Sự Mở Đầu


Người đăng: Charitylazy

Đây là lần đầu tiên mình viết truyện từ ngữ có hơi bình thường có gì thiếu
sót mong ae thông cảm bình luận để mình sửa lại, nhưng qua chương thứ 5 nó tạm
hơn nka ae cố lướt qua 4 chương giùm


Đây là một nơi có Đấu Khí Đại Lục. Người có đấu khí thì được xem là thiên tài,
kẻ có tu vi thấp thì bị chơi cười gọi là phế vật. Với các Cảnh giới : Chân
Cảnh, Hậu Kì Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, Nguyên Đan, Thiên Đế Cảnh, Thần Đế. Và
cũng chính tại đại lục nơi đây xuất hiện một kì tài được người đời gọi với cái
danh : Thần Vũ Đại Đế.


Nằm sâu trong đại lục này là một gia tộc lớn với tên gọi : Gia Phong. Một
trong ngũ đại gia tộc đứng đầu Thành Thiên Lang. Gia Phong có đến Bát Đại
Thiếu gia, nhưng thực chất có đến Cửu Đại Thiếu gia, chỉ là Cửu thiếu gia đã
đi vào dĩ vãng, bị người đời kẻ ghét bỏ, đánh đập, xa lánh.

* Thiên Sơn Phái *

Cửu thiếu gia với cái tên : Thần Vũ. Tuy là cái tên nghe uy người nhưng với
bản chất lại một trời một vực. Bây giờ hắn tỉnh lại trên chiếc giường quen
thuộc buồn bã thiết nói :

" Lại là nơi đây, ta lại bất tỉnh nữa à haizz..., đã bị đánh còn lại bất tỉnh
để kẻ khác lôi về, thật là nhục nhã ".

Cửu thiếu gia vừa ra đời lão sư đã phán : " Heizzzz… Cửu gia vừa ra đời tư
chất đã là không tốt, tu vi thấp kém, cận kề cái chết lúc nào chẳng hay, có
thể là nay cũng có thể là mai, nếu vẫn giữ được cái mạng thì e rằng càng đau
khổ hơn, bệnh tật liên miên heizzzz "…. .Vì không muốn phải li biệt đứa con
đầu lòng nên Mẫu thân của Cửu gia vẫn quyết liệt giữ lại trao hết tình yêu
thương cho hắn.

Được biết Mẫu thân của Cửu gia không được sủng ái nhiều, những Vương Phi khác
thì được ăn Kim Đại Dược Bổ khi mang nhi, nên các huynh đệ khác của Thần Vũ
thì ai ai cũng tư chất thiên tài, sớm đã được thăng thiên vào nội môn đệ tử
của Thiên Sơn Phái. Còn Mẫu thân của Thần Vũ chỉ là ăn chay dưỡng bổ, nên Thần
Vũ bị xem là phế vật hay bị đánh đập, ức hiếp.

Nhưng lẽ vì thế mà chịu nhục,một thân hình gầy yếu từ bệnh tật, quần áo sộc
sệch tầm thường, thoạt nhìn bất hạnh.Nhưng hắn ngày nào cũng đi tìm những vị
sư huynh khác kiếm chuyện choảng nhau : " Các ngươi đâu mau ra đây " .Để chứng
tỏ mình không là phế vật,để mẫu thân mình không bị ức hiếp, nhưng lần nào cũng
bị bất tỉnh lên giường. Còn gây ác cảm cay nghiệt hơn với các vị sư huynh. Đặc
biệt là Bát thiếu gia, vì một người vị nữ nhân không để tâm đến hắn mà hay
nghĩ đến Thần Vũ đem sinh lòng đố kị.

Thần Vũ bỏ lỡ mất độ tuổi của thiên tài là 13 ~ 15 tuổi, giờ hắn tầm 16 tuổi
nhưng chỉ vọn vẹn ở Chân Cảnh nhị trọng không thể đột phá vì bệnh tật, còn với
Bát thiếu gia 13 tuổi đã đột phá tu vi đến Chân Cảnh ngũ trọng. Bây giờ đã là
ngũ trọng đỉnh phong sắp lên lục trọng. Nhưng vẫn không thừa thói quen ức hiếp
Thần Vũ :

" Lại là ngươi, không phải là Cửu phế vật đây sao haha... ? " Hắn vừa cười nói
vừa quay ra sau nhìn các thị vệ.

" Haha… haha… " Các nô gia cũng cười theo.

" Ở đấy, ta với các ngươi đọ vài chiêu " Thần Vũ hét to rồi xông đến liền bị
Bát thiếu gia chưởng một quyền văng xa 10 thước.

" Ầm … " Tiếng Thần Vũ văng đụng vào tường liền nằm bất tỉnh.

" Kaka… thực lực này cũng dám xưng với ta rõ tìm đường chết, người đâu mang
hắn đi, đánh hắn vài cái trước khi lê đi " Hắn cười đắc ý gọi thị vệ kéo người
đi.

" Tuân lệnh " Đồng loạt thị vệ kêu lên.

Thần Vũ bắt đầu lại trên chiếc giường, Mẫu thân của hắn cũng bước vào thư
phòng :

" Hài nhi, con không sao chứ ! Làm Mẫu thân cứ sốt ruột, con không phải lại
đánh nhau với các sư huynh phải không ? " Mẫu thân Cửu gia rất lo lắng.

" Chẳng, chỉ là đọ chiêu thôi, Mẫu thân chớ lo " Thần Vũ ra sức nói vài lời.

" Sao lại chẳng, con thương tích đầy mình, bệnh tật liên miên, dù trị được cả
nó vẫn tái phát, Mẫu thân rất lo, đại y nào tới trị cũng lắc đầu chuẩn đoán
không thể, đơn đã thành là bách bệnh " Mẫu thân Cửu gia nhoi mày.

" Con lại đi đâu ? " Mẫu thân lại hỏi.

" Không, chỉ là lột rửa cơ thể " Thần Vũ vịnh tay vào bức tường cố bước vài
bước ra khỏi thư phòng.

Ra khỏi phòng hắn lại đi đến một nơi trong rừng sâu. Hắn đi vào một hang động,
trong hang có một cái hồ còn lại chỉ là đất và đá. Hắn cởi y phuc rồi bước
xuống hồ ngâm mình. Thật nghịch thiên, vừa ngâm mình trong nước vết thương
trên cơ thể hắn liền hồi phục tức thời, chưa kể đến cái hồ còn phát sáng mông
lung thu hút cái nhìn không thể rời mắt.

Hắn ngâm lại thiết nghĩ : " Các ngươi cứ chờ đi, bao năm bị hành hạ của ta sẽ
tính cho các ngươi một lần, cũng không để nghĩa Mẫu ta phải hối hận. Nhưng
cũng thật kì diệu, cái hồ này ta phái hiện từ nhỏ, lúc thương cũng vào đây
chữa, mệt mỏi vào thì nó lại tạo ra cảm giác thoải mái giảm bớt căng thẳng,
như nó rất hiểu ta haha…"

Hắn không thể giải sự hiếu kì, liền lặn sâu xuống đấy hồ :" Đây cũng là lần
đầu tiên ta tự khai phá cái hồ này, phải biết ".

Hắn càng lặn sâu ánh sáng phát ra càng chói,hắn cũng bị cuốn hút theo thứ ánh
sáng nay, bất chợt thấy một viên ngọc châu, lặn sâu hơn cố nhặt được nó. Nhưng
khi chạm vào hắn liền bị đưa vào Hư Cảnh :

" Đây là đâu ? Sao ta lại ở đây chẳng vứa mới ở cái hồ à ? " Hắn tựa hồ xuống
đất,bỗng chốc sau thấy bóng dáng lưng của một vị tu sĩ : " Aiii… "

" Haaa….. " Chỉ nghe thấy tiếng cười dần lớn lên của một vị ẩn sỉ không quen.

" 1000 năm rồi, đã 1000 năm mới có người haha… " Hắn quay người lại vuốt ria
nhìn suy tư trầm nói.

" Vậy vị cao nhân đây là … " Thần Vũ vội hỏi.

" Ta à, vu vi ngươi cũng là người thức tỉnh ta, cũng không thể không cho ngươi
biết, ta đây từng xưng bá thiên hạ, người người nghe danh cũng ngưỡng mộ, chốn
thù nghe cũng phải sớm chạy …… Thiên Sơn Đại Đế . "

Thần Vũ nghe thấy mặt liền biến sắc : " Aaa… chẳng lẽ là sư tổ của Thiên Sơn
Phái người khởi lập ra đời đời ngưỡng mộ đây sao ? "

" Haha… Đúng là ta "

" Vậy người gọi tại hạ ? " Thần Vũ kính lễ

" Không là ngươi thì ai, ta nay trước bị kẻ khác ám hại, giờ chỉ còn lại phần
hồn, chi trước cũng là Thần Đế. Muốn tìm lại cơ thể cần sự trợ của người ngoài
."

Thần Vũ nghe thấy liền chớp lấy thời cơ, không thể để bị nghiêng trước : " Vậy
chẳng khi người cần ta giúp, ta tư chất yếu kém học mãi không thành tài, chỉ
khiến cố lắm mới ở Chân Cảnh nhị trọng tuổi 16, chẳng không giúp được ngài "

" Haha ta cũng không nhỏ mọn, đổi lại ta nhận ngươi làm đệ tử, ngươi tư chất
tuy kém lấy đan bù cũng không phải khó. Ta cả thể biến ngươi phế vật thành
thiên tài, chỉ khỏi cái gọi là bách bệnh cho ngươi, để ai gặp ngươi phải tôn
kính vài phần, rồi sau này vang danh còn giúp ta tìm lại hình hài ban đầu để
một lần nữa ta lại xưng vương haha... . Vậy ngươi có theo … ? "

Thần Vũ quỳ một chân xuống đất, chấp 2 bàn tay vào nhau : " Đồ nhi bái kiến sư
phụ, sau này theo người, tuyên thệ mãi bên người học nghệ thành danh, một lừng
xưng bá cũng không quên người nếu không trời chu đất diệt "

" Haha… Từ bây giờ ngươi có thể gọi ta là Thiên Sư haaa… " Tiếng Thiên Sư cười
to.

- Đồ nhi bái kiến Thiên Sư

* Từ bây giờ cuộc sống của Thần Vũ mới thực sự bắt đầu *

// Cầu đậu thần // Cầu sao // Cầu phiếu nguyệt //


Giao Phong Thần Vũ - Chương #1