắn.
- Lại còn ăn nói linh tinh, này
- á á, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, quân tử động khẩu bất động thủ nha ,
bỏ cặp vuốt bên hông ta ra đã.
Khả Thiên Tuyết trừng hắn một cái
thu hồi tay lại, nhưng trước đó còn cố gắng vặn Nhiếp Tàng Phong một cái thật
đau mới chịu bỏ qua.
- Keng keng
- Bắt đầu rồi, mau lên chúng ta đi nhanh kiếm vị trí tốt chút, hi hi phải
xem thật vui mới được chứ.
Nghe thấy tiếng chuông bắt đầu, Khả Thiên Tuyết không tính toán với Nhiếp Tàng
Phong nữa, mặt đẹp hưng phấn kéo tay Giang Vận Hàm đi trước.
Khi đi qua Nhiếp Tàng Phong, Khả Thiên Tuyết còn cố ý hăm dọa mấy câu theo sát
mới yên lòng đi trước.
Giang Vận Hàm cười nhạt nhìn Nhiếp Tàng Phong vẫy tay rồi cũng theo vào ,nhìn
ý cười của nàng, Nhiếp Tàng Phong chỉ có thể cười khổ, xoa xoa bên hông tê
dại hắn chậm rãi đi theo sau hai nàng.
ae like và vote 10* nha, thanks ????