Khởi Hành


Ba ngày sau:

Khôi đã chuẩn bị rất kĩ cho chuyến đi này, khắp người Khôi bây giờ toàn vũ khí
sinh học, mê dược, độc dược lại còn cả dâm dược nửa chứ. Số lượng thì khỏi nói
rồi, 1 kg pha với 1 thùng nước dùng cho một nghìn người, lưu ý không dùng cho
phụ nữ có thai, trẻ nhỏ, và đang cho con bú, đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước
khi dùng.

Sau khi nhận lời của Khôi, Trần Thái đã phải tới năn nỉ biểu tỷ cho đi cùng.
Nào là nguyện đóng góp sức nhỏ cho gia tộc, quyết tử vì Trần Phủ quyết sinh,
cuối cùng vẫn phải ôm chân nàng nước mắt nước mũi chảy ra. Trần Phương vị sợ
bẩn bộ quần áo nàng mới thay mà phải miễn cưỡng đồng ý, chỉ rặn Trần Thái
không được gây sự vì đây là chuyến đi có liên quan tới gia tộc a.

Chuyến đi lần này có Trần Phương tiểu thư cùng Tiểu Vân, Trần Thái, Khôi và 10
tên vệ sĩ đi cùng. Khoảng cách từ Hà Thành tới Giao Chì phải mất 5 ngày đi,
Khôi từ khi sinh ra tới nay còn chưa từng được cưỡi ngựa a, mang mác cao thủ
mà lên ngựa xong lại té, lên xong lại té, cuối cùng phải ngồi xe cùng với Trần
thiếu gia.

- Thật là mất mặt quá đi, lần đầu tiên đi cùng Trần Phương tiểu thư mà lại
bẩn mất bộ quần áo mồi mới mua hôm qua rồi.

Khôi ngồi lên xe mà lẩm bẩm, Trần Thái trong lòng đang suy nghĩ “ Đây có lẽ
nào là tuyệt chiêu tán gái mới hay sao? Quả là cao thủ mà “

Sau một ngày đường sóc nảy, sóc nảy mọi người quyết định rừng chân qua đêm bên
ven rừng, đây là khu rừng núi Vũ Định,trăm dặm chỉ một màu xanh thì lấy đâu ra
nhà trọ kia chứ.

- Một ông bố suốt ngày phàn nàn với thằng con:

- Trai tráng ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn không tài nào có được con bồ, thằng
này kém quá!

Thằng con gân cổ :

- Bố có giỏi thì tán thử xem, con với bố ra ngoài kia, thi xem thằng nào tán
được trước?

Hai bố con ra ngõ! Thấy 1 cô bé rất xinh đi xe đạp lướt qua, anh con nhanh
nhảu tán tỉnh

- Em ơi anh yêu em em có yêu anh không?

Gặp đúng cô đanh đá, cô này ngoái lại :

- Yêu yêu cái thằng bố mày ý!

Ông bố nhảy cẫng lên:

- Đấy! Thấy chưa... Mày thua .

!!!

- ………..

- Ngày xưa ở một thôn nọ cấm nấu rượu để tiết kiệm lương thực, một hôm trưởng
thôn bất ngờ kiểm tra nhà của một cô gái thì phát hiện ra dụng cụ nấu rượu.

Trưởng thôn liền phạt cô gái vì ” Cô không nấu rượu nhưng có dụng cụ nấu rượu
và chắc chắn sẽ nấu rượu nên tui phạt cô” .

Cô gái liền la lên "Hấp Diêm"…Hấp Diêmmmmmmmmmmmmmm mmmm … ”

Trưởng thôn liền kinh ngạc và hỏi ” tại sao cô la như vậy ? cô muốn vu oan cho
tui hả ?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Cô gái trả lời, ông chưa hấp diêm nhưng có dụng cụ để hấp diêm và chắc chắn
ông sẽ hấp diêm !!!”

Khôi ngồi kể chuyện tiếu lâm làm Trần Thái cùng các đồng nghiệp cười không ra
được nước mắt. Anh chàng này thật vui tính quá mà. Tiếng cười nhỏ từ trong
kiệu phát ra, chỉ thấy một cô bé tuổi khoảng 13 14 đi xuống, với khuôn mặt
tròn, đôi mắt to long lanh như chưa đựng cả mùa thu. Dáng người tuy chưa phát
triển nhưng hứa hẹn sẽ là một thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành, nàng là
Tiểu Vân nhà hoàn của Trần Phương tiểu thư.

Khôi nhìn cô bé đang đi tới không chớp mắt, “ đúng tiêu chuẩn Loli đây mà” .
Nhưng chợt dật mình, đây chẳng phải là cô bé bắt gặp mình và Đức thúc làm cái
ấy ấy đây mà, tiêu rồi không biết trong mắt cô bé ta có phải là động vật ăn
tạp không nửa.

- Vị đại ca này kể chuyện thật hay, có thể kể cho muội nghe được không?

- Muội gọi ta một tiếng Khôi đại ca ta sẽ kể cho muội nghe.

Khôi bắt đầu kế hoạch dụ dỗ con nít nhà người ta rồi, phù sa không để chảy
ruộng ngoài được. Huống chi nàng sau này còn là một mỹ nữ hại nước hại dân.

- Khôi đại ca, huynh mau kể chuyện cho muội đi.

Khôi bắt đầu suy nghĩ, các neutron hoạt động hết công suất. “ Nên chọn bộ
truyện nào được đây, để lừa tình, à quên lấy cảm tình của các cô gái nên kể
những câu chuyện cảm động a”

Khôi quyết định kể câu chuyện Thần điêu đại hiệp. Vậy là câu chuyện bắt đầu.

- Ngày xửa ngày xưa, à quên ngày nảy ngày nay có một cậu bé tên là Dương Quá
đẹp trai ngời ngợi ngọc thụ lâm phong bất quá kém ta một chíu xíu……..!

Khôi kể chuyện nhập thần, những lúc cao trào anh chàng còn đứng lên khoa tay
múa chân, Trần Thái ngôi bên nghe chuyện, thỉnh thoảng tạt ít khói vào cho màn
trình diện của Khôi thêm sống động. Tiểu Vân hai tay chống cằm mắt long lanh
nhìn Khôi.

Cách đấy không xa Trần Phương ngồi trong kiệu cũng im lặng lắng nghe Khôi kể
chuyện, thỉnh thoảng nâng rằm che đưa mắt nhìn xung quanh. Cuộc sống của nàng
gắn liền với thương trường, ít khi có những thời gian thư giản. Đôi khi nàng
cũng rất hâm mộ Tiểu Vân, với một cuộc sống vô lo vô nghĩ, bất giác nàng nhìn
Khôi với một ánh mắt khác thường…..!

Ngày tiếp theo đoàn xe lại tiếp tục lên đường, xuyên qua vùng rừng núi Vũ Định
tới Vũ Ninh. Vũ Ninh cũng chính là Thái Nguyên ngày nay, có sông Cầu cắt ngang
chia Vũ Ninh làm hai phần, ở đây có Hồ Núi Cốc, đền Buổm, Dương Tự Minh đều là
những danh lam thắng cảnh.( quảng bá du lịch cho phịch thủ đích thực nhé )

Đêm tới mọi người lại ngồi lại với nhau quanh đống lửa. Nhưng hôm nay thì
khác, Khôi đang chổ tài với mọi người món gà ăn mày. Chiều nay lúc đang làm
công việc sung sướng của đời người. Khôi cho xuyên qua lùm cây, không ngờ rằng
đàn gà rừng ngơ ngác tưởng nhầm là con giun to chà bá. Và rồi Khôi có món thịt
gà thay phần lương khô, nhưng đổi lại sáng mai chắc Khôi không thể chào cờ
buổi sáng được rồi.

Khi gà được bóc ra khỏi lớp đất, một mùi thơm đặc trưng tỏa ra khắc nơi. Trần
Thái bụng reo lên ùng ục, hai mắt không rời khỏi tay Khôi.

- Trần Khôi món này là món gì? Sao lại có thể thơm như vậy?

- Đây chính là món gà ăn mày, đằng sau nó còn cả một câu chuyện đấy.

Và rồi Khôi kể lại câu chuyện người ăn mày vì không có gì nấu phải đắp đất rồi
nướng lên cho mọi người nghe.

- Có thể cho ta một ít được không?

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra, Khôi quay lại rồi ngây dại. Một người con gái
tuyệt đẹp, đẹp nhất Khôi từng gặp từ trước đến nay. Anh chàng chỉ lẩm bẩm được
hai từ “ đẹp quá” nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào hai ngọn núi a. Đúng là đàn
ông đích thực nhìn ngực đầu tiên mà.

- Tiểu thư người lại đây a, món gà này của Khôi đại ca ngon lắm, người thử
một chút đi.

Câu nói của tiểu Vân đánh thức Khôi tỉnh dậy. “ Thật đúng là ngực tấn công,
mông phòng thủ mà”. Đây chính là lần đầu tiên Khôi nhìn thấy Trần Phương tiểu
thư. Nếu không phải hương thơm của món gà này thì Khôi đã không có cơ hội thấy
dung nhan Trần tiểu thư rồi. “ Mẹ nói đúng mà dạ dày là con đường ngắn nhất
tới trái tim người phụ nữ a”. Cảm thấy mình bị thất thố, Khôi liền ho nhẹ một
tiếng rồi cầm một cái đùi gà đưa tới Trần tiểu thư.

- Trần tiểu thư, người ăn thử một chút đi. Món này rất nổi tiếng ở quê hương
ta đó.

Trần Phương nhìn Khôi khẽ gật đầu, tay nhận lấy đùi gà cắn một miếng nhỏ, ánh
mắt nhìn Khôi như có một sự chờ mong Khôi sẽ kể tiếp câu chuyện hôm qua.

Khôi ăn xong miếng gà rồi bắt đầu kể tiếp Thần điêu đại hiệp.

- Doãn chí bình nhẹ nhàng hấp diêm Tiểu Long nữ trong vườn hoa……….

Khi mọi người bắt đầu chìm vào giấc ngủ, Khôi chợt tĩnh giấc nhìn về phía xa.
Hôm đầu tiên xuất phát Khôi đã có cảm giác bị người khác theo dõi. Hai hôm nay
ngoài việc đi cùng đoàn người Khôi còn âm thâm tìm quan sát và tìm hiểu xung
quanh.

Khôi nhẹ nhàng đứng lên và biến mất trong bóng đêm.

…………………


Giang Sơn Đại Việt - Chương #7