Trừ Tà Cao Thủ


Người đăng: avatams

" ta biết ngay mà ,linh cảm của ta không sai tí gì ,rắc rối đi kèm với xui xẻo
, quyển sách chó má kia chẳng có gì may mắn cả, mới hôm qua chạm vào thôi hôm
nay đã bị ma sờ rồi.

Ma nữ kia mà cứ bám theo thì biết làm sao đây, bây giờ còn là ban ngày có ánh
mặt trời, nàng ta không giám ra đây, nhưng tối thì ây za ..."

Đã đi rất xa mà không thấy ma nữ kia đuổi theo, lại nhìn ánh mặt trời mờ mờ
chiếu, Khả Thiên Tuyết cùng Nhiếp Tàng Phong đều thở phào nhẹ nhõm.

- ca ca, ban nãy không biết tại sao ta thấy thật sợ nha, ngươi lại còn hù
ta nữa chứ

Vỗ về bộ ngực mơn mởn, Khả Thiên Tuyết hồi hộp nhéo Nhiếp Tàng Phong dám đùa
nàng.

- khụ khụ

ho nhẹ mấy tiếng, Nhiếp Tàng Phong lúng túng gãi đầu, trái tim nhỏ cuối cùng
bình tĩnh lại . Không muốn cho Khả Thiên Tuyết lo lắng linh tinh, Nhiếp Tàng
Phong lựa chọn không nói ra chuyện hắn thấy Yêu nữ kia.

- ha ha, Tiểu tuyết bị lừa vui không ha ha, ban nãy nhìn muội bộ dáng thật
vui vẻ nha khà khà

- ca ca, ngươi xấu lắm ,lại hù cả ta nữa, ta không để ý tới ngươi nữa.

Nói rồi, Khả Thiên Tuyết hừ hừ mấy tiếng, đi nhanh hơn bỏ mặc Nhiếp Tàng Phong
lại, xem tình hình là giận hắn rồi.

- ha ha, tiểu Tuyết sợ ma nha ,ha ha ,muội rõ là trẻ con mà, con nít sợ ma
ha ha ,sợ ma ha ha ha

Nhiếp Tàng Phong bộ mặt đáng ăn đòn đùa dai ,chạy theo sau lưng Khả Thiên
Tuyết cười đùa tí tửng.

- chết ca ca, muội lớn rồi, không là trẻ con nữa

- thế ban nãy muội run run bóp chặt tay ta làm gì

- ta ta ...không thèm nói với ca Tiểu tuyết cắn chết ngươi, chạy à, mau đứng
lại cho muội

- còn lâu nhá, đuổi ta đi ha ha

...

...

- hai người làm gì le nhau giữ vậy

Giang Vận Hàm từ trong y quán mở cửa bước ra nhìn thấy Khả Thiên Tuyết cùng
Nhiếp Tàng Phong đang vui đùa, nàng nhẹ nhàng thăm hỏi một câu.

- Giang tỷ tỷ, ca ca xấu dám dọa ma ta, tỷ phải làm chủ cho ta

Tiểu Tuyết khả ái đáng yêu nên Giang Vận Hàm và Khả Thiên Tuyết thân nhau như
tỷ muội, hai nàng tình cảm tốt nên rất quan tâm nhau . Có chuyện gì Khả Thiên
Tuyết cũng chia sẻ cho nàng hay.

Giang Vận Hàm cũng thật trân trọng vị muội muội này, khi trước, Nhiếp Tàng
Phong còn ngu ngốc, Giang Vận Hàm đã giúp đỡ rất nhiều nên hai người cuộc sống
không tới nỗi nào, không phải chịu cảnh bữa đói bữa no.

- hừ, a Ngốc, ngươi ...

Giang Vận Hàm tức giận vốn dĩ như mọi khi định răn dạy chàng ngốc nhưng chợt
nhớ lại Nhiếp Tàng Phong không những đã khỏi bệnh mà còn thông minh ma lanh ra
rất nhiều. Nàng thật không thích hợp nói gì hắn.

- gì vậy?

- không có gì, ta là hỏi hội Bích Hồ năm ngày sau ngươi có tham gia không

Giang Vận Hàm lạnh nhạt lấy bừa một lý do, nàng cũng không hiểu tại sao lại
mang cái lý do này ra đổi chủ đề vậy.

- đi chứ, ca ca lần này nhất định đi, cả ta cũng đi nữa, dù sao Tiểu tuyết
cũng chưa đi xem bao giờ, Giang tỷ tỷ được sao.

Giang Vận Hàm xoa xoa đầu Khả Thiên Tuyết thương tiếc, nàng do bận rộn y Quán
cũng chưa đi chơi hội này mấy lần, nay đi cùng anh em Nhiếp Tàng Phong coi
như mở rộng tầm mắt chút đi, có mình chiếu cố cũng an tâm hơn . ( còn sao để
an tâm ư ,hồi sau sẽ rõ)

Không quan tâm hội này gì lắm ,tuy có chút háo hức nhưng Nhiếp Tàng Phong vẫn
đau đầu vị đại tỷ đang chờ mình trên con đường kia, không biết tới tối sẽ còn
may mắn như ban nãy không.

" Nghĩ lại mà rùng mình ,ây za phải nghĩ chút thủ đoạn bảo vệ đã "

- Giang tiểu thư ta hỏi chút, trong thành này có cái đạo quan hay chùa triền
trừ tà gì không

Giang Vận Hàm và Khả Thiên Tuyết

kỳ lạ nhìn hắn, hai mắt nghi hoặc

- đạo quan với chùa chiền là nơi nào nha

- đúng vậy ,ca ca ngươi lại bị ngốc nữa sao, nói gì chúng ta không hiểu.

Khả Thiên Tuyết lo lắng xem Nhiếp Tàng Phong ,không an tâm mà sờ chán hắn
nhưng bị Nhiếp Tàng Phong trừng mắt thì rụt ngay tay lại ,cúi đầu xuống.

Nhiếp Tàng Phong suýt nữa chửi má nó " đây không phải đùa sao, thế giới quỷ
gì đây ,một chút tín ngưỡng cũng không có, biết đào đâu ra mấy cái bùa đây "

May mắn, trời không tuyệt đường người, Giang Vận Hàm đã cho hắn câu trả lời
nhưng hơi không chắc lắm

- A Ngốc à quên Tàng Phong, hôm trước ta có nghe loáng thoáng có lão già
giang hồ gì đó, biết đuổi xui xua đen đó, ngươi muốn trừ cái gì có thể tới
xem hắn đi

- thật sao, lão ta ở đâu vậy

Nhiếp Tàng Phong vội nắm tay Giang Vận Hàm đầy hi vọng hỏi, nhưng chỉ thấy
mặt nàng đỏ rực ngượng ngùng. Giang Vận Hàm cúi đầu, theo ánh mắt nàng Nhiếp
Tàng Phong thấy tay hắn đang nắm chặt bàn tay ngọc ngà thon gọn của nàng
,Nhiếp Tàng Phong vội buông tay ra

- há há, quá xúc động rồi, do xúc động thôi

Giang Vận Hàm nhìn mắt Nhiếp Tàng Phong hồi lâu ra vẻ không tin, nàng lạnh
nhạt bỏ lại câu " cuối thành đông " rồi quẩy mông đi khỏi.

- ca ca, ngươi định đi kiếm người trừ tà thật à ,không nhẽ ban sáng chúng ta
..

Khi Nhiếp Tàng Phong còn đang suy nghĩ cái trừ tà này, Khả Thiên Tuyết tiến
lại gần, lấy tay huých hắn nhè nhẹ, hỏi nhỏ

- À không, làm gì có chuyện đó, ta hỏi hộ Hạ đại thẩm thôi mà, bà ý định
xem chút phong thủy xây nhà mà

- Hạ Đại thẩm sao, sao ta không biết nhỉ, ca ca ngươi đi đâu vậy

thừa lúc Khả Thiên Tuyết đang trầm tư, Nhiếp Tàng Phong len lén chuồn ra y
quán, nhưng mới có mấy bước đã bị phát hiện. Hắn quay đầu lại nhìn nàng nói
nhanh

- ta đi ra ngoài một chút, Đại thẩm nhờ phải mau hoàn thành chứ, bây giờ còn
có ít bệnh nhân, muội ở lại lo liệu đi, một lát ta quay lại.

- Ca ca ,hay là ta đi với ngươi nha, ngươi có biết đường đâu

không muốn Khả Thiên Tuyết theo đi Nhiếp Tàng Phong lập tức nói ra

- đừng đừng, hai ta đi thì ai giúp Giang tiểu thư làm việc, muội ở lại đi ,
ta lớn vậy rồi, có chút đường còn không biết sao . Ta đi nha !

dứt câu ,co chân lên Nhiếp Tàng Phong lập tức chạt ra xa, không để cho Khả
Thiên Tuyết đổi ý cơ hội.

Dậm chân bực mình, Khả Thiên Tuyết quay người vào y quán trợ giúp Giang Vận
Hàm dọn dẹp chờ bệnh nhân.

....

....

một giờ sau

- má nó cái quỷ gì đường, ta xxx tên thối tha nào vừa chỉ đường cho ta, rõ
ràng đi phải rẽ trái lại đi phải rẽ trái đâm thẳng là tới, thế mà lại dẫn tới
nhà xí nữa, tên đáng chết lừa đảo.

Nhiếp Tàng Phong nhìn thảm hại mấy căn nhà công cộng mà khóe miệng co cắp ,
thật chẳng biết tìm lão giang hồ kia ở đâu nữa.

Thấy một bóng người đi tới, Nhiếp Tàng Phong lập tức lên tinh thần tiến lại
hỏi đường

- vị lão bá này, cho ta hỏi đường chút, lão có biết đường đi tới nhà lão
già trừ tà không.

- khặc khặc, chàng trai trẻ, ngươi hỏi nhà thần tiên sống sao

Nhiếp Tàng Phong nghe lão nhân này nói vậy lập tức vui vẻ, cuối cùng cũng tìm
tới người đáng tin.

- đúng vậy, ta được người cho biết, lão ta có thể giải xui, xua đuổi ma quỷ
cái gì sao

Lão nhân xem Nhiếp Tàng Phong gật gù, đầu rung rinh thán phục

- đúng vậy rồi, thần tiên sống chuyên giúp đỡ mọi người, rất tốt chỉ mỗi cái
thu tiền hơi dầy . Một lần mời hắn ra tay cũng phải năm lượng.

Nhiếp Tàng Phong nào quan tâm chút tiền lẻ này, chỉ mong có thêm chút thủ
đoạn đối phó vị ma nữ kia, so với mạng nhỏ, chút tiền này chẳng đáng gì.

- Lão mau chỉ ta đi, ta muốn mời vị thần tiên sống kia ra tay . Thù lao
không là vấn đề.

Lão nhân hai mắt già nua có vẻ xem xét lại Nhiếp Tàng Phong từ trên xuống dưới
nghĩ thầm " tên tiểu tử này ăn mặc bình thường, vậy mà lại có vẻ rất nhiều
tiền, nhìn người thật không thể xem bề ngoài được nha "

- đi thôi ! bây giờ ta cũng tiện đường, ta sẽ dẫn cậu tới đó gặp thần tiên
sống

Nhiếp Tàng Phong vui vẻ đáp ứng ,theo sau lão nhân đi thẳng tới phía trước.

lục tục đi bộ tầm năm phút, lão nhân dẫn Nhiếp Tàng Phong tới một tiểu viện
nhỏ . Từ cái nhìn đầu tiên, Nhiếp Tàng Phong đã thấy căn nhà này hơi u ám ,
ánh mặt trời đang đứng bóng mà không hiểu tại sao ,hắn thấy có chút lạnh ,
nhìn bên cạnh lão nhân như không có cảm thấy, Nhiếp Tàng Phong thầm nhủ mình
bị ảo giác.

- tới rồi đó, chàng trai vào đi, ta có việc đi trước nha

Chào hỏi lão nhân đi khỏi, Nhiếp Tàng Phong đợi khi lão đi khỏi, hắn mới lắc
đầu bước vào đại môn đóng chặt.

- cốc cốc! có ai không ?

gõ nhẹ đại môn mấy cái không thấy đáp lại, Nhiếp Tàng Phong cất tiếng gọi lớn
.

- Không có khóa đâu, mở cửa vào đi !

bên trong vang lên một giọng khàn khàn đáp lại.

Đẩy ra đại môn cũ kĩ, một làn gió lạnh thổi vào làm Nhiếp Tàng Phong đánh cái
giật mình, cảm giác xui xẻo trong lòng hắn bốc lên.

Ngay sau đại môn lớn là một khoảng sân nhỏ, giữa sân đang có một lão giả tuổi
tầm sáu mươi, mái tóc nhiều sợi bạc, khuôn mặt gầy gò, hai mắt chuột nhỏ nhẹ
hơi lõm vào.

Còn đang nghi hoặc cơn gió lạnh lẽo ban nãy, Nhiếp Tàng Phong nhìn về phía
sau lão giả, cổ họng hắn lập tức " ực ực " suýt nữa bị nghẹn lại . Nếu không
phải tâm trí kiên định lại gặp qua cảnh tượng này một lần rồi, Nhiếp Tàng
Phong đảm bảo không nói hai lời hắn sẽ quay đầu chạy thẳng hô lớn " cứu mạng
!!! có quỷ a, thật mẹ nó nhiều quỷ !"

Đúng vậy, phía sau cái tên " thần tiên sống " kia, nhằng nhằng nhịt nhịt bóng
hình, kẻ nào gương mặt cũng trắng bệch, hai mắt trợn lớn, kẻ thì tóc xõa ra
rơm rớm máu, kẻ thì khuôn mặt biến dạng ,tay chân cụt ngủn . Chưa hết, trong
mấy bóng hình, còn có cả thiếu phụ ma đang ôm quỷ tử hu hu khóc thê lương.

" toàn là lừa người, lão này trừ tà cái rắm, hắn bị quỷ ám còn thảm hơn cả
mình, xem dáng vẻ, không lâu sau sẽ bị âm khí xâm thể đi đời nhà ma rồi "

- tiểu huynh đệ ,tới đây là có việc chi ? nói ra đi ,giúp được ta sẽ giúp

Lão già này nhìn Nhiếp Tàng Phong tới, ánh mắt sáng quắc lóe lên hai mắt híp
lại lòng thầm nghĩ Nhiếp Tàng Phong hắn là dê béo đưa tới cửa.

Nếu như là khi trước chưa thấy cảnh này, Nhiếp Tàng Phong hắn nhất định sẽ rất
vui vẻ ,nhưng giờ thì ...

- ái chà, ban đầu ta tới đây đích thực là mời ngài ra tay ,nhưng bây giờ thì
khỏi cần rồi, cáo từ

ae like và vote 10* nha, hết sức


Giới Chủ - Chương #15