Thất Tình


Thiên Tài tranh hùng 3 vòng loại đã kết thúc, 50 người đã được chọn đi tiếp
tới cuộc thi ngày mai, và tất nhiên với Bình Ngô đại cáo, Khôi đã có thể dễ
dàng tiến vào vòng sau với vị trí thứ nhất.

Rời khỏi Hội Trường quay trở về Điền Quang phủ, đang bước đi bên bờ hồ Hoàn
Kiếm bổng hắn thấy 1 bóng dáng quen thuộc, một người thiếu nữ mà hắn khó có
thể quên được. Khôi tiến lại phía sau nàng.

- Văn Quỳnh, là nàng phải không.

Văn Quỳnh thấy người gọi mình liền khó hiểu quay lại. Giọng nói này hình như
nàng đã nghe thấy ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra. Nhìn người thanh niên với
khuôn mặt xa lạ này, nàng dường như chưa gặp bao giờ. Nhưng nhìn ánh mắt thâm
tình cùng biểu cảm trên khuôn mặt hắn lại không phải là giả a.

“ Ta với hắn nào có quen biết chứ, sao hắn lại nhìn ta như vậy.” Trong lòng
nàng lúc này đầy những nghi vấn.

- Ngươi là ai? Chúng ta quen biết sao.

- Ta… ta là Khôi đây.

Khôi nhìn nàng nói ra, nhưng thấy ánh mắt vẫn không hiểu chuyện gì của nàng
hắn mới chợt nhớ ra. Hắn vẫn còn đang hóa trang a, Khôi quay mặt ra sau, lấy
tay xoa xoa mấy cái khuôn mặt hắn đã trở lại vốn y nguyên của nó.

- Giờ nàng biết ta là ai rồi chứ.

- Là ngươi.

Trong tim Văn Quỳnh có chút bất ngờ, nhưng chỉ là 1 chút mà thôi, đối với
người nam nhân từng 1 lần gặp gỡ trong sự cố nhiều tháng trước nàng đã dần dần
đưa vào quên lãng. Lời nói hôm đó cũng chỉ là xúc động ban đầu của nàng mà
thôi.

Trái lại với Văn Quỳnh, Khôi lúc này rất vui mừng vì nàng còn nhớ tới hắn,
nhưng niềm vui của hắn chưa được bao lâu thì một người nam nhân bước tới bên
cạnh nàng. Hắn chính là Tấn Tài người đứng đầu Thiên Tài bảng 2 năm trước, và
cũng là người sắp thành vị hôn phu của Văn Quỳnh.

Hai ngày trước, cũng là lúc Khôi đang tham gia vòng loại Thiên Tài trành hùng,
trong sảnh đường Văn gia.

Một nam nhân trên tay cầm một đóa hoa to đang quỳ xuống trước mặt Vặn Quỳnh tỏ
tình, đây cũng là lần thứ n Tấn Tài thổ lộ tấm chân tình của hắn tới nàng. Mọi
lần trước nàng đều khéo léo từ chối hắn, thật ra nàng cũng có chút rung động
với hắn, nhưng nàng vẫn còn chưa nghĩ tới chuyện hôn nhân a. Nhưng lần này lại
khác, trong sảnh đường Văn gia lúc này, ngoài người Văn gia là các trưởng bối
của nàng còn có người của Tấn gia. Tấn gia cũng là 1 gia tộc lớn ở Đại Việt,
chuyên về kinh doanh đồ cổ nổi tiếng khắp Đại Việt, ngoài ra phụ thân của Tấn
Tài còn giữ chức Đại Tư Đồ, riêng Tấn Tài hai năm trước từng đứng đầu Thiên
Tài bảng, được Hoàng Thượng đích thân ngự ban chức Hậu dực tướng quân, nắm
trong tay 2 đạo thiết vệ, phải nói hắn cùng Văn Quỳnh rất xứng đôi.

Tấn Tài đem lòng mếm mộ Văn Quỳnh từ rất lâu, nhiều lần hắn bày tỏ tâm tư của
mình đều bị nàng khéo léo từ chối, lần này hắn đã thuyết phục phụ thân tới Văn
gia để cầu thân, hắn tin lần này nàng khó có thể từ chối được hắn.

- Tấm trân tình này của ta, mong nàng có thể nhận.

Văn Quỳnh lúc này rất khó xử, trước các trưởng bối hai nhà nàng cũng không thể
nào làm hắn mất mặt được, nhưng về chuyện hôn nhân, nàng cũng chưa nghĩ tới,
có lẽ đối với Tấn Tài nàng chỉ có chút mếm mộ về tài học của hắn mà thôi,
không hiểu sao trong tâm nàng lại không thể chấp nhận 1 ai khác, đến nàng cũng
cảm thấy khó hiểu. Đứng trước sự truy cầu của Tấn Tài, Văn Quỳnh cũng bất đắc
dĩ nhận lấy bó hoa trong tay hắn.

- Tấn Tài huynh, hiện tại ta chưa muốn nghĩ tới chuyện hôn nhân, bất quá ta
có thể chấp nhận tấm lòng của huynh.

Tấn Tài thấy nàng chấp nhận trong lòng vui như mở hội, chỉ cần nàng chấp nhận
tấm trân tình của hắn, thì hắn tin rằng với tài năng của mình, nàng sẽ toàn
tâm toàn ý theo hắn.

………………………

Quay trở lại hiện tại, lúc này Khôi đang đứng chết lặng, đối diện hắn lúc này
Tấn Tài cùng Văn Quỳnh đang đứng sánh vai bên nhau.

Khôi cùng Tấn Tài hai mắt nhìn nhau như sắp có giông bão xảy ra, rồi hai người
cùng nhìn Văn Quỳnh đồng thanh.

- Hắn là ai?

Văn Quỳnh lúc này rất khó xử, thật ra nàng vẫn cho Khôi cơ hội, tuy có thể
quên hắn, nhưng không hiểu sao khi gặp lại, nàng lại có chút rung động không
thể nói thành lời, một cảm giác rất lạ thường, đến chính nàng cũng không thể
hiểu. Văn Quỳnh đang định lên tiếng thì Tấn Tài đã cất lời trước.

- Ta là vị hôn phu của nàng.

“ Xoảng” tiếng lòng vỡ tan. Khôi lúc này máu ghen Hoạn Thư sắp nổi lên rồi,
chỉ riêng câu nói này thôi hắn muốn lao lên tẫn cho cái tên đáng ghét này 1
trận rồi.

- Phi, ta hỏi nàng chứ hỏi ngươi đâu mà phóng rắm.

- Ngươi.

Văn Quỳnh lúc này định lên tiếng thì đã thấy Tấn Tài xăn tay áo, cước bộ tiến
tới gần Khôi tung 1 quyền.

- Tới hay lắm.

Đang sẵn máu chó trong người, Khôi liền xuất 1 quyền đáp trả. Chỉ thấy 2 quyền
va chạm vào nhau, 1 tiếng nổ lớn phát ra, Tấn Tài bay như diều đứt dây về phía
sau.

- Ai dza.

Văn Quỳnh liền chạy tới đỡ hắn dậy, nhìn Tấn Tài không đứng dậy nổi thì quay
sang Khôi.

Khôi lúc này cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng hắn chỉ mới dùng tới
50% công lực, với cảnh giới Nhập khí viên mãn của Tấn Tài không thể nào bị
thương không đứng dậy nổi như vậy. Hắn đã bị lừa 1 vố đau a. Chỉ thấy lúc này
Văn Quỳnh khuôn mặt tức giận nhìn hắn.

- Sao ngươi có thể ra tay nặng như vậy.

- Ta… ta.

Khôi ấp úng không nói nên lời, hắn cũng không thể giải thích cho nàng hiểu.

- Nói cho ngươi biết, hắn chính là vị hôn phu của ta, chuyện ta với ngươi
cũng kết thúc tại đây đi.

Khôi chết lặng, lần trước Tấn Tài nói hắn có thể bỏ qua, nhưng lần này lại
khác, chính miệng nàng nói ra hắn chỉ có thể chấp nhận. Cố gắng không cho nổi
buồn hiện lên trên khuôn mặt, hắn cố nặn ra nụ cười, 1 nụ cười còn hơn cả
khóc.

- Được, được, chúng ta không là gì. Ta chúc nàng hạnh phúc.

Nói xong hắn quay mặt bước đi, tậm trạng hắn lúc này đang rất rối, hắn thật
muốn uống thật say để quên đi tất cả.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #95