Hùng Hổ Dọa Người


Người đăng: avatams

- Cheng cheng ! !!!

Nhiếp Tàng Phong đứng cản trước đám người ồn ào, hai tai hắn bịt đầy vải ,
chẳng biết lúc nào Nhiếp Tàng Phong đã kiếm đâu ra hai cái vung nồi đồng lớn ,
hai vung cật lực cheng cheng va chạm, âm thanh chói tai làm đám người tĩnh
lặng tái mặt, hai tay bịt kín lỗ tai.

Đám người yên lặng một chút, sau đó lại bùng nổ, sát khí đằng đằng nhìn phía
Nhiếp Tàng Phong . Không chỉ mấy người này, ngay cả trong y quán Khả Thiên
Tuyết cùng Giang Vận Hàm cũng dừng việc trong tay lại ,có hứng thú nhìn Nhiếp
Tàng Phong ,hai nàng Không hiểu hắn định làm gì.

Khả Thiên Tuyết vốn định chạy ra nhưng lại bị Giang Vận Hàm giữ lại, nàng
nhìn Khả Thiên Tuyết lắc đầu

- ngươi bây giờ ra giúp đỡ cũng chẳng có tác dụng gì, mấy tên rảnh rỗi kia
cũng không phải ngày một ngày hai tới đây, ta xem dáng vẻ anh trai ngươi có
lẽ có biện pháp gì đi.

Khả Thiên Tuyết nhìn đang trong đám người Nhiếp Tàng Phong, chân mày cau lại
,lòng nàng có chút gấp

- nhưng mà, Tàng phong ca mới khỏi bệnh, đầu óc có chút kì lạ sợ sẽ ra vấn đề
, cái này ...

Giang Vận Hàm hiểu tiểu cô nương này muốn nói cái gì, lập tức nàng nhàn nhạt
nói

- yên tâm đi, không phải vẫn còn có ta sao, làm việc tiếp thôi

...

Nhiếp Tàng Phong nhìn đoàn người xem xét, qua mấy biểu hiện đơn giản này ,
hôm nay chẳng có ca nào gấp cả, hầu hết chỉ là mấy cái bệnh thông thường, lắm
tên còn nê đất như thể sắp chết tới nơi vậy.

Nhìn cảnh này, lại nhìn phúa bên trong Y Quán, Nhiếp Tàng Phong lắc đầu "
thời đại này rồi còn sài mấy cái kĩ nghệ thô thiển này tán gái, ta thật phục
các ngươi "

- con bà nó chứ, ngươi là ai mà giám cản đường chúng ta

- mau cút, lại còn giám đập choáng tai ta, hôm nay lão tử phải cho ngươi nhừ
xương

- đúng vậy..

...

Đang trong tà ác suy nghĩ Nhiếp Tàng Phong bị đám người áp sát ngay tức khắc,
hắn vội lui lại mấy bước

- ha ha, các vị buổi sáng tốt lành nha, ta ra đây là thay Giang đại tiểu thư
thông báo, không có ý mạo phạm các vị

- Hừ ,chẳng lẽ lại như hôm trước nàng ta lại muốn đuổi người, người bệnh còn
đầy ra đó, làm đại phu như nàng sao có thể vô trách nhiệm như vậy được.

Một nam tử vẻ mặt bực bội nói ra

tiếp lời của Nhiếp Tàng Phong lập tức được mọi người nhao nhao hưởng ứng,
Phong trào quần chúng công phẫn lập tức giấy lên, Giang Vận Hàm cùng Khả
Thiên Tuyết suýt nữa không nhịn được mà ra mặt vì Nhiếp Tàng Phong giải vây .
May mắn khi thấy vẻ mặt trấn tĩnh của Nhiếp Tàng Phong hai nàng cũng an ổn lại
,không vội bước ra can dự vào.

Đứng trước tình cảnh này, Nhiếp Tàng Phong nở nụ cười niềm nở

- ha ha, không phải, lần này không chỉ gặp mà đích thân Giang tiểu thư sẽ
khám cho từng người, bảo đảm thuốc tới bệnh khỏi

.Mọi người mau theo ta ra sân sau ,đợi chút ta sẽ gọi Giang thần y qua đó.

