64:


Ngày hôm sau, Lý Chiêu Thành lập tức đi sắp xếp binh mã, lần này hắn tiếp tục
lãnh quân cùng với Khôi tiến tới Thạch Thật thành. Sau trận đánh vừa rồi, danh
khí Khôi trong quân đội nổi lên nhanh tróng, các binh sĩ thời gian rảnh đều
ngồi tụ tập với nhau chém gió, nhất là các binh sĩ trực tiếp tham gia trong
đội vận lương. Khi kể về trận chiến đó, ánh mắt họ hiện lên sự kiêu hãnh, có
một phó thống soái như vậy, sợ gì không đánh tan được phản loạn.

Gần 4 nghìn binh sĩ đội vận lương đều tình nguyện tham gia vào cuộc chiến công
thành Thạch Thất lần này, chứng tỏ niềm tin bọn họ đặt vào Khôi là lớn như thế
nào. Lý Chiêu Thành đã phải rất khó khăn mới lựa chọn được 2 nghìn bình mã,
đơn giản vì số người muốn đi quá nhiều a. Hai tướng quân Huyền Thoại cùng Cửu
Nhị cũng xung phong tham gia vào lần tấn công này, bọn hắn tin rằng, Khôi sẽ
làm nên kì tích và đưa họ tới vinh quang.

Trong khi Lý Chiêu Thành đang phải vất vả chuẩn bị cho cuộc hành quân thì Khôi
lại khá nhàn hạ. Hắn dùng khinh công tiến tới núi Đan Hùng gần Phúc Lộc thành,
đứng trên đỉnh núi, hắn dễ dàng quan sát được mọi thứ xung quanh, kể cả thành
Phúc Lộc. Phúc Lộc thành là 1 tòa thành khá kiên cố, hắn tin rằng quân triều
đình dốc toàn lực thì khó có thể công được thành trong thời gian ngắn.

Khôi mãi trầm tư suy nghĩ, mà quên đi cả cảnh sắc nơi đây, cho tới khi có
tiếng sáo lá vang lên hắn mới trợt tỉnh lại. “ Tình nữ nhi” bài hát vô cùng
quen thuộc, đây chính là bài sáo mà hắn đã dạy cho “ cô gái câm” ở bên hồ sen
ngoài Hà Thành.

Đi theo tiếng sáo quen thuộc, 1 người con gái thướt tha trong y phục trắng
bồng bềnh bay trong gió hiện ra trước mặt hắn. Bóng dáng nàng thật nhỏ bé và
cô đơn giữa 1 rừng hoa sim tím. Hắn bước lại gần nàng, những bước đi rất nhẹ
nhàng như sợ phá vỡ đi khung cảnh, vẫn người con gái ấy, nhưng không còn là 1
cô gái vô tư, hồn nhiên nô đùa với sen nửa, mà là một cô gái u buồn, mang
trong lòng nhiều tâm sự.

Như phát hiện có người phía sau, Thi Huyền lạnh lùng quay lại, nhưng vừa thấy
Khôi nét mặt nàng lại thay đổi, nàng rất ngạc nhiên khi gặp hắn ở đây.

- Qua tiếng sáo của nàng ta có thể cảm nhận được nàng đang có nhiều tâm sự
buồn trong lòng.

Khôi tiến lại đứng song song với nàng.

- Nàng biết không, con người ai cũng phải trải qua sự đau khổ, đó là điều tất
yếu của cuộc sống, vị vậy chúng ta cần phải mạnh mẽ vượt qua nó.

Thi Huyền không hiểu sao, mỗi khi nàng nhìn thấy hắn lại như trở thành con
người khác vậy, từ ánh mắt của hắn nàng cảm nhận được sự u sầu mà hắn đang cố
giấu đi. Ở bên cạnh hắn nàng cảm thấy được sự ấm áp chân thành, bất giác nàng
nhích lại gần Khôi, đâu hơi nghiêng sang tựa vào vai hắn. Đây có lẽ sẽ là giây
phút cuối cùng nàng được ở bên hắn, ngày mai nàng và hắn lại đứng ở 2 đầu
chiến tuyến, 1 mất 1 còn a.

Hai người cứ như vậy ngăm nhìn cảnh hòang hôn tuyệt đẹp buông xuống trên rừng
hoa sim tím. Khôi lúc này nhìn hắn đang đắm chìm trong khung cảnh vậy thôi
nhưng thực chất trong người đang rất nóng a. Có mội người đẹp bên cạnh như
vậy, đó cũng là phản ứng tự nhiên mà thôi. Hắn đã rời khỏi Trần phủ được hơn 1
tuân, dương khí trong người tích tụ còn chưa tìm được nơi để xả a.

Khôi quay sang nhìn Thì Huyền hắn lại bắt đầu yy. “ Nhìn mặt nàng thế này là
biết đang say nắng ta rồi, ta có nên tiến tới hay không đây, không được nàng
là người đáng thương như vậy, ta làm vậy thì còn là người sao” Nhưng nghĩ đến
dáng người nóng bỏng kia là hắn lại chào cờ rồi, Khôi vội khom người xuống,
vắt chéo sang một bên để che đi thằng đệ không nghe lời này. Thấy động tác lạ
của Khôi, Thi Huyền liền khó hiểu nhìn sang làm Khôi lúng túng, để đánh lạc
hướng nàng hắn vội ngồi xuống, rút cây sáo trúc mà hắn đã làm khi rảnh trong
lúc hành quân ra. Nhìn thấy rừng hoa sim làm hắn lại nhớ đến ca khúc “ Những
đồi hoa sim” da riết 1 thời sinh viên của hắn, tiếng sáo liền ngân vang.

“ Lấy chồng chiến binh, lấy chồng thời chiến chinh, mấy người đi trở lại.

Sợ khi mình đi mãi, sợ khi mình không về.

Chỉ thương người vợ bé bỏng chiều mưa…..”

Trời về tối Khôi quay trở về quân doanh, hắn muốn đưa nàng trở về nhưng Thi
Huyên lắc đầu từ chối, năn nỉ hoài không được, hắn đành bất lực mà quay về.

Thi Huyền hôm nay tiến tới Phúc Lộc thành gặp thủ lĩnh Mạc Tây, cũng chính là
1 trong 4 phó đà chủ của Thiên Hoa hội để ngăn cuộc chiến này lại nhưng thất
bại a. Mạc Tây chỉ chịu nghe sự chỉ huy của Tổng đà chủ mà thôi, hắn không rút
quân mà cố thủ thành đợi quân chi viện từ tổng hội tới. Mạc Tây cũng không
biết rằng hắn cũng chỉ là quân chết thí trong bàn cờ của Mạc Hồng Quân mà
thôi, quân đội hắn cầm trong tay chỉ có 1 số ít là quân của Thiên Hoa hội, còn
lại đều quân tập chung từ các vùng xung quanh nơi Thiên Hoa hội chiếm được mà
thôi.

Nhưng tại sao Mạc Hồng Quân lại phải làm như vậy? Hắn giữ lại lực lượng nòng
cốt của Thiên Hoa hội tại tổng đà làm j? và tại sao Thiên Hoa hội lại lại phát
động tấn công vào lúc này? Có thể đây là một bước chuẩn bị cho ngày mùng 2-9
sắp tới a.

……………

Ngày hôm sau, Khôi cùng Lý Chiêu Thành, Huyền Thoại, Cửu Nhị và 2 nghìn binh
mã xuất phát từ Phúc Lộc tới Thạch Thất. Gần 2 ngày hành quân, cuối cùng bọn
họ cũng tiến tới được Thạch Thất thành, nhưng thay vì công thành, Khôi lại cho
toàn quân đóng trại nghỉ ngơi. Khi nhận được thắc mắc từ Lý Chiêu Thành cùng
các tướng sĩ, hắn chỉ khẽ mĩm cười.

- Quân ta không thiếu nhất là lương thực, cứ ăn cho no đi rồi tính.

Nói xong hắn liền tiến vào doanh trại ngủ 1 giấc no nê, làm cho các tướng sĩ
cảm thấy rất khó hiểu, nhưng mà thôi, phó soái có lệnh thì bọn hắn cũng quẩy
lên thôi.

Bên trong Thạch Thất thành, Hoàng Bát đang nóng như lửa đốt, 2 ngày trước hắn
đã nhận được tin báo quân triều đình sẽ tấn công Thạch Thất thành làm hắn đứng
ngồi không yên. Quân đội thủ thành trong tay hắn chỉ khoảng 2 nghìn, nếu quân
triều đình dốc lực lượng tấn công, thì hắn muốn chạy cũng không kịp a. Trong
ngày tiếp theo, hắn liên tục cho người đi thám báo nhưng không hề có động tĩnh
gì, đây cũng là do Khôi đã cho người phong tỏa hết mọi hướng, hắn muốn cô lập
Thạch Thất thành a.

Lúc này ở Phúc Lộc thành, quân triều đình đã phát động tấn công, Phùng Nguyên
dẫn theo gần 1 vạn quân bao vây Phúc Lộc thành, liên tục phát động công thành.
Nhưng do thành trì vững chắc, quân phản loạn lại cố thủ trong thành nên việc
công thành vẫn gặp nhiều trở ngại, nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian mà
thôi.

Ngày thứ 3, Khôi cho người viết 1 lá cấp tốc gửi tới Phùng Nguyên, hắn cũng
cho rút hết toàn bộ quân chặn quân do thám của Thạch Thất thành về. Đêm hôm
nay hắn sẽ chính thức phát động tấn công.

……….

Thanks bác vinhncdauva đã tặng Kim Đậu, mình rất là bất ngờ, để cảm ơn bác
mình sẽ cố gắng ra thêm chương. Còn truyện của mình nhiều cái nó sai sai hay
hư cấu, các bác thông cảm bỏ qua, truyện mà nó phải ảo ảo 1 chút, với lại lần
đầu viết truyện kiểu kế sách công thành như Tam quốc thế này nên nhiều cái
viết không được tốt, và cũng ko có tài liệu hay bộ truyện nào viết như vậy để
tham khảo.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #64