Ban ngày Khôi liên tục cho quân sĩ tập trận, tiếng trống cùng tù và liền tục
vang lên, khí thế của binh sĩ ngút trời, làm cho quân trong Thạch Thất thành
hoang mang dao động. Bọn họ chỉ là lính mới, chưa qua huyết tinh, bản lĩnh
quân nhân còn chưa được hình thành chưa kể đến 1 số còn là bị ép buộc phải
tham gia phản loạn a.
Ban đêm Khôi chia binh mã thành 2 đạo, thay nhau giả công thành. 1 đạo nghỉ
ngơi, còn 1 đạo sẽ liên tục vây hãm Thạch Thất thành, làm ra khí thế thật lớn
nhưng lại không hề phát động tấn công. Cứ như vậy, 2 giờ Khôi lại tổ chức giả
công thành một lần, làm cho quân phản loạn trong thành cả đêm mất ngủ, tâm chí
hoang mang, bọn hắn không biết được khi nào quân triều đình sẽ tấn công. Lòng
quân càng ngày càng dao động, Hoàng Bát cả đêm cũng mất ngủ, hai mắt hắn đã
thâm quầng, hắn liên tục phải chấn an lòng quân, nhưng xem ra hiệu quả không
lớn. Hoàng Bát đã cho người đi xin quân chi viện nhưng vẫn chưa có hồi âm.
Cũng khó cho hắn a, Tổng bộ Thiên Hoa hội không hề chi quân tiếp viện, Phúc
Lộc thành thì đang bị vây hãm cũng đang trong nguy cơ bị quân triều đình công
phá, còn Chu Diễn thành thì vừa mất 2 nghìn binh mã tập kích quân vận lương
nên quân đội trong thành cũng không còn bao nhiêu.
………….
Ngày thứ 4, Phùng Nguyên sau khi nhận được lá thư từ Thạch Thất thì vô cùng
vui mừng, hắn chờ giây phút này đã lâu. Phùng Nguyên lập tức thúc dục binh mã
tăng cường công thành.
Trước sự tấn công hung mãnh của quân triều đình, cuối vùng Phúc Lộc thành cũng
bị thất thủ, Mạc Tây vì không muốn nằm trong tay triều đình liền dùng kiếm cắt
cổ tự vẫn. Sau 2 ngày công thành, quân triều đình tổn thất 800, bị thương gần
2000 trong đó 700 binh sĩ bị thương không thể khôi phục để tiếp tục chiến đấu.
Quân địch chết 500 còn lại bị thương và đầu hàng.
Phùng Nguyên cho quân tiếp quản Phúc Lộc thành rồi lập tức tập chung binh mã
khởi hành tới Thạch Thất, ở đó đang có chuyện vui đợi hắn a. Văn Trường sau
khi công hạ được thành lão liền xắp xếp sự vụ, thấy Phùng Nguyên gấp gáp hành
quân tới Thạch Thất thì lão có dự cảm không lành, không lẽ Khôi đã thất bại
trong việc công thành, nếu hắn thật sự thất bại có lẽ lão phải đứng ra cứu
hắn, tuổi trẻ có thể bồng bột, sau chuyện này cũng là 1 bài học quý giá.
Đại quân triều đình lập tức khởi hành, theo lộ trình tiến tới Thạch Thất cần 2
ngày thời gian. Vậy Khôi chỉ còn tối đa 2 ngày mà thôi. Lúc này Khôi đang đánh
cược vào vận mệnh a.
Hôm nay Khôi không hề tập trận cũng như giả công thành nửa, mà hắn tập hợp
binh mã đứng trước cổng thành, không một hành động, không một tiếng trống, tất
cả im ái đến lạ thường so với 2 ngày vừa qua. Với Khôi đơn giản chỉ vì hắn
không công được thành a, nhân số quân đội hắn không đủ để công thành nên hắn
đành đứng chơi vậy thôi.
Nhưng trong thành Hoàng Bát lại không nghĩ vậy, bình yên luôn là bảo hiệu của
một cơn bão sắp tới. Hắn đi đi đị lại trong phòng, tâm trạng luôn cảm thấy bất
an.
Cứ như vậy ngày thứ 4 trôi qua mà không hề có một biến động j, đêm tới trong
doanh trại thống soái.
- Khôi đệ chúng ta không hề tấn công thì làm sao công được thành, thành Phúc
Lộc đã công phá thành công, rất nhanh Phùng Nguyên sẽ tới đây.
Lý Chiêu Thành sốt ruột lên tiếng, hắn đang lo cho nhị đệ của mình, quân lệnh
không thể nói chơi nếu không công được Thạch Thất thành thì Khôi sẽ bị chém
đầu, hắn không thể để chuyện này xảy ra được. Nếu Khôi không có kế sách thì
ngày mai hắn nhất định sẽ đem toàn lực lượng liều mạng công thành.
- Tướng quân, mấy ngày nay quân địch đã vô cung hoang mang dao động, nếu
chúng ta tiến hành công thành trong đêm thì vẫn có mấy phần thành công. Nhất
là quân trong thành chỉ là quân ô hợp mà thôi.
Cửu Nhị cũng lên tiếng, hắn biết mấy hôm nay Khôi làm như vậy là để đánh tan
sĩ khí quân phản loạn, nhưng không công thì cũng không thể nào hạ được thành.
Khôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ, hắn tính toán thời gian cũng đã đến.
- Lý thống soái, ta biết mấy hôm nay làm vậy là làm khó huynh, ta biết huynh
rất muốn giết địch nhưng bảo vệ toàn quân vẫn là đặt lên hàng đầu. Nhưng thời
cơ chúng ta cũng đã tới, huynh hãy mang theo 1 nghìn 500 binh sĩ âm thầm trong
đêm vòng ra mai phục ở con đường cổng thành phía Tây, số còn lại đêm nay sẽ ở
chuẩn bị nấu ăn a.
……….
Bên trong Thạch Thất thành, Hoàn Bát đang đi lại trong phòng, hắn như đang
ngồi trên đống lửa vậy.
- Báo ………. ! quân triều đình đã hạ được Phúc Lộc thành hiện đang tiến quân
tới đây, dự tính chiều mai sẽ tới Thạch Thất.
Nghe tin báo về Hoàng Bát như trúng định thân thuật vậy. Quân triều đình tới
đây thì Thạch Thất thành không thể giữ, quân tiếp viện cũng không có, hắn chỉ
còn cách duy nhất là bỏ thành chạy mà thôi. Như đưa ra quyết định, Hoàng Bát
liền tập hợp nhanh hơn 1000 binh mã, trong đêm lặng lẽ rời thành, theo con
đường phía tây rút quân.
Lý Chiêu Thành đã chuẩn bị kĩ, quân binh mai phục ở 2 bên, chỉ chờ cá lót lưới
mà thôi. Không để hắn phải đợi lâu, những đốm sáng lóe lên từ đuốc, tiếng vó
ngựa rồn rập, cổng thành phía Tây mở ra, 1 đội quân phản loản từ từ tiến tới
chổ hắn.
Đợi cho quân địch vào mai phục, Lý Chiêu Thành hét lên.
- Tấn công… ai bắt được tên đầu lĩnh thưởng nghìn lượng bạc.
Toàn quân lao lên, mấy ngày hôm nay bọn hắn cũng đã ngứa ngáy hết chân tay a.
Hàng loạt mưa tên bay tới, quân phản loạn la hét ngã xuống, đứng trước thế
công hung mãnh của quân triều đình chẳng mấy chốc đội quân tan dã. Mệnh ai đó
chạy, nhiều tên vứt vũ khí quỳ xuống đầu hàng. Thấy mọi sự không ổn Hoàng Bát
liến vùng đại đao chém chết 2 binh sĩ rồi quay ngựa hòng bỏ chạy.
- Đạo tặc chạy đâu cho thoát.
Lý Chiêu Thành hét lớn, hắn phi ngựa tới phía sau vung thương đâm tới. Hoàng
Bát thấy thế công hung mãnh không dám trực diện đối chiến, hắn nằm sát xuống
ngựa né tránh rồi kéo cương ngựa quay sáng bên hữu nhằm thoát thân.
Lý Chiêu Thành nào để hắn được như ý muốn, hắn thúc ngựa, con hãn huyết bảo mã
hý lên 1 tiếng rồi lao vụt tới. Lý Chiêu Thành tung người bay lên, tay cầm
trường thương ném ra.
- Hự.
Trường thương đâm xuyên qua ngực Hoàng Bát, Lý Chiêu Thành đạp vài bước trên
đất rồi phi tới bên cạnh hắn, tay đưa ra bắt lấy đầu mũi thương kéo kéo mạnh.
Cả trường thương xuyên qua người Hoàng Bát, hắn ngã xuống đất trực tiếp tắt
thở. Lý Chiêu Thành nhìn trường thương dính đầy máu trên tay rồi lại nhìn cái
xác, hắn tiến lại gần rút kiếm ra chém xuống. Cầm trên tay thủ cấp Hoàng Bát,
Lý Chiêu Thành hét lớn.
- Thủ cấp tướng lĩnh các ngươi đang nằm trong tay ta, còn không mau đầu hàng.
Quân phản loạn thấy thủ lĩnh đã chết, liền lập tức vứt vũ khí đầu hàng. Quân
ta đã dành được thắng lợi.
Sau khi dành chiến thắng đại quân lập tức tiến vào thành, thấy thủ lĩnh đã
chết, số quân lính còn lại lập tức mở cổng thành đầu hàng. Tiếp nhận Thạch
Thất thành xong, Lý Chiêu Thành liền mở tiệc chiêu đãi binh sĩ. Trong trận
chiến này quân ta chỉ tổn thất 150, bị thương 400. Quân định chết 600, bị
thương cùng đầu hàng 1 nghìn 500, phải nói là đại thắng lợi a.
Bên trong căn phòng thủ lĩnh sa hoa, Lý Chiêu Thành lên tiếng.
- Nào nào mọi người cạn ly, chúc mừng thắng lợi ngày hôm nay.
- Cạn.
Mọi người cũng nâng chén chúc mừng.
- Khôi đệ, ta chúc ngươi 1 chén, không ngờ đệ lại đem hết bất ngờ này đến bất
ngờ khác cho chúng ta, đệ có thể nói cho chúng ta biết tại sao đệ biết quân
phản tặc sẽ bỏ thành và chạy về hướng Tây được không?
Khôi nâng ly rượu lên uống 1 hơi hết, hắn đặt ly xuống bàn rồi từ từ nói ra.