Vượt Mặt


Người đăng: Charitylazy

Sau khi bái lập sư thành công. Chốc vầng hào quang sáng phát ra từ viên ngọc
châu, tạo thánh cột đình to ngút xuyên toặc cả bầu trời. Cột sáng lấp lánh
chứng nhận cho tình sư trò mãnh liệt. Người người trong Thành Thiên Lang đều
trông, cảm giác được sự ấm áp và mạnh mẽ của nó. Bỗng một vị nào đó đứng trên
đỉnh Thành cao nhất phát :

“ Chà chà ... Vị trương sinh nào của ngoại môn đã khai phá thế ? Từ nay sẽ thú
vị hơn nhiều rồi haha… “ Chỉ là tiếng nói của một vị ẩn sư nào đó.

Những trưởng lão của trong Thiên Sơn Phái cũng lập tức điều cả hàng trăm thị
vệ đến chỗ ngoại môn xét cả từng người một.

“ Người đâu, mau đi lục soát từng nhà tất cả các đệ tử ngoại môn đã tiếp xúc
với thứ sát quang, nó có thể là bảo vật nghịch thiên, ai đem về sẽ trọng
thưởng, ai chống đối giết không tha “ Các vị trưởng lão hô điều binh.

“ Tuân lệnh “ Hàng trăm thị vệ lên tiếng.

Các thị vệ bắt đầu cầm binh giáo, dò xét từng ngôi nhà những ai ở gần cái hồ,
cả người thuộc dòng dõi cũng không tha.

Thần Vũ vì tư chất kém nên sớm đã bị Vương phi cho đuổi khỏi đài chính của Gia
Phong, nên hắn cùng Mẫu thân sống ở “ Lê Đài Cát “,lác đác vài người nguyện
theo hầu, nói là vậy nhưng chốn đó cũng không lớn lắm chỉ có vài khu và một
nơi luyện tập cho thường dân, quan trọng hơn nó còn nằm giữa Ngoại viện ngoại
môn và Gia Phong.

Thần Vũ gấp rút trở về thư phòng nhưng không may vẫn vị người khác trông thấy.
Một lúc sau trong thư phòng hắn một tiếng :

“ Cốc Cốc, người ở trong mau ra bẩm báo “ Tiếng thị vệ kêu to.

Thần Vũ nhanh chóng cất viên ngọc vào người nhưng khó có thể kìm lại ánh sáng
của nó. Hắn che lại bằng nhiều mảnh vải rồi đi tới kéo cửa ra :

“ Ai đấy không biết ta là ai à “ Tiếng Thần Vũ quát lớn, khi ra hắn nhìn thấy
một thị vệ người cao lực lượng cùng phía sau là một người ngoại viện mà Thần
Vũ từng quen tên là “ Thư Đồng “

“ Phải là người này “ Tiếng thị vệ quay ra sau hỏi Thư Đồng.

“ Tâu, đúng ạ “ Thư Đồng vội đáp mặt mày sợ hãi

“ Nay thiên cơ xuất hiện, từ bìa rừng xuất hiện một vầng sáng phải ngươi đã ở
đó, nếu biết được gì mau giao ra sẽ có thưởng, còn nếu giấu làm của riêng cận
thận rơi đầu “ Thị vệ cũng khách sáo gì với Cửu gia vì hắn chỉ xem Cửu gia như
một phế nhân bị người gia ghét bỏ cũng không cần khách khí.

Thần Vũ lo lắng tim đập loạn nhịp bèn đáp : “ Thưa, ta cũng chỉ ra dạo hoa bắt
bướm giải tỏa căng thẳng, phải chi bất chợt gần thiên cơ liền bị nghi oan ? “

Thị vệ nghiệm nghị phán : “ Quát, thiên cơ là bảo vật hiếm có ngàn năm có một,
ai có được vật này sẽ muôn trùng con đường, ngươi đi ra từ trong thiên cơ đã
bị người đây trông thấy liền chối “

Thần Vũ biết Thư Đồng là một người ham vinh hoa phú quý mà bỏ bạn, lúc nhỏ hắn
cũng theo Thần Vũ như huynh đệ ruột thịt đâu có ta đó có hắn nhưng khi bệnh
Thần Vũ ngày càng tái phát hắn biết không thể lợi dụng được nữa nên đã tránh
ta ra. Giờ đây hắn mưu hại ta chắc vì muốn tiến vào nội viện.

“ Haizz… Ta với ngươi không thù không án bất vì phải nghi oan ta “ Thần Vũ lắc
đầu thở dài nói.

Thư Đồng sợ hãi chẳng nói câu nào núp sau bóng vía của thị vệ. Thần Vũ nói
tiếp :

“ Cũng chí vì bản tính tâm tà của ngươi nên mới mãi dậm chân tại ngoại viện
giờ lại muốn leo nhanh “

“ Không cần nhiều lời Xét “ Cả thị vệ và Thư Đồng lục đục xoát hết cả thư
phòng không chừa một ngõ ngách. Ngay cả đến dưới cái giường, hay cái chăn màng
hắn cũng xét. Hơn 1 canh giớ khám xét, thị vệ bước ra hét to :

- Không ở trong phòng ngươi thì cũng ở trên người mau đứng qua đây ta Xét

Thần Vũ hốt hoảng nhưng chẳng thể làm gì. Dù có chạy cũng bị bắt lại là chuyện
sớm muộn. Hắn thiết nghĩ : “ Cái gì đến thì cũng sẽ đến, thôi thì chấp nhận “.
Nghĩ xong hắn đi tới chỗ thị vệ để bị xét.

Viên ngọc châu hắn để ở trên thắt lưng, thị vệ cùng Thư Đồng bắt đầu lục soát
từ trên đầu hắn xuống. Kiểm tra trên áo không có, thị vệ kêu lên :

- Mau đưa hai tay ra ta xét

Nói xong Thần Vũ cũng chấp hành đưa hai tay cho hắn xét. Khi hắn xét gần tới
thắt lưng viên ngọc châu liền tự lăn đi men theo cánh tay xuống lòng bàn tay.
Viên ngọc liền biến mất trong lòng bàn tay hắn chỉ chừa lại một vết xăm trên
lòng bàn tay của Thần Vũ có hình một viên ngọc. Thần Vũ rùng mình nghĩ : “ Thế
quái nào, hóa ra viên ngọc còn có khả năng này “

“ Có gì không ổn à “ Thị vệ kêu lên

“ Không, ta chỉ nghĩ ngợi lung tung, vậy ngươi đã xét xong có thể đi “ Thần Vũ
nghiêng đầu qua một bên cười nói

“ Xét cũng không có thì không ở đây, dù sao kẻ đen đủi như ngươi sao lại gặp
được thiên cơ “ Nói xong hắn cùng Thư Đòng bắt đầu ra ngoài. Thư Đồng đi trong
trạng sắc tức tối, vì chắc hắn cũng nghĩ sẽ có vận may bắt ta làm thang để leo
lên cao.

“ Haha… “ Thần Vũ cười khi nhìn vẻ ngoài Thư Đồng đi ra trong tâm trí bực bội.

“ Dù sao cũng có ngày ta trả thù các ngươi “ Thần Vũ nói xong nhanh chóng khép
kín cửa lại nhảy ửng lên giường.

Thần Vũ chăm chú nhìn vết xăm trên lòng bàn tay, hắn dùng mọi cách để lấy được
viên ngọc ra, lúc bỏ vô nước, lúc đập mạnh nhưng vẫn không thể. Hắn liền dùng
biện pháp cuối, truyền khí của mình vào lòng bàn tay, hắn chợt bước vào Hư
Cảnh một lần nữa.

“ Lại là đây, Thiên sư người ở đâu “ Thần Vũ loay hoay nhìn qua nhìn lại

“ Ta đây đồ nhi “ Thiên sư ở trên cao võng chững chạc nói xuống.

“ Sao đồ nhi ngoan thấy không ổn à, ta đã che giấu tốt như thế “ Mặt Thiên sư
cười đáp.

Thần Vũ thấy liền lạ, Thiên sư của nay với lúc trước quả là một trời một vực,
người thì uy thế vững chạc chất phác, khuôn mặt nghiêm nghị, còn với người này
vẻ hiền từ nhận hậu nhìn đã đầy lòng vị tha cứ như thể đã là người thầy không
thể thay thế. Không thể giải đáp thắc mắc hắn liền hỏi :

- Thưa vi sư, hôm này người có việc gì tốt, nói với đệ tử để vui lây

“ Haha… Vi sư của ngươi vốn đã vậy, nếu cứ giữ uy thế hoài như thế làm sao dạy
ngươi thành tài “ Thiên sư vẫn cười nói ngắn gọn

Thần Vũ cũng không trâm thêm, vì hắn nghĩ có sư như thế càng tốt, càng khiến
hắn sẽ dễ dàng học hỏi thêm càng tiến gần đến bước đường thành tài võ học.

“ Đồ nhi hiểu biết kém cỏi, mong vi sư hãy giải đáp thắc mắc mãi không nguôi
này, thiết nghĩ viên ngọc này lại có sức hút như thế, còn thể ẩn mình trong
lòng bàn tay, còn thể chữa cả vết thương chóng lành, chẳng lẽ là bảo vật gì
hiếm có … “ Thần Vũ ra câu hỏi mà hắn không thể giải hết

- Haha đồ nhi của ta không biết cũng là phải, ta cũng chưa từng nói qua, giờ
có dịp cũng tiện thể xét lun, nó là ……

// Cầu đậu thần // Cầu sao // Cầu phiếu nguyệt //


Giao Phong Thần Vũ - Chương #2