Nói rồi, Nhiếp Tàng Phong dẫn đám người vào sân sau của hậu viện, trong sân
,cũng chẳng biết Giang lão lại đi đâu rồi " càng tốt, đỡ phải để ta mất công "
nghĩ vậy, Nhiếp Tàng Phong sắp xếp đám người đứng giữa sân.

- các vị, xin chờ chút, giang tiểu thư sẽ ra ngay

- mau đi đi

- còn lề mề gì nữa, mau gọi giang tiểu thư ra đây. Chúng ta muốn được nàng
khám bệnh

..

Đám người tầm gần ba mươi người, hầu hết là tuổi trẻ, ăn mặc đủ tầng lớp nhưng
hầu hết chắc là các thiếu gia của các nhà tiểu thương quanh đây, ai nấy đều
ăn mặc xa hoa vải vóc so với Nhiếp Tàng Phong đang mặc trên người thật cao cấp
quá nhiều.

Qua một ngã dẽ, Nhiếp Tàng Phong lập tức gặp được hai người Giang Vận Hàm và
Khả Thiên Tuyết

Mặc cho Giang Vận Hàm ánh mắt thất vọng, Nhiếp Tàng Phong lập tức nói những
việc nàng cần làm

- như vậy có tác dụng gì sao, chỉ cần gật gù mà chữa được bệnh à

- đương nhiên, không nói ngoa, làm thần y với ta chỉ là trỏ trẻ con, nên ta
mới khinh thường làm, nay để cho hai ngươi mở rộng tầm mắt

- ca ca, thần thần bí bí, chẳng đáng tin chút nào

Khả Thiên Tuyết nhìn Nhiếp Tàng Phong bỉu môi, từ khi ca ca khỏi bệnh, suy
nghĩ nói chuyện gì cũng lạ cả, thật chẳng đáng tin gì

Giang Vận Hàm cũng chung ý tưởng của Nhiếp Tàng Phong nhưng niệm tình hắn mới
khỏi bệnh, đầu óc còn loạn nhịp, không muốn bóc bẽ, nàng gật gù đồng ý

- nếu vậy, tất cả nhờ vào ngươi, nhưng thật chẳng tiết lộ một chút gì sao

- khụ khụ, thiên cơ bất khả lộ, lộ ra thì mất linh, cứ theo bần đạo tính
toán lần này ta ăn chắc rồi, khà khà

Rất có Thần côn tiềm chất, Nhiếp Tàng Phong vuốt cằm cười cao thâm, ánh mắt
lấp lánh nhìn phía xa.

- Ui má ơi, ta mới đi một lúc mà sao bệnh đã nặng thế rồi, một người đứng
cũng không có

Khi Nhiếp Tàng Phong theo Giang Vận Hàm ra lại sân sau ,không phải choáng váng
với cảnh này. Cả đám người không còn ai đứng thẳng cả, tất cả đều nê nết ngồi
xuống như thể bị một cơn bạo bệnh cực kỳ khủng khiếp càn quét qua vậy.

- ôi ôi ,ta đau quá, Giang tiểu thư, mau cứu ta

- hừ hừ ,ta không thở được, mau cứu ta với, bệnh ta nặng quá rồi

- khặc khặc, máu nè ,ta nôn ra máu rồi, ta sắp chết, chữa ta trước

đi

- ai u ta đau

- a...a chân ta

....

....

Nhiếp Tàng Phong ba người vừa ra, tiếng kêu than càng dậy trời, làm tính
cách điềm đạm trấn tĩnh như Giang Vận Hàm cũng có chút lúng túng tay chân ,
nhưng nhớ lời Nhiếp Tàng Phong dặn nàng nhịn lại chỉ đứng yên xa xa cách đám
người chục bước.

- Khà khà ,các vị cố gắng lên, đợi ta mang dụng cụ chữa bệnh cho Giang tiểu
thư ra đã, hãy đợi ta

Làm mặt lo lắng, Nhiếp Tàng Phong kéo Khả Thiên Tuyết tới góc sân, nơi có
chất một đống lớn củi đã được trẻ sẵn mà nhà bếp đùng để đun nấu, hắn với Khả
Thiên Tuyết nhanh chóng mang từng ôm gỗ lớn đi ra, chất lại đống lớn tại
khoảng giữa của Giang Vận Hàm đang đứng và đám người.

Xung quanh mọi người ánh mắt nghi vấn, lại nhìn thấy khi đống củi đã cao tới
ngang hông thì Nhiếp Tàng Phong châm lửa đốt, Lập tức một ngọn lửa to lớn bùng
lên sáng rực cả khoảng sân nhỏ.

Đang chưa hiểu ra sao dụng ý cái đống lửa này thì Nhiếp Tàng Phong vỗ tay ,thu
hút sự chú ý của mọi người.

Trên mặt bất động thanh sắc, Nhiếp Tàng Phong từ tốn nói ra

- hôm nay, Giang tiểu thư cổ họng bị đau nên ta sẽ thay nàng nói chuyện với
các vị

Nghe lời này, đám đông lập tức lại với lấy cơ hội đua nhau la ó, đau cổ họng
chứ có phải đau tay đâu, càng lúc mỹ nhân mềm yếu thì càng cần phải ra tay
tiếp cận nàng ,tỏ ra quan tâm nàng thì việc cua mỹ sẽ không còn là mơ nữa.
- khụ khụ

- ta đau ,ta muốn chữa bệnh, mau lên

- la ó gì, ta bị nan y tuyệt chứng này chữa ta đi Giang tiểu thư

- bệnh ta mới nặng này ...

-Cheng !!!

tất cả yên lặng cho ta

Nhiếp Tàng Phong lại vác hai cái chảo ra chào hỏi mọi người, dập tắt sự ồn ào
nhanh chóng

- tất cả hãy nghe ta nói đã, ta biết nay mọi người tới đây đều là mắc các
bệnh nan y, nguy trong sớm tối, nên Giang tiểu thư sẽ không nề hà ra tay ,
nhưng nàng cũng có hai yêu cầu mong mọi người đáp ứng thì mới mong chữa lành
bệnh được

- Thứ nhất, ai không là bệnh nhân, hoặc bị bệnh nhẹ thì mau ra khỏi hàng
,trở về trước, hôm nay Giang đại tiểu thư chỉ chữa bệnh nan y với tuyệt chứng,
không tiếp bệnh thường. Nào ,có ai thì mau rời khỏi đi

Nhiếp Tàng Phong nói xong nhìn phía mọi người, thấy ai lấy đều thần sắc kiên
trì, không có ai chịu rời khỏi vẫn khụ khụ rên la kêu sắp chết

- Vậy là không có ai sao, được rồi, tốt!

đề nghị thứ hai, Giang tiểu thư cần một người tự thiêu sống mình ! lấy tro
hòa với thuốc để những người ở lại uống

lập tức xung quanh sững sờ, rơi vào chết lặng, đám đông há mồm kinh ngạc, ngay
cả Giang Vận Hàm nàng cũng dại ra, tên A Ngốc này không phải điên rồi chứ

- đây là phương thuốc bách bệnh tiêu tán vạn bệnh khử trừ ,thần hiệu không
sao nói hết !

Tục ngữ có câu " liều một người cứu muôn người " là như vậy

Nhiếp Tàng Phong mặt đầy nghiêm nghị lời nói đanh thép lí lẽ hùng hồn nói ra ,
nói xong hắn đi lại mấy bước, ánh mắt sáng quắc nhìn đám người

- vậy trong số mọi người ở đây ,ai là bị bệnh nặng nhất ,thì hãy giơ tay lên

đám đông đang hãi hùng ,tất cả vội giơ tay

- ta ta, ta bị bệnh nặng nhất

- không không, là ta nặng nhất

- là ta

- cút đi, ngươi bị nhẹ ,hãy chờ thiêu đi

...

Nhiếp Tàng Phong bước tới gần đống lửa

- hay lắm, trong mọi người ai là người bị bệnh nặng nhất thì phải chịu hi
sinh tấm thân của mình ,để có tro hòa với nước, cứu sống mọi người còn lại

Lời Nhiếp Tàng Phong vừa hết, các cánh tay vốn giơ lên lập tức thụt xuống,
tốc độ vô cùng nhanh như sợ sẽ bị Nhiếp Tàng Phong ghi nhớ vậy.

Nhiếp Tàng Phong thấy đám người run rẩy, hắn vẫn chưa kết thúc

- nào, ai chịu liều thân, thì bước ra đây ,nhảy vào đống lửa này cho ta

ánh mắt sắc bén của Nhiếp Tàng Phong đảo tới đâu là đám người né ra phía đó
kinh hãi, lúc này nhất nhãn liếc qua quỷ thần lui tránh

- nào, mau lên, trừ những người bị bệnh nhẹ hoặc chưa tới nỗi nào ,còn
những người bị bệnh nặng thì phải noi gương người xưa, phải chịu liều mình để
phước cho con cháu, vậy ai là người nặng nhất ,ra đây !

Nhiếp Tàng Phong nhìn phía đám đông đầy quỷ dị, không kẻ nào giám manh động,
trái tin treo lên tận cổ kinh hãi chốn tránh.

- ài, xem ra các vị vẫn không biết mình bệnh nặng nhẹ thế nào rồi, mời Giang
tiểu thư ra đây, nàng sẽ kiểm tra từng người ,chọn ra người nào bệnh nặng
nhất ,người đó sẽ là hi sinh vậy.

Ra hiệu, theo kịch bản, Giang Vận Hàm lên sàn tới gần Nhiếp Tàng Phong, nàng
ánh mắt không được tự nhiên nhìn Nhiếp Tàng Phong, ban nãy hắn nói năng qua
hùng hồn lý lẽ, nếu không phải biết chút kế hoạch, nàng chắc cũng tin là thật
mất.

Giang Vận Hàm bước ra, làm tâm tình mọi người kinh hãi, ai cũng không mong
muốn mình là kẻ xấu số kia, nhưng lòng dạ thật chẳng có chút chắc ăn nào ,
đều cùng giả bệnh với nhau lỡ Giang tiểu thư khám ra sai lầm cho mình thì thật
di hận thiên cổ.

Nhiếp Tàng Phong khà khà nhìn mọi người, vẫn một vẻ mặt nghiêm túc

- ngươi ! ngươi đó ,mau lại đây

Theo tay Nhiếp Tàng Phong chỉ một thanh niên tuổi tầm hai ba, dáng dấp beo
béo, quần áo lụa là lúc này mặt hắn run run trắng bệch, khi nghe Nhiếp Tàng
Phong gọi tên mình đánh cái phịch cái ngã lăn ra suýt ngất

Tên thanh niên này khóc không ra nước mắt khi Nhiếp Tàng Phong cùng Giang Vận
Hàm lại gần.

- vị đại ca này, ta trông đại ca xanh xao quá ,chắc bệnh nặng nắm đây ,
Giang tiểu th...

- ấy ,ấy sao tự nhiên ta khỏe rồi, khỏi phiền Giang Tiểu thư khám rồi, ta ta
có việc đi trước đây ,cảm ơn Giang tiểu thư ý tốt ta ghi nhớ !

chưa chờ Nhiếp Tàng Phong hết câu, tên này lắp bắp nói xong, co chân chạy
thẳng

- Ài, đáng tiếc, thiếu một người là thiếu đi một vị thuốc rồi

Nhiếp Tàng Phong lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, nói nhỏ nhưng cố ý cho mọi người
nghe thấy

- Ồ, vị huynh đệ này ,ta xem huynh yếu đuối quá, đưa tay để Giang tiểu thư
bắt mạch xem

- A A A, không sao ,không sao ta hết bệnh rồi, cảm tạ Giang Thần Y, ta đi

nói rồi tên này cũng co giò chạy thẳng, lảo đảo ngã xấp lại vùng lên chạy
tiếp.

- Cheng ! Còn ai nữa không

- hả hả, ta cũng khỏe rồi

- ừ nhỉ, xem ra lành hẳn

- chào ,Giang tiểu thư ta về

- ta cũng về ,cảm tạ Giang tiểu thư

....

đám người chạy như ma đuổi chớp mắt đi sạch như sợ chỉ chậm chân chút sẽ bị
Nhiếp Tàng Phong tóm lại làm thuốc vậy

ae like và vote 10* nha ,cầu Kim Phiếu ????????????


Giới Chủ - Chương #11