Nhiếp Tàng Phong


Người đăng: avatams

Trạm xe lửa Phía nam ,ga về bắc

Trong một toa xe lửa nhỏ rộng tầm 30m2 ,cạch cửa xổ có một chàng thanh niên
mang mũ lưỡi trai, mặc quần jean, áo sơ mi che kín tay đang ngồi đó ,hai mắt
vui vẻ nhìn ra khung cảnh bên ngoài

Bên ngoài là đoàn người tấp nập ,lúc này cũng gần 23 âm rồi, mọi người chuẩn
bị về quê ăn tết nguyên đán, ai ai cũng háo hức vui vẻ mang vác hành lý vào
các toa xe

Nhiếp Tàng Phong đã xa nhà được ba năm rồi ,tháng rồi đã kiếm được kha khá
tiền, lần này hắn quyết định trở lại quê hương, vô cùng mong chờ cái tết này
,cái tết đoàn viên bên gia đình mình

- ha ha ,không biết mẹ cùng với tiểu Linh ,tiểu Sơn sống ra sao nữa, có chút
ít tiền kia chắc cũng đủ cả nhà chi tiêu

Nhiếp Tàng Phong hai mắt tràn ngập hạnh phúc nhớ về người thân

, tay phải giơ lên lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh đã nhạt màu. Trong ảnh
là hình chụp gia đình có năm người, ba nam hai nữ

Sờ sờ trong hình hình một người đàn ông trung niên có khuôn mặt khắc khổ, tay
Nhiếp Tàng Phong không khỏi run lên. Mỗi lần mở tấm ảnh này ra ,trong lòng
Nhiếp Tàng Phong ấm áp lạ thường, hình ảnh cha lại hiện về trong hắn

Nhiếp Tàng Phong vốn là cô nhi sau đó còn nhỏ hắn được Cha là Nhiếp Hạo cưu
mang nuôi dạy, dù là con nuôi nhưng Cha hắn lại coi hắn chẳng khác gì con đẻ
cả ,mặc cho mẹ nuôi hắn cằn nhằn, ông cực khổ nuôi hắn nên người . Không phụ
kì vọng công ơn của Nhiếp Hạo ,Nhiếp Tàng Phong chăm chỉ học hành ,giúp đỡ hai
em là Nhiếp Linh và Nhiếp Sơn phấn đấu

Nhiếp Tàng Phong với mấy môn tự nhiên lại không quan tâm lắm, chẳng biết tại
sao hắn lại đặc biệt hứng thú với cổ văn ,cổ học . Thuở nhỏ hắn đã lùng đọc
hết các cổ thơ ,cổ văn từ cả Việt nam tới Trung Quốc, ra cả thế giới các nơi.
Cả trường học ai ai cũng coi trọng hắn, mọi người luôn miệng khen ngợi Nhiếp
Tàng Phong hắn là thiên tài

Nhưng ngày vui chóng tàn ,một cơn bạo bệnh lại cướp đi người cha của Nhiếp
Tàng Phong.
bao năm lao động cực khổ chính là nguyên nhân cha hắn mắc phải cái bạo bệnh
này. Từng có một thời gian Nhiếp Tàng Phong suốt ngày chỉ trách móc chính bản
thân làm khổ cha mới ra nông nỗi này. Hắn còn nhớ như in những căn dặn của cha
khi lâm trung

- Tàng Phong con hãy thay ta chăm sóc cho bản thân và gia đình

Lúc đó Nhiếp Tàng Phong đã gằn từng chữ, khản giọng đáp ứng lời nói này.

Sau khi cha mất, kinh tế trong nhà cũng suy sụp, dù mẹ không có nói ra nhưng
hắn hiểu, hắn phải nghỉ học để gia đình giảm bớt gánh nặng, một mình bà phải
tự nuôi hai con đẻ của mình ăn học đã kiệt sức rồi, hơi đâu còn quản thêm hắn.

Biết vậy, Nhiếp Tàng Phong cũng không trách bà, ai ai cũng có sự ích kỷ của
riêng mình, có phải ai cũng làm được như cha hắn đâu

- Ài ....

thở dài một cái ,Nhiếp Tàng Phong cười nhạt nhìn lại bản thân sau ba năm lưu
lạc tha phương ,từ năm xưa thiếu niên anh tuấn đã biến mất không thấy, thay
vào đó là mái tóc cháy nắng, làn da đen kịt ,vóc dáng gầy gò của một kẻ bụi
đời.

Ba năm qua ,hắn đã trải qua quá nhiều, từ xe ôm ,rửa bát, xây nhà ,buôn bán
,... không việc gì hắn từ chối cả ,miễn sao có tiền ,rồi Nhiếp Tàng Phong chắt
chiu từng đồng từng tháng gửi về cho nhà, thảm tới nỗi thời này rồi, điện
thoại hắn cũng chẳng giám bỏ tiền ra mua, mấy bộ áo quần bạc màu cũng chẳng
muốn may thêm

Làm tất cả những này, Nhiếp Tàng Phong cũng chỉ để hoàn thành lời hứa của hắn
với cha thôi ,lắm lúc đêm khuya vắng vẻ hắn lại tự nói với bản thânn cố gắng
kiếm tiền, giúp đỡ hai em với mẹ đỡ khổ

Ngày về nhà hắn chuẩn bị từ rất sớm, tới tận giờ cả toa này mới lác đác tới
được mấy người.

- ê ê ,đại thúc ,hình như đây là chỗ của ta mà ,vé ghế 55 đây nha

Đang trong giòng hồi ức Nhiếp Tàng Phong bỗng bị cắt đứt bởi tiếng nói lanh
lảnh trong trẻo của một cô gái

Nhiếp Tàng Phong tay trái hơi vén mũ lưỡi trai, sau đó ngước lên nhìn phía
giọng nói phát ra .Đập vào mắt hắn là một cô nàng tuổi tầm 19-20 chắc bằng
tuổi Nhiếp Sơn với Nhiếp Linh em hắn. Cô nàng nước da trắng mịn, hai mắt to
tròn hút hồn ,đôi môi nhỏ xinh ,lúc này đang nói chuyện chỉ về hắn

Nhiếp Tàng Phong sau phút sững sờ về vẻ đẹp của cô nàng, hắn lập tức phục hồi
lại ,bao năm bên ngoài hắn thấy quá rõ các cô nàng như vầy rồi, xinh đẹp luôn
đi cùng vs tiền ,chẳng có ai tốt cả

- xem đi ,đây là số 56 ,55 ngay sát đây mà

Nhiếp Tàng Phong hơi nhích người ra để lộ số ghế ngồi cho cô gái nhìn .Sau đó
hắn nhắc lên cái ba lô nhỏ bỏ vào lòng, nhích sát người ra cửa xổ ,để ra cái
chỗ thật to cho cô nàng

- Hứ, ban nãy ngươi chắn mất sao ta xem, lại gì nữa đây đại thúc, lẽ nào ta
mắc bệnh truyền nhiễm ,sao mà ngươi cách ta ghê vậy

Cô gái hơi bĩu môi chất vấn

Nhiếp Tàng Phong xạm mặt lại ,than nhẹ, hắn mới hơn hai mươi mà đã bị cô nàng
này gọi thành đại thúc cũng chẳng thèm phản ứng ,cúp mũ lưỡi trai Nhiếp Tàng
Phong tiếp tục nhìn ra bên ngoài ,không muốn để ý tới bên cạnh cô nàng kì hoa
này

- ây ,đại thúc dù sao cũng sắp đi cùng nhau cả quãng dài ,hai ta làm quen đi
,ta tên Trầm Minh Thư ,ngươi tên là gì

có vẻ như không cam lòng bị Nhiếp Tàng Phong bỏ qua Trầm Minh Thư hếch vai hắn
ra hiệu làm quen.
Nhiếp Tàng Phong theo phép lịch sự cũng phải trả lời ,hắn hơi nhếch mắt ngoái
sang cô nàng

- ta năm nay mới hai mươi tuổi, không phải đại thúc, ta tên Nhi ..ế ..p

Vốn đang định nói ra Nhiếp Tàng Phong lại bị hai bóng hình trước mặt làm nghẹn
ngào

Trầm Minh Thư thấy hắn im ắng nhìn phía sau mình, nàng hơi kinh ngạc quay sang
,sau đó giọng đầy vui mừng vỗ tay

- Đây đây ,Nhiếp Linh, Nhiếp Sơn bên này nha ,chỗ này nè

Phía trên hai người tới gần, một nam một nữ xấp xỉ tuổi nhau ,nam diện mạo anh
tuấn khôi ngô, nữ thì cực xinh đẹp, cả hai ăn mặc quần áo Nhiếp Tàng Phong
nhìn ra đây đều là đồ hiệu đắt tiền cả, nào có như trong lòng hắn vẫn tưởng
tượng kia

Hai người không phải ai khác chính là hai em chỉ kém một tuổi kia của hắn
,người mà hắn dốc hết sức làm việc lo lắng trong lòng

" không ngờ, tiểu Sơn, tiểu Linh lại có nhiều biến hóa như vậy " Nhiếp Tàng
Phong trong lòng chẳng biết nên nói sao ,có chút vui ,có chút buồn tủi .Nhưng
mừng hơn ,từ hai người xem dáng dấp những năm qua coi như tốt đi ,chỉ cần thế
với hắn là quá đủ rồi.

Nhiếp Tàng Phong lập tức thu lại tâm tình ,hắn chưa chuẩn bị chút nào khi gặp
hai em ở đây cả ,biết làm gì, biết nói sao đây .Hắn mắt đỏ hoe rưng rưng có
chút cay xè chờ đợi

- ha ha ,Minh Thư nha ,sao tỷ tới sớm vậy, làm ta với Linh tỷ cứ ở ngoài đợi
mãi nha

- tiểu Sơn nói đúng đó, Minh Thư lần sau còn vậy bắt ngươi đi khao chúng ta
luôn nhe

Nhiếp Sơn, Nhiếp Linh mắt liếc qua Nhiếp Tàng Phong nhưng chỉ hơi dừng lại
chốc lát, chẳng có chút rung động nào cả

Nhiếp Tàng Phong chết lặng xem tất cả, hết nhìn ba người lại nhìn bản thân
,xoa xoa cánh tay sau lớp áo sơ mi cũ dài tay ,mấy vết thương vết trai trải
đầy cánh tay hắn ,không đâu hoàn hảo cả . Nhắm mắt lại, Nhiếp Tàng Phong cố
nén nước mắt, kéo sát vành mũ che mặt, cười nhạt một cái ,mặt hắn như méo sệch
đi

" ha ha, là lỗi của ta mà ,bản thân thay đổi thế này ,sao các em có thể xem
ra được, tại ta ,tại ta sao "

- Mau mau ngồi xuống đây ,ta giới thiệu cho hai người nào

Trầm Minh Thư tay chỉ hai ghế còn trống phía trước, dục dã Nhiếp Sơn với Nhiếp
Linh ngồi vào ,ý định giới thiệu Nhiếp Tàng Phong cho hai người

Nàng quay sang bên cạnh ,đang chụp mũ Nhiếp Tàng Phong lay lay

- đại ca này này vừa nãy ngươi nói tên gì nhỉ ,ta giới thiệu hai bạn học của
ta cho ngươi này.

Nhiếp Tàng Phong gượng gạo nhìn nàng rồi nhìn hai thiếu nam thiếu nữ ngồi
trước mặt, hắn lấy can đảm nói ra ,giọng nói run rẩy, như người sắp chết với
được cọng rơm cứu mạng vậy

- Ta tên Nhiếp Tàng Phong

ae like ????và vote 10* nha ,thank ae

cầu Kim Phiếu ????????????


Giới Chủ - Chương #1