Huynh Thích Nam Nhân Phải Không?


Ngọc Trân nghiêng người xuống, mặt sát mặt, khi môi nàng sắp chạm vào môi hắn
thì bất ngờ Khôi mở mắt ra.

- Ta … ta

Ngọc Trân không nói nên lời, nàng vội đứng lên quay người ra sau, không dám
đối diện với Khôi.

“ Ngọc Trân ơi là Ngọc Trân, cái bệnh dại trai hại chết ngươi rồi, giờ thì hay
rồi, hắn sẽ nghĩ ngươi là người thế nào a”

Khôi nhìn nàng mỉm cười, thời cơ đã tới sao hắn có thể bỏ qua. Khôi cầm lấy
tay nàng kéo thật mạnh, cả người Ngọc Trân mất thăng bằng ngã lên người hắn.
Không cho nàng kịp phản ứng, hắn liền hôn lên môi nàng.

Ngọc Trân lúc này như điện giật vậy, nàng nhắm mắt lại, vụng về đáp trả lại
hắn.

- Ưm ưm.

Khôi lúc này muốn được đà tiến tới, tiếc rằng toàn thân hắn vô lực, để kéo
nàng quay lai hắn đã phải dùng hết sức của mình. Giờ lại nhịn thở lâu như vậy,
hắn bất lực a.

Khôi phát khóc, tay hắn bây giờ còn không thể hoạt động nổi, bộ phận duy nhất
hắn có thể hoạt động bình thường là thằng sư đệ bé bỏng của hắn mà thôi, đúng
là người đàn ông dù rơi vào hoàn cảnh thế nào thì vẫn phải có chổ cứng và đứng
chổ đó mà.

Hai người cuối cùng cũng tách nhau ra, Ngọc Trân thở hổn hễn, nàng chưa có
kinh nghiệm trong chuyện này nên có chút không thích nghi kịp a.

- Lần sau nếu muốn hôn thì đợi ta tỉnh dậy đã chứ, hưởng thụ 1 mình là không
tốt đâu. Cái gì cũng phải 2 người chơi mới vui chứ.

- Huynh… đáng ghét.

Ngọc Trân nghỉ tới cái gì đó bổng chốc khuôn mặt thay đổi.

“ Ta đang là nam như mà huynh ấy vẫn làm như vậy, không lẽ huynh ấy là đồng
bóng trong truyền thuyết, không được ta phải làm rõ chuyện này.”

- Ta có 1 câu muốn hỏi huynh?

- Uh

- Huỳnh…. Huynh … huynh có phải thích nam nhân hay không?

Ngọc Trân nhìn hắn, ấp úng nói ra nghi vẫn trong lòng mình.

Khôi sửng sốt trước câu hỏi của nàng, bị 1 người con gái hỏi trực tiếp như
vậy, hắn có chút không thích nghi kịp. Nếu không phải không có chút khí lực
nào thì hắn đã hung hăng đè nàng xuống dùng gia pháp rồi.

Nhưng nghĩ lại thì nghi vẫn của nàng cũng đúng a, nàng đâu biết rằng Khôi đã
nhận ra nàng giả trai từ lần đầu gặp mặt. Một suy nghĩ tà ác nảy ra trong đầu
Khôi, hắn muốn trêu nàng 1 chút xem phản ứng của nàng thế nào.

- Đúng vậy, ta thích nam nhân.

Khôi nhìn thẳng vào mắt nàng, 1 ánh mắt long lanh chìu mếm, mang vạn sự yêu
thương.

- Ngươi biết không lần đầu gặp ngươi ta đã biết ta yêu ngươi rồi, nhưng 2
chúng ta là nam nhân, ta sợ ngươi không chấp nhận ta. Nhưng tới bây giờ, khi
thấy hành động của ngươi ta mới biết ngươi cũng yêu ta, ta… ta thật sự rất
hạnh phúc. Cuối cùng tình yêu đơn phương của ta cũng đã được đáp lại. Lê Trân
ta yêu ngươi, yêu ngươi, vạn lần yêu người.

Câu tỏ tình hay nhất thể kỉ của Khôi, cảm xúc hắn cũng rất thăng hoa, còn
thiếu nước mắt nước mũi chảy ra nửa thôi. Để thêm phần sống động hắn đã cố
không nháy mắt 1 lúc để mắt hắn đỏ lên, tiếc rằng hắn đã rất cố nhưng vẫn
không ra được 1 giọt nước mắt như các diễn viên trong phim.

Ngọc Trân 1 bên rung động, chính người nàng thích tỏ tình với nàng mà tại sao
lòng nàng lại đau đến như vậy. Hắn vậy mà thật sự thích nam nhân, người nam
nhân đầu tiên nàng yêu lại là bê đê, sự thật quá phủ phàng. Không kìm được cảm
xúc, nước mắt nàng chảy ra.

Khôi một bên chứng kiến những giọt lệ của nàng rơi xuống, hắn biết rằng mình
đùa dai a. Còn sự đau khổ nào hơn trong tình yêu khi biết người mình yêu, yêu
1 người khác mà người ấy lại cùng giới tính.

Khôi liền lấy hết sức nắm lấy tay nàng, gương mặt hết sức ăn năn xin tha thứ.

- Ta xin lỗi nàng, ta không nên đùa như vậy.

- Huynh, huynh nói gì cơ.

Ngọc Trân xúc động, mong chờ nhìn hắn, như níu lại 1 chút hi vọng.

- Ta không thích nam nhân, ta biết nàng là nữ nhân nên mới làm như vậy. Lúc
nãy ta chỉ đùa với nàng 1 chút mà thôi.

- Đáng ghét, đáng ghét… huynh thật đáng ghét.

Ngọc Trân đấm yêu liên tục vào ngực hắn, nàng giờ đang rất hạnh phúc, thật sự
rất hạnh phúc.

- Ây dza.

- Huynh sao vậy, ta xin lỗi.

- Ta bị đau.

- Huynh đau ở đâu? Để ta xem.

- Ta đau ở đây.

Khôi cầm lấy tay nàng đặt lên tim của mình, hành động tình cảm ướt át như
trong phim Hàn Quốc vậy.

- Đáng ghét.

…………

Sau gần 2 giờ Khôi cuối cùng cũng đi lại được, rất may cho hắn vòng tiếp theo
trong ngày sẽ là thi văn, không chắc rằng hắn sẽ bị loại a.

Khôi cùng Ngọc Trân tiến ra võ đài, lúc này vòng hai cũng đã kết thúc. Vì lo
lắng cho Khôi mà Ngọc Trân đã không tham gia thượng đài, kết quả nàng đã bị
loại, nhưng không sao, nàng đã tìm ra được phu quân tương lai của mình, tham
gia hay không cũng không còn quan trọng, tuy nhiên nàng vẫn hờn dỗi yêu hắn.

- Bắt đền huynh đấy, vì huynh mà ta bị loại rồi.

- Vậy nàng muốn ta đền gì nào? Ngoài tấm thân băng thanh ngọc khiết này ta
cũng không còn gì cả.

- Ai cần cái đấy của huynh chứ, huynh phải thay ta dành quán quân.

- Ok bà xã.

Hai người chàng chàng thiếp thiếp thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

- Đấy nàng thấy không? Lần đầu thấy ta đã nghi nghi rồi, nhìn tên kia ẻo lả
như vậy, chắc chắn quan hệ không hề bình thường.

- Đúng vậy, tướng công của em vẫn là number one.

Mấy cô gái hoài xuân nhìn cảnh tình chàng ý thiếp của Khôi cùng Ngọc Trân thì
thở dài tiếc nuối.

- Haiz trai đẹp đã ít, chúng nó lại còn yêu nhau, thật là buồn quá đi.

- Thật không ngờ nhìn men lì như vậy lại là bê đê, thế giới này thật bất
công.

Một tên bê đê đứng cạnh nức nở.

- Hu hu, nhìn tên Lê Khôi mạnh mẽ như vậy không ngờ cũng giống ta, thật uổng
công ta đem lòng thương ngươi.

Khôi đi qua nghe được không khỏi rùng mình, hoa cúc của hắn thắt lại. Hắn vội
kéo Ngọc Trân chạy mất dạng trong đám đông.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #93