Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân


Đoàn xe chầm chậm đi về phía trước, khi đi tới cánh rừng phía Bắc, gần hết
vùng đất Quỳnh Châu, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, bụi bay khắp một góc
rừng. Một đoàn gần năm trăm người, mặc quần áo xọc trắng đen, đặc trưng của
Thiên Hoa hội tiến đến vây quanh đám người Trần gia.

- Các ngươi là ai sao lại chặn đường chúng ta?

- Chúng ta là người của Thiên Hoa hội, mời Trần tiểu thư theo chúng ta làm
khách một chuyến.

Trần Phương trong lòng lo lắng nhưng vẫn tỏ ra quật cường.

- Các ngươi muốn gì? Muốn bao nhiêu bạc ta sẽ đưa cho các ngươi.

- Ta đã nói rồi chỉ muốn Trần tiểu thư tới làm khách, người không đi chúng ta
đành phải thất lễ. Người đâu áp giải Trần tiểu thư về cứ địa.

Trần Phương bị bọn chúng áp giải đi, tiểu Vân sợ hãi núp sau lưng tiểu thư,
còn Trần Thái thì tè ra quần mất rồi chân không bước nổi, bốn tên đạo tặc phải
lên khiêng hắn về.

Đám tạo tặc mặc trang phục Thiên Hoa hội này chính là năm trăm quân lính thuộc
tri huyện Quỳnh Châu do Đoàn Xung dẫn đi a.

……………

Màn đêm buông xuống, tại cứ địa của đám đạo tặc, Trần Phương bị giam tách ra
và được canh phòng hết sức nghiêm ngặt. Trên khuôn mặt nàng đang rất lo lắng,
nhưng ánh mắt lại rất quật cường, nàng lo lắng cho Trần gia, rõ ràng đám người
này đã có chuẩn bị từ trước nhằm vào gia tộc nàng.

Đoàn Xung không vội giết nàng, chỉ vì đứa cháu trai Đoàn Vinh của hắn, cũng là
tên họ Đoàn hay cù hành Trần Thái. Hắn mê luyến sắc đẹp của nàng nên cố tình
xin gia gia không giết, đợi hắn chơi xong sẽ hành hạ nàng đến chết.

Ngày mai Trần Phương sẽ bị áp giải về Vũ Ninh gần Hà Thành để chịu kết cục bi
thương a.

Trong bóng đêm có một bóng đen vụt qua hết sức nhẹ nhàng đi vào trong cứ đia,
nhờ cảm giác nhạy bén của Thiên khí mà Khôi đã tránh qua được các lộ kiểm tra.

Trong một lối nhỏ.

- Nói nhanh người các ngươi bắt hôm nay đang được giam ở đâu?

- Bọn bọ đang bị giam ở mật thất ngầm lối vào ở phía trước, xin … xin đại
hiệp tha mạng.

Khôi vung tay đánh ngất tên lính gác rồi lén đi vào trong mật thất. Trong mật
thất đường lối quanh co Khôi đã phải phi châm tẩm thuốc mê hạ gục mấy trạm
lính gác mới tìm thấy đám người. Chỉ thấy tiểu Vân ngồi hai tay ôm gối ánh mắt
rất sợ và lo lắng, có lẽ nàng đang lo lắng cho tiểu thư. Còn Trần Thái thì
khóc hết nước mắt rồi, chỉ biết ngồi xuống hai tay ôm cửa thôi.

Khôi nhanh tróng mở cửa nhờ chìa khóa lấy được từ tên lính gác.

- Hai người nhanh theo ta ra ngoài.

Hai người liền theo Khôi ra ngoài, kì lạ thay ở ngoài lại không có một tên
lính gác nào. Ba người đi thẳng tới nơi Khôi đã chuẩn bị ngựa sẵn.

- Xin ân công hãy cứu tiểu thư, ta van xin người.

Tiểu Vân liền quỳ xuống van xin Khôi, Trần Thái cũng quỳ xuống nước mắt ngắn
dài.

- Ta sẽ giúp cứu người ra ngoài, các ngươi đi trước đi, tới địa chỉ này sẽ có
người gặp.

Khôi đã thay đổi giọng nói nên hai người cũng không nhận ra, anh chàng liền
quay lại cứ địa.” Làm anh hùng thật khó mà”

Quay lại một canh giờ trước khi đoàn người bị bắt, Khôi đã lén lút rời khỏi
nhà trọ, để đi tìm nơi đóng quân của năm trăm quân lính mà Đoàn Xung nhắc tới
trong lá thư. Mất rất nhiều công sức hắn mới lẻn vào trong và cho mê dược vào
trong nguồn nước nấu ăn a. Hình như một tốp còn lại hắn hết thuốc mê nên đã
cho xuân dược vào. Nghĩ tới cảnh hai ba chục tên nam nhân ăn xuân dược ở với
nhau mà Khôi nổi hết da gà. Chắc giờ bọn chúng đã phê đến kiệt sức a. Đó là lí
do vì sao khi ra khỏi cứ địa lại không thấy một tên đạo tặc nào.

Khôi lại dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào trong mật thất, sau một hồi tìm kiếm
hắn đã tìm thấy Trần tiểu thư a. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn dáng người ấy mà hắn
thấy nàng như tiều tụy đi nhiều, khẽ thở dài Khôi tiến lại mở cửa.

- Trần tiểu thư phải không? Ta được người khác ủy thác tới cứu ngươi ra.

Trần Phương ngỡ ngàng nhìn Khôi, nhìn thấy ánh mắt rất quen thuộc như từng
thấy ở đâu rồi.

- Cảm tạ ngươi, nhưng ngươi hay đi cứu tiểu Vân và Thái đệ ra trước đi.

- Họ đã đi ra ngoài được một lúc rồi, ngươi nhanh đi theo ta không thì không
kịp.

Thấy Trần Phương vẫn thẫn thở, Khôi liền tiến tới khẽ nắm lấy bàn tay kéo nàng
đi.

“ Woa thật là mềm mại”

Trần Phương cảm thấy bối rối, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác giới cầm
tay, qua giọng nói thì còn rất trẻ nửa, bất giác khuôn mặt nàng ửng đỏ nhưng
cũng không rút tay ra mà lặng lẽ chạy theo.

Rất xui cho Khôi, lúc đêm tới Đoàn Xung mắc tiểu nên gọi binh lính đem bô vào,
nhưng mãi không thấy ai, hắn liền đi ra ngoài thấy bính lính đã gục hết. Chỉ
còn vài tên thân binh của hắn là con tỉnh táo, Đoàn Xung liên ra lệnh truy bắt
có người đột nhập.

Khôi kéo Trần Phương ra khỏi mật thất thì bị phát hiện, ba bốn tên liền lao
tới. Khôi đẩy Trần Phương đi rồi quay lại cản đường.

- Tiểu thư hãy mau đi trước, đi thẳng tới cổng rồi rẽ trái sẽ có ngựa ở đó.
Đi tới nơi ta rặn trước sẽ gặp lại mọi người.

Trần Phương hơi do dự đứng lại nhìn, vì Trần gia nàng liền quay mặt chạy
thẳng, chỉ nghe tiếng nàng vọng lại. “ Cảm ơn”

Lúc này 4 tên lao tới, bọn chung đều là Hóa Kình sơ kì, tuy thấp hơn Khôi 2
tiểu cảnh giới nhưng lấy thịt đè người a. Khôi vung đao lên thi triển các
chiêu trong Long Hoa đao pháp thuộc Bình Định quyền. Cuộc chiến sinh tử giúp
Khôi tôi luyện lên rất nhiều, chỉ thấy đao pháp trong tay càng ngày càng
nhanh, xuất quỷ nhập thần. Khôi đã dần dần chiếm lại được ưu thế.

- Long Đao Biến

Khôi hét to, đường đao trong tay Khôi biến ảo thành 4 đường đao khí chém tới
hai tên đạo tặc. Chỉ thấy một tiếng hét lớn, hai tên đã bị chia thành bốn phần
rớt xuống.

Khôi tiếp tục vung đao về hai tên còn lại.

Đao Xuất Lưu Vân.

Chỉ thấy một đường đao đỏ như máu dài ba thước chém tới hai tên đạo tặc. Bọn
chúng chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì đã nát thành nghìn mảnh, thê thảm khôn
cùng. Khôi lau đi vết máu trên mặt nhanh tróng đuổi theo Trần Phương.

Khôi nhanh tróng nhìn thấy Trần Phương nhưng lúc này một đường kiếm sắc bén
đang đâm tới sau lưng nàng….


Giang Sơn Đại Việt - Chương #9