Phi Thiên Tẩu Bích


Người đăng: avatams

Nhìn thân hình mờ nhạt sắp tan biến của Lâm Thiến Thiến, ánh mắt nàng phức
tạp, xen lẫn lưu luyến nhìn phương xa ,có lẽ nhớ lại gia đình người thân đi.

" thật đáng tiếc cho cô nương trẻ tuổi " Nhiếp Tàng Phong hiếm hoi rung động
trong lòng, ít gì cũng coi như quen biết một chút ,thế nào cũng nên làm cái gì
đó đi.

- Nhà cô ở đâu, sau khi đi nếu cần ta có thể chuyển chút lời nói cho người
thân của cô hay.

- ây ,ngươi nói cái gì vậy, dù ngươi cứu ta nhưng đâu cần ta đi luôn theo
ngươi lấy thân báo đáp đâu ,không về nhà nữa mà cần chuyển lời hả.

Một hiểu lầm nhỏ, cô nàng bị bắt kia xem Nhiếp Tàng Phong khó hiểu lên tiếng,
khuôn mặt nhỏ nhắn cười híp lại xem hắn, tự định giá bản thân không biết nghĩ
đi đâu nữa mà mặt hồng hồng.

Liếc nhìn nàng một cái, Nhiếp Tàng Phong lại nhìn chăm chú vào hư huyễn Lâm
Thiến Thiến, nhìn thẳng vào đôi mắt đau thương của nàng ,chờ đợi câu trả lời
.

- Mau nói đi, ngươi sắp phải đầu thai rồi, không nói ra sợ rằng không có cơ
hội nữa.

Lâm Thiến Thiến vẫn trầm ngâm, mặc cho thân hình càng thêm mờ nhạt. Hai mắt
phức tạp nhìn Nhiếp Tàng Phong không biết nói gì hơn.
Bên cạnh cô nàng thì tỏ ra tâm hồn bất định nhìn xung quanh sau đó không yên
tĩnh hỏi Nhiếp Tàng Phong

- Đầu thai ? đại hiệp này, trái tim bé nhỏ của ta không chịu nổi đùa giỡn
đâu, ngươi đang nói chuyện với ai đó?

Nhìn vào khoảng không Lâm Thiến Thiến đang lơ lửng, Nhiếp Tàng Phong nhẹ nhàng
chỉ tay nói ra :

- Cô ấy !

- làm gì ..gì có ai đâu, không lẽ ..nào

Cà lăm mấy từ, Cô nàng lấy hết dũng khí nói ra câu này, sau khi nói xong lập
tức nhích lại gần Nhiếp Tàng Phong cầm lấy một góc áo của hắn, bàn tay nhỏ
nhắn run rẩy không ngừng.

- Mau đi thôi, ở đây ta thấy thật lạnh nha, máu me lại ma quỷ đáng sợ lắm ,
ngươi mau cho ta về nhà đi, ta sợ !

- Không phải có ta sao, không làm sao cả, đợi chút rồi đưa ngươi về nhà.

Nhiếp Tàng Phong vỗ nhẹ lên vai nàng mấy cái trấn tĩnh ,rồi nhẹ nhàng lắng
nghe Lâm Thiến Thiến.

- Nói thì có ích gì, người cũng đã chết, nói ra chỉ làm cha mẹ cùng muội muội
lo lắng, nói ra chi bằng không nói.

Thờ dài, Nhiếp Tàng Phong lắc đầu cười nhạt không nói thêm nữa.

Trước khi biến mất, Lâm Thiến Thiến nhìn Nhiếp Tàng Phong nở nụ cười thật xinh
đẹp lại có chút thê lương, Nhiếp Tàng Phong cũng mỉm cười.

...

...

- Được rồi, phía trước là Thành vệ quân, cô tự về đi.

Dứt lời, Nhiếp Tàng Phong qua tấm khăn che mặt nói với nàng kia.

Từ Khi giết chết Tình Ma sau đó là Lâm Thiến Thiến tan biến tới giờ cũng gần
sáng rồi, Nhiếp Tàng Phong cấp bách muốn quay trở lại với Khả Thiên Tuyết.

- Ê, ta hỏi tên ngươi cũng không nói, bảo xem mặt ngươi cũng không cho là
sao hả.

- Bèo nước gặp nhau, nói làm gì, với lại ta xấu quá, xem cô ngứa mắt, lý do
này đủ sao.

Cô nương kia bĩu môi không tin tưởng Nhiếp Tàng Phong nói bậy bạ.

- được rồi, ngươi tên là gì, dầu gì cũng với bản tiểu thư có ân đi, báo tên
ra ta sẽ báo đáp ngươi.

Ánh mắt giảo hoạt, Cô nàng nói ra ý đồ của mình nhưng Nhiếp Tàng Phong không
chút dừng bước, quay đầu đã đi ra mấy mét.

- Về đi !

Tống Hạ Yên nhìn kẻ mặc áo đen che mặt lại không để ý tới mình, không hề nói
ra tên họ làm nàng nghi hoặc.
Trong cái Lạc An Này chưa từng có ai dám không cho nàng chút mặt mũi nào, bây
giờ bị Nhiếp Tàng Phong bỏ qua, tính tiểu thư nàng làm sao chịu để yên.

Nhìn Nhiếp Tàng Phong bóng lưng Tống Hạ Yên than nhẹ, cái đầu nhỏ cúi xuống
không xem rõ nét mặt

- A A ,cứu mạng, chân ta đau quá sợ không về nhà được rồi, mau đỡ ta chút.

Nhiếp Tàng Phong quay đầu, khóe môi nhếch lên một độ cong, hài hước mỉm cười.

- Không cần phải diễn kịch nữa, ngươi nghĩ ta là trẻ con sao mà lại mắc lừa
ngươi.

RẦm rầm rầm

- Ở đây, tiểu thư ở đây, người đâu mau tới!!!

Lập tức có một đám Thành vệ thấy bên này Nhiếp Tàng Phong cùng Tống Hạ Yên lập
tức xông lại.

Nhìn cô nàng kia ánh mắt đắc ý, Nhiếp Tàng Phong mắng mình bất cẩn, ban nãy
nàng vốn không phải kêu mình mà chỉ là kế hoãn binh giữ chân mình lại gọi
người tới đây.

- Ê, ngươi mau nói tên ,sau đó bỏ khăn che ra cho ta xem ta sẽ thả ngươi đi
, hơn nữa còn cho ngươi rất nhiều rất nhiều tiền . Hừ hừ nếu không...

Hung ác trợn mắt một cái, cô nàng không có chút nào dáng vẻ dọa người, ngược
lại rất đáng yêu.

Nhiếp Tàng Phong không hiểu phải nói tính cách nàng như thế nào nữa . Vì chút
chuyện thôi mà cắn mãi không bỏ.

- Ngươi nằm mơ đi.

Ngay khi mấy chục tên Thành vệ quân ý đồ khép kín vòng vây, vây lại hai
người.

Nhiếp Tàng Phong nhìn Tống Hạ Yên lắc đầu, sau đó lăng không tung mình nhảy
vọt lên hai mét, mấy cái đạp vật đã bay lên mái nhà, thoắt cái biến mất
trong bóng đêm.

Mấy chục tên Thành Vệ quân cùng Tống Hạ Yên chỉ có thể ngoái nhìn không làm
sao cản được. Phi Thiên tẩu bích đã vượt ra khả năng của thường nhân, chỉ có
Hạ Phẩm võ giả trở lên mới làm được, không phải mấy cái thành vệ có thể đuổi
kịp.

Tống Hạ Yên miệng nhỏ thở phì phì lại đơn giản để cho Nhiếp Tàng Phong chạy
mất, một chút báo đáp cơ hội cũng không cho nàng thực hiện.

- tên hắc nhân thối tha, bảo chạy là chạy, ngay cả tên của ta còn chưa nói
cho ngươi mà, sau này làm sao mà gặp lại. Hừ

...

Chạy như bay trên mái nhà, cảm nhận gió đêm thổi vào mặt mát rượi, Nhiếp
Tàng Phong tâm trạng vô cùng sảng khoái, cả người nâng nâng phiêu phiêu xuất
trần rất có cảm giác hành hiệp phong thái.

- còn chút thời gian, phải mau chóng quay lại mới được, Tiểu Tuyết dậy mà
không thấy thì thật khó nói.

Trong bóng đêm thân ảnh Nhiếp Tàng Phong như một vệt bóng đen cực nhanh di
động, chẳng mấy chốc đã tới trước tiểu khu nhà hắn.
Nhảy qua tường rào tre bên ngoài, Nhiếp Tàng Phong tháo hết hắc y cùng khăn
che mặt rón rén đi vào nhà . Chăm chú lắng nghe tiếng thở đều của Khả Thiên
Tuyết, chắc chắn nàng vẫn đang ngủ hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Đơn giản che giấu trên người mùi máu tanh cùng chút đồ linh tinh . Nhiếp Tàng
Phong duỗi tay loại bỏ vòng linh khí bảo vệ quanh giường Khả Thiên Tuyết.

Sau đó cười khổ, lên giường nằm cách ranh giới với Khả Thiên Tuyết, nhắm mắt
lại khò khò ngủ say như chết.

Bữa nay, Nhiếp Tàng Phong cùng Khả Thiên Tuyết dậy muộn hơn mọi hôm . Tất bật
ăn sáng xong là lập tức đi tới Y Quán làm việc.

Lúc đi, có rất nhiều đám người túm năm tụm ba nghị luận xoay quanh hôm qua
Tình Ma bị một cao thủ thần bí hạ sát . Ai nấy cũng đều hết sức vui mừng, hơn
phân nửa là mọi người tò mò bàn luận về thân phận cao thủ kia.

Khả Thiên Tuyết đương nhiên cũng có nghe thấy, nàng còn mừng quýnh lên xác
nhận hồi lâu mới chạy đến trước mặt Nhiếp Tàng Phong kheo khoang hả hê lòng
người.

Hai người Nhiếp Tàng Phong còn cùng Giang Vận Hàm ông cháu lúc ăn trưa còn bàn
luận vấn đề này thật lâu, không ngoài việc cao thủ này thế nào ,là nam hay nữ
,bao nhiêu tuổi... v..v .Nói chung là bát quái đủ điều, Nhiếp Tàng Phong nhìn
thấy này cũng không biết nói gì hơn.

Chỉ thoáng chốc một đêm hắn đã thành danh nhân, bảng truy nã lại có thêm cái
tên giá cả so Tình Ma còn cao hơn nhiều đó là hắn.

Truy nã không phải vì tội mà là đơn giản, Thành Chủ muốn cảm tạ hắc y nhân đã
cứu con gái lão thôi.

Dù đã sơ bộ đoán được Thân phận Tống Hạ Yên cao quý nhưng Nhiếp Tàng Phong
cũng không cảm thấy nàng lại là thiên kim cành vàng lá ngọc của phủ Thành Chủ
.

Biết được cái tin này Nhiếp Tàng Phong lại càng điệu thấp hơn nữa. Tiền là hắn
muốn đó, nhưng hắn càng sợ hãi rắc rối hơn ,ấn tượng về vị thiên kim kia nói
rõ cho hắn biết, nếu giám lộ mặt chỉ sợ khó mà có cuộc sống bình tĩnh nữa .
Thế nên dù ngươi có treo giá cao, đặt báo đáp có dầy cộp, Nhiếp Tàng Phong
hắn cũng mặc.

ae like và vote 10* nha ,thanks ae


Giới Chủ - Chương #